“Tít..tít…tít…”
Trong căn phòng trắng tĩnh mịch, âm thanh sôi động dường như không còn trong
không gian nữa, thay vào đó là tiếng nhịp tim từ máy đo, tiếng tí tách
của nước nhỏ giọt trong ống truyền dịch, và tiếng thở chậm chạp của
người con gái trên giường bệnh trăng xóa, mái tóc dài hồng phấn của cô
đã xõa tứ phía trên ga nềm trắng, từng giọt mồ hôi rơi xuống trên khuôn
mặt nhợt nhạt. Bác sĩ bên cạnh đo lường nhịp tim cho cô sau đó nhìn y
tá, nhẹ gật đầu rồi ra khỏi phòng. Cô gái này không đến bệnh viện thường xuyên, nhưng ông cũng gặp khá nhiều lần khi cô bé đưa cơm cho bác sĩ
nội khoa Masaomi, cô bé rất dễ gần, cũng hòa đồng, ông thừa biết con bé
nổi tiếng như thế nào nhưng ông lại phải nói con bé sống giản dị đến
không ai ngờ. Lần đầu tiên gặp đứa bé này ông khi đó mới tan xong ca
phẩu thuật tim, nhìn con bé ngồi đợi hàng ghế chờ từ trưa đến tối muộn
vẫn không chịu về ông tò mò lại hỏi, thì mới biết con bé đưa cơm cho
Masaomi, vì lúc đó cậu nhóc có ca phẫu thuật liên tiếp nên kéo dài thời
gian, nhưng như thế con bé vẫn kiên nhẫn chờ đúng là kì tích lắm rồi, có nhiều cô vợ cũng không chờ chồng đến hư vậy, đằng này lại chỉ là em
nuôi. Nhưng ông không hiểu tại sao con bé lần này không có bệnh gì lại
vào đây, khi kiểm tra máu lại nhìn thấy lượng máu trong cơ thể cô khiến
ông bất ngờ, nhịp đập của tim dường như là không có, ông thật sự không
biết con bé sống sao trong thời gian qua với cơ thể yếu đuối như vậy,
nhưng nhìn thành tích của con bé ông thật sự nói con bé quả là một nhà
vô địch chịu đừng về thể chất và linh hồn. Sống trong cuộc sống này
chẳng mấy ai đủ tỉnh táo để có thể giữ được tâm trí lẫn suy nghĩ mình
luôn tỉnh táo đến mức này đâu. Ông thở dài bước ra ngoài cửa, nhìn những cậu con trai đứng ngồi không yên trên ghế hàng chờ, ông lại mỉm cười.
Cô bé ấy như thế sẽ không phải vì đào hoa quá nhiều sao?
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
“Bác sĩ, bệnh tình của cô ấy”
“Bác sĩ, em tôi..”
Chưa ra hết cửa đã bị những câu hỏi như bão tấp vào mặt, bác sĩ cũng đành thở dài, kiên nhẫn trả lời từng câu một..
“Yên tâm đi, hiện tại tuy còn rất yếu nhưng đã kịp thời thoát chết rồi.
Nhưng hiện tại máu của cô bé quá yếu, lượng lớn máu trong bệnh viện e là không có. Không có máu tim sẽ không đập nữa, hoặc có đập nhưng con bé
sẽ thành người thực vật.”
“Ngài Kiuto, cháu mong ngài nghĩ cách giúp em ấy. Nếu cần xin hãy lấy máu cháu cũng được ạ”
Masaomi đứng trong đám người đột nhiên lên tiếng, bước lên một bước, cúi đầu
cung kính như một lời khẩn cầu. Theo hành động của anh, những người có
mặt ở đây đều cúi đầu, hùa theo ý muốn của Masaomi. Kiuto làm nhiều năm
trong nghề cũng không gặp được tình huống khó xử như vậy, thằng nhóc
Masaomi từng là học trò của ông, ông biết bản tính của nó ra sao, ngay
cả Ukyo ở đây cũng như vậy ông cũng không thể ngăn được, xem ra con bé
đã có phúc lắm mới được những cành đào đỏ như này, cuối cùng Kiuto quyết định chấp nhận, nhưng chuyện khác ông lại yêu cầu.
