Cực Võ

Chương 167: Chương 167: Một chút ôn nhu




Vô Song rất mệt, nhưng hắn biết hắn không được gục ngã, chí ít bây giờ hắn còn không được phép.

Thân thể Vô Song mệt mỏi là phụ, cái chính liền là cảm xúc trái chiều chạy dọc trong người hắn, thứ này thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của Vô Song.

Từ trước đến nay Vô Song là loại người làm mà không suy nghĩ, chính hắn cũng biết mỗi khi máu nóng lên đầu hắn thường thường không quan tâm đến chính bản thân mình, đây là một điểm yếu chết người của chính bản thân hắn.

Năm đó ở Ngưu Gia Thôn nếu không phải gặp được người quen thì hắn đã sớm chết.

Mấy tháng trước khi gặp gia đình Chu Chỉ Nhược, nếu không gặp Trương Nhân hắn cũng rất khó sống.

Lại như hành trình Uyên Ương Đao kia, nếu không phải Mục Nhân Thanh kịp thời ra tay thì Vô Song hiện tại cũng không biết chính bản thân mình bị đối xử như thế nào.

Bất kể là hắn cố ý hay vô ý thì hắn đúng là gặp rất nhiều may mắn.

Chỉ duy nhất từ khi đến Vương Bản Sơn, Vô Song đã thay đổi rất nhiều, ít nhất hắn làm gì cũng để lại một đường lui cho bản thân mình.

Ở trên Vương Bản Sơn không phải là cuộc chiến một người, nếu chỉ là một mình hắn chắc chắn sẽ không mệt mỏi như vậy, hắn thậm chí có thể tiến vào Thiên Ý Thành mà trên người không có đến một vết thương, đây là thực lực của Vô Song cũng là sự tự tin của Vô Song.

Tất nhiên khi có đồng đội đi cùng, hắn đã học được rất nhiều thứ, bất kể là khả năng lãnh đạo, quan sát hay ứng biến đều đề cao lên rất nhiều, quan trọng hơn cũng chính vì những người bên cạnh, hắn đã bắt đầu biết tính đến đường lùi.

Từ khi bước vào Vương Bản Sơn, hắn liên tục bị đẩy đến cực hạn của bản thân, chí ít tính đến hiện nay đã là ba lần, qua mỗi lần bản thân bị đẩy đến cực hạn Vô Song đều cảm thấy thực lực của mình mạnh lên một phần, con đường cường giả của hắn đều đi xa hơn được vài bước.

Vô Song cũng không chỉ trưởng thành hơn về thực lực, hắn từ lúc đặt chân tới Vương Bản Sơn thì luôn để dành lại cho bản thân mình một con đường lui, cũng như Mục Nhân Thanh đã nói, sức lực 10 phần chỉ được dùng 7.

Lần này có lẽ là lần duy nhất Vô Song sử dụng toàn lực, ánh mắt của hắn có chút tự giễu, dùng một tay nhẹ vỗ vào đầu.

“Lần này đúng là nghịch dại rồi, aizz đầu đau quá”.

Đầu hắn hiện nay đau như búa bổ, ánh mắt cũng có chút lờ mờ, chỉ bởi hắn không ngờ được uy lực của Quỳ Hoa Bảo Điển phiên bản tiên thiên, thứ này quá nguy hiểm.

Bước chân của Vô Song cũng không nhanh, hắn rời đi nhanh thế nào thì lúc hắn quay về chậm rãi bấy nhiêu, bất quá lúc này trên vai Vô Song có thêm một bọc vải màu trắng, bên trong bọc này không ngờ đầy những lệnh bài màu đỏ.

Lệnh bài màu đỏ chính là lệnh bài của sát thủ Thiên Ý Thành, hiện nay Vô Song vừa văn đã có 6 tấm.

Trên đường đi về, ghé qua những nơi hắn đại khai sát giới cộng với ba tổ đội sát thủ Thiên Ý Thành bị hắn tiêu diệt lúc trước, hắn tổng cộng có 25 tấm lệnh bài màu đỏ, đây là một con số kinh thiên.

Trong 9 đội ngũ sát thủ bị phái đi ra nhập Tu La Môn, có đến 5 đội ngũ bị một mình Vô Song giải quyết, nếu cộng thêm đội ngũ của Tương Vân thì toàn bộ cánh rừng này chỉ còn vèn vẹn 3 đội ngũ, 1 đội ngũ Tông Sư cùng 2 đội ngũ dưới Tông Sư.

Cho dù khuôn mặt đầy mệt mỏi bất quá khóe miệng Vô Song lại nhẹ nhàng cong lên.

“Dồn hết mọi việc, làm một lần vẫn là tiện nhất”.

.........

Vô Song thật ra cũng không biết, khi hắn bắt đầu truy sát Vu Chiến Dã, có hai thân ảnh xuất hiện.

Hai người này cũng không có đuổi theo Vô Song, không có hứng thú xem Vô Song sẽ làm những gì, ánh mắt của bọn họ thủy chung để ý một người khác - Hoàn Nhan Bình.

Hai người đột nhiên xuất hiện này đều là nữ nhân, một người là Cơ trưởng lão còn một người chính là Kim hộ pháp.

Cơ thân là trưởng lão cũng là người giám sát toàn bộ cuộc thi này, nàng vốn không định xuất hiện ở đây dù sao trong mắt nàng với thực lực của nhóm Vô Song, sau khi tiêu diệt được đội ngũ Cự Môn liền có thể một đường hát vang, căn bản không phải nghĩ nhiều bất quá khi mà Kim hộ pháp đến, Cơ nhất định phải xuất hiện.

Hai người cùng đứng trên một cành cây lớn, nằm ở góc khuất lệch về hướng tây nam.

Từ đầu đến cuối, từ khi Mộ Dung Võ bỏ mặc Hoàn Nhan Bình bỏ chạy vị hộ pháp này đã xuất hiện, nàng thậm chí nhìn thấy tất cả trong mắt.

Điều trùng hợp là, Hoàn Nhan Bình họ Hoàn Nhan, Kim hộ pháp cũng là họ Hoàn Nhan.

Kim Hộ Pháp thân là hộ pháp của Thiên Ý Thành, địa vị của nàng thậm chí còn hơn cả Kiếm Hộ Pháp, Xà Hộ Pháp cùng Huyễn Hộ Pháp bởi nàng là người duy nhất chịu chấp nhận giúp đỡ Thiên Ý Thành, là một trong hai cường giả ngũ tuyệt cấp thường xuyên ở lại bên trong Thiên Ý Thành.

Thấy Kim Hộ Pháp đích thân đến đây bản thân Cơ sao có thể không tiếp đón?.

Cho dù thông minh như Cơ thì nàng cũng không cách nào nghĩ ra lý do nào khiến Kim hộ pháp đến xem Tu La Thí Luyện đồng thời nàng lại càng thêm không hiểu tại sao ánh mắt của Kim hộ pháp lại một mực nhìn Hoàn Nhan Bình.

Tất nhiên mấy việc này nàng sẽ không đi hỏi, không phải Huyễn hộ pháp cũng một mực để ý Cổ Đại Ngưu sao?, người được hộ pháp để ý chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.

Cũng chẳng rõ Kim hộ pháp ngồi đây bao lâu, sau đó trong ánh mắt không tin được của Cơ, Kim hộ pháp vậy mà... phá luật.

Chỉ thấy nàng một bước bước ra, đã biến mất trong thiên địa.

Khi nàng xuất hiện trở lại, liền đứng trước mặt Hoàn Nhan Bình.

Hoàn Nhan Bình bản thân không mạnh mẽ gì cho cam, nói trắng ra là nàng rất yếu bất quá thân là nữ nhi khi ngồi cạnh cả đống xác chết như vậy cũng không có gì là không quen, từ biểu hiện của Hoàn Nhan Bình mà xem, nàng cũng không xa lạ gì với tử thi.

Hoàn Nhan Bình lúc này hai tay ôm đầu gối, lộ ra đôi chân trắng mịn chỉ tiếc ở trên đôi chân đó có một vết thương nhìn mà ghê người, tuy Vô Song đã xử lý sơ qua nhưng vẫn khiến người khác nhìn vào thương tiếc vô cùng.

Khuôn mặt dễ thương cúi sát vào đầu gối, ánh mắt to tròn mở ra nhìn chằm chằm về phương hướng Vô Song rời đi.