“Tôi sẽ không phải là người quyết định việc hiến máu hay không, nhưng con bé cần
những người có nhóm máu B, nếu không đúng nhóm máu của con bé thì tôi
không thể lấy được. Vậy nên đi sét nghiệm trước đã. Đi theo y tá, cô ấy
sẽ giúp các cậu”
Kiuto nhìn sang y tá đứng sau lưng mình, cô y tá kia cũng rất ngoan ngoãn cuối đầu nghe theo, Masaoto nhìn cô, cô y tá
này là con gái của Kiuto, không phải vì cha mình làm bác sĩ mà trèo cao, ngay từ nhỏ cô gái này đã tự lập, lúc trước anh còn nhận được thư tình
của cô, nhưng anh lại hửng hờ. Cuối cùng hôm nay lại nhờ họ giúp đỡ, anh có chút ngại, mặc dù chuyện đó sẽ khiến nhiều người ghét anh hơn, nhưng làm sao chứ, dù sao mạng sống của Meyami vẫn quan trọng với anh hơn.
“Anh đã từ bỏ tất cả để nắm lấy tay em lần nữa. Liệu em chắc sẽ mở mắt
nhìn ra anh không?”
1 nâm sau đó.
Trong khu vườn nhỏ của
căn biệt thư, những cánh hoa cẩm tú cầu bay lượn trong gió tỏ mùi hương
nhè nhẹ, những đóa hoa đỗ quyên khoe sắc dưới ánh mặt trời, trong đình
nhỏ gần hồ non bộ, Meyami ngồi trên chiếc ghế đá, nhấm nháp ngụm trà
nóng, đưa mắt nhìn Ceil thao thao bất tuyệt về chuyện gì đã xảy ra trong năm vừa qua. CÔ không ngờ mình được cứu sống bằng tất cả lòng thương
của mọi người, có những cô bạn mít ướt cô từng quen đã khóc đến sưng cả
mắt đến nổi chồng của họ cũng chuyển sang mắng vốn cô. Meyami cũng hết
cách rồi, làm sao cô biết được nhiều chuyện như vậy khi tưởng mình đã
chết, nghe đâu khi truyền máu vào người cô bắt đầu có những ngăn cách
không chịu hòa nhập, họ mới bắt đầu dùng máu thật lọc hết máu trong
người cô ra mới có thể chuyển sang truyền máu mới vào trong người, tái
tạo lại hồng cầu. Trong quá trình đó cô thật sự đã làm tốn rất nhiều máu của mọi người, và bây giờ cơ thể mình bắt đầu có sức sống vì tất cả ai
đó. Chị Lily sau khi sinh đứa trẻ được một năm đã chuyển qua nói chuyện
với cô thường xuyên, hiện tại Meyami mới dung nhập máu mới còn rất yếu,
cơ thể của cô như đứa trẻ, rất dễ ngủ, và ít ăn, nhiều lần cô làm những
chàng nào đó sợ sốt vía khi bỏ ăn cả ngày, và ngủ li bì, họ còn tưởng cô lại phát bệnh. Nhưng vấn đề ăn thêm để giữ chất dinh dưỡng cho cơ thể
Meyami phải nghe theo, vì có một số người không cho cô trái lời bác sĩ,
và điển hình như Under và William, trong đó có thêm sự nhúm chàm của
Masaomi và Ukyo, Meyami hoàn toàn bắt đầu trở thành sâu gạo cho cuộc
sống. Sesbatian bắt đầu đổ hắc tuyến đầy trán khi nhìn thấy chủ nhân
mình bắt đầu thay đổi tính nết khi trước mặt cô gái này, anh không hiểu, càng ngày anh càng không nắm bắt được Ceil đang muốn gì, làm cái gì,
hoặc là có thể suy nghĩ những gì, đã quá lâu rồi Sesbatian cảm thấy mình già đi, đến lúc để cậu chủ mình tự lập. Ceil vẫn vui vẻ nói chuyện với
Meyami như vậy cho đến khi trời về chiều, ánh mặt trời dần lẫn bóng mới
đứng dậy tạm biệt, Ceil dừng bước khi bước ra cửa đình, im lặng xoay
người nhìn lại cô, nhẹ mỉm cười.
“Tiểu thư Travel, tôi có thể gọi chị bằng tên Meyami không?”
“Có thể”
“Vậy Meyami, chị có biết thế giới này tại sao tôi chọn dừng chân lại hay không?”
“Tại sao?”
“Thế giới của tôi tìm, yêu quái và loài người bình đẳng đã xuất hiện. Vì
vậy, Meyami cảm ơn chị đã dạy tôi rất nhiều điều trong thế giới này mà
tôi không gặp được.”