Hoàn Nhan Bình rất nhát có điều... so với người chết nàng sẽ càng sợ người sống hơn.

Nàng ngồi một mình ở đây cũng có chút lạnh lẽo, có chút lo lắng tuy nhiên nàng không biết vì sao lại tin tưởng nam xinh đẹp kia, không biết vì sao lại cảm thấy kẻ giết người không chớp mắt kia cho nàng một loại cảm giác an toàn.

Cái cảm giác an toàn này, đã lâu lắm rồi nàng không được có, cũng chính vì cái cảm giác này, nàng quyết định ngồi lại nơi đây, đợi hắn trở về.

Hoàn Nhan Bình cũng không ngờ, không đợi Vô Song xuất hiện thì đã có một nhân vật khác đi đến.

Ánh mắt to tròn của nàng xuất hiện vẻ hoảng hốt.

Kim hộ pháp xuất hiện, một thân áo giáp vàng sáng chói, toàn bộ cơ thể bị che đi bởi hoàng kim bảo giáp chỉ để lộ ra mái tóc dài màu đen tết đằng sau, nếu không phải có mái tóc kia cùng phần giáp ngực nhô ra căn bản sẽ không ai nhận ra được nàng là nam hay nữ.

Kim hộ pháp hiện ra mang cho Hoàn Nhan Bình một cảm giác.... thần thánh, thứ ánh sáng màu vàng ma mị vô cùng.

Kim hộ pháp từng bước từng bước đi đến, cứ như thiên thần hạ phàm tuy nhiên vượt xa khỏi dự đoán của Cơ trưởng lão cùng Hoàn Nhan Bình, Kim hộ pháp một tay đưa ra nắm lấy cổ Hoàn Nhan Bình.

Nàng đưa Hoàn Nhan Bình lên bằng một tay, đối với Kim hộ pháp bản thân Hoàn Nhan Bình giống như một cọng bún thiu vậy, để rồi nàng ném mạnh Hoàn Nhan Bình về phía sau, thân hình Hoàn Nhan Bình bay hơn 10m mới dừng lại.

Hoàn Nhan Bình bị một ném kia, xương cốt toàn thân như vỡ tan, căn bản muốn đứng lên cũng là không thể.

Kim hộ pháp cũng không có ý định dừng lại, nàng chỉ khẽ quay đầu lại.

Cái nhìn kia như xuyên qua không gian, vượt qua khoảng cách, cái nhìn như cây kim chiếu thẳng về phía Tây Môn Tuyết ở cách đó không xa.

Tây Môn Tuyết bản thân vẫn luôn để ý Hoàn Nhan Bình, dù sao cũng là người Vô Song cứu, nàng nếu có thể giúp đỡ liền sẽ giúp đỡ một hai vì vậy quyết định xuống núi rồi ẩn thân gần đó.

Khi thấy Kim hộ pháp xuất hiện, bản thân Tây Môn Tuyết liền giật thót, nàng lần đầu tiên.... nhìn thấy một cường giả cấp bậc này để rồi trước một ánh mắt kia Tây Môn Tuyết như dính định thân thuật vậy, nàng căn bản không cách nào cử động.

Ánh mắt này mang theo uy thế cực kỳ kinh khủng, một ánh mắt liền định thân Tuyết, khiến nàng căn bản không dám cử động.

Dùng một ánh mắt liếc về phía Tây Môn Tuyết sau đó Kim Hộ Pháp lại bước về phía Hoàn Nhan Bình.

Hoàn Nhan Bình ánh mắt co rụt lại, nàng muốn đứng lên, nàng muốn chạy trốn tuy nhiên thân thể nàng lúc này phản bội nàng, nàng căn bản không có cách nào đứng lên, căn bản không có cách nào di chuyển.

Một chân của Kim hộ pháp tiếp tục đá vào phần sườn Hoàn Nhan Bình, Kim hộ pháp sút Hoàn Nhan Bình đi như sút một quả bóng không hơn không kém thậm chí có thể nghe tiếng xương Hoàn Nhan Bình bị đá nát, thứ âm thanh nghe mà kinh người.