“Tôi không làm gì cho nhóc cả, vậy nên đừng cảm ơn nhé”
“Chị có làm đấy, nhưng những việc đó chị không nhớ đành thôi vậy. Meyami sau này sẽ gặp lại tĩnh dưỡng tốt đi, máu trên người chị thơm lắm đấy!”
Meyami nhìn theo bóng lưng của Ceil cùng Sesbatian dần biến mất, cô lại quay
mắt nhìn về hồ nước xa kia, căn biệt thự này do William thực hiện theo
mệnh lệnh của cô mua về sống một nơi yên tĩnh, nhưng khi cô chuyển qua
đây thì có vài người lâu lâu lại chạy sang làm phiền, thật sự thì nói là không phiền, ngôi biệt thự này rất rộng, đi ra đi vào một mình cũng
thấy buồn, họ đến cũng tốt, Meyami vẫn thích nhìn nụ cười của những
người cô quen hơn. Under chuyển đến chấp nhận làm quản gia cho cô, cùng
với đó cả những người hầu lúc trước như Joker, Dagger..cũng chuyển sang ở trong biệt thự để giúp công việc. William nhìn hai người đã rời đi, mới bế cô vào trong phòng, đặt cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Tiểu thư, lần sau có nói chuyện ở trong phòng đi, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho sức khỏe của em đấy”
“Được , em biết rồi”
William mỉm cười xoa đầu cô, rồi xoay người rời đi tiếp tục làm việc, Under đã
qua công ty chuẩn bị một số hồ sơ cho bài thảo với đối tác sắp tới, Kyo
cùng Yuki cũng chuyển thẳng qua biệt thư chăm sóc cô, Akito tuy muốn đến nhưng công việc quá bộn bề, anh chuyển hết đồ đạc qua chỗ hiện đại chỗ ở của cô, nhưng tới nay vẫn không thấy bóng dáng. Meyami cũng chỉ ở nhà,
hôm nay họ đều đi làm hết rồi. Sau khi tôi thức dậy đây là lần đầu tiên
chúng tôi thấy có người giúp việc thật tốt.
‘Cần cốc sữa không?”
Kyo đưa cốc sữa trước mặt cô, Meyami nhận lấy cậu mới ngồi xuống im lặng nhìn anh.
“Meyami càng ngày càng xinh ra!”
Kyo mỉm cười, vén loạn tóc rối trên vai cô, chống cằm nhìn cô uống nước. có đôi khi hạn phúc chỉ như vậy đã quá đủ rồi, nhiều người lại khong dám
mơ ước quá cao sang rồi lại phải bỏ qua, Meyami bắt đầu sống với cuộc
sống yên ả, nếu không đến một ngày những người đó cầu hôn cô thì căn
biệt thự sẽ không quá chậ rồi xây lại cho họ.
4 năm sau.
“Will, con lại chưa học thuộc bài?”
William khoan tay trước ngực khó chịu nhìn một đứa bé mái tóc màu xánh trắng,
con ngươi xanh đập thật đang yếu, với bộ dạng đang khúm núp thật đáng
thuông. Meyami rời khỏi phòng làm việc, đến gần với phòng của William,
cuối cùng là vì nó dẫn đến tiếng ồn.
“Mẹ!”
Thằng nhóc vừa gặp cô vội lên tiếng cầu cứu, chạy nhanh lại ôm lấy cổ cô, William nhìn con bé cau mày.
“Nên để nó sau này học từ từ cũng được thôi”
Meyami xoay người đón quyển sách lại: “Hai người cũng mệt rồi, ra ngoài chơi đi. Wiliiam đừng quá nghiêm túc.”
William mỉm cười nhìn cô rồi dẫn Will đi ra ngoài vườn, Under sau lưng cô xuất
hiện ôm lấy eo cô, mỉm cười, Meyami không nói gì, nắm lấy tay anh xoa
nhẹ rồi im lặng tựa vào người anh, Under rất vui vì chuyện này, Thẳng
đến nếu hôm nay nhóm Starish chuyển đến nữa, rất may vì chạy sô nên về
khá trổn. Meyami cùng rời đi ra vườn nhìn những người thân quên bên cạnh mình và những đứa con từ họ, Meymi mỉm cười vui vẻ, thầm cảm ơn cuộc
đời này.
END