Hoàn Nhan Bình sống lưng đập vào một thân cây gần đó, âm thanh ‘răng rắc’ lại vang lên, nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu, nếu không phải Hoàn Nhan Bình có chút thực lực nàng liền đã bị đá chết.

Nàng không hiểu, nàng không hiểu vì sao mình lại xui xẻo như vậy, liên tục đụng độ những đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều quá nhiều, từng đồng đội của nàng ngã xuống, thậm chí đồng đội của nàng còn phản bội chính nàng, đến khi tìm được chút hy vọng cuối cùng, tìm được chút cảm giác an toàn sau 4 ngày trời sợ hãi... nàng lại một lần nữa đứng trên bờ vực tử vong?.

Kim hộ pháp một lần nữa lại gần nàng, ánh mắt căn bản không có chút tình cảm nào, một chân dơ lên sau đó đạp xuống.

Một đạp này tuyệt đối có thể đạp nát đầu Hoàn Nhan Bình như đập nát một quả dưa hấu vậy.

Lúc này ai có thể cứu Hoàn Nhan Bình?.

Tây Môn Tuyết căn bản không dám cử động, nàng là một người phi thường thực tế, nàng thừa hiểu hành động thì việc gì xảy ra, chỉ sợ đến tính mạng nàng cũng bồi vào mà không thể thu được bất cứ tác dụng gì.

Về phần Cơ trưởng lão lại càng không dám ra tay, nàng tuy là trưởng lão của Thiên Ý Thành tuy là người giám sát cuộc thi năm nay bất quá trước thực lực tuyệt đối của Kim hộ pháp, Cơ căn bản chỉ biết nhìn.

Trước thực lực tuyệt đối, toàn bộ quy tắc của thế gian đều là phù vân, chỉ cần nắm đấm của ngươi đủ cứng liền là đủ.

Giờ phút này, nắm đấm của Kim hộ pháp đủ cứng, chỉ đơn giản thế mà thôi.

Người có thể cứu Hoàn Nhan Bình, chỉ là chính Hoàn Nhan Bình.

Một chân kia dẫm xuống, Hoàn Nhan Bình liền dùng hết sức bình sinh, không biết nàng lấy đâu ra sức mạnh, bất chấp cơ thể đau đớn mà lăn một vòng, vừa vặn thoát được một đạp xuống này.

Một chân của Kim hộ pháp trực tiếp dẫm xuống tạo thành một cái hố cỡ nhỏ trên mặt đất, lực công phá là kinh người.

Hoàn Nhan Bình có thể tránh được một lần, vậy nàng có thể tránh được lần thứ hai không?, chắc chắn đáp án là không thể.

Ai cũng nghĩ Hoàn Nhan Bình sẽ chết, sẽ chết rất thảm tuy nhiên chỉ thấy Kim hộ pháp một tay đưa ra nắm lấy thắt lưng của Hoàn Nhan Bình, đặt Hoàn Nhan Bình lên vai sau đó mang nữ nhân này đi thật xa thật xa, ít nhất không ai còn nhìn thấy tung tích của Hoàn Nhan Bình cùng Kim hộ pháp.

Từ đầu đến cuối, Kim hộ pháp không nói một câu lại càng không giải thích một câu, không ai hiểu được dụng ý của nàng, cũng không ai dám đi hỏi dụng ý của nàng.

.........

Không biết qua bao lâu, Vô Song rốt cuộc trở về.

Vô Song trở về đầu tiên ánh mắt hắn lập tức nhíu lại, hắn không nhìn thấy Hoàn Nhan Bình đâu.

Tất nhiên Hoàn Nhan Bình cùng Vô Song vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cứu nàng cũng chỉ xuất phát từ tình cờ, nàng có rời đi hay ở lại cũng không liên quan đến Vô Song.

Thứ duy nhất mà Vô Song để ý là liệu Hoàn Nhan Bình có gặp đội ngũ Thiên Ý Thành sát thủ nào khác đến không tuy nhiên khi ánh mắt hướng về cây thương vẫn treo nguyên một túi hắc lệnh thì Vô Song lập tức bỏ qua ý nghĩ về việc Hoàn Nhan Bình bị tấn công.

Hắn chỉ khẽ thở dài một hơi.

Theo suy nghĩ của Vô Song, bản thân Hoàn Nhan Bình tất nhiên đã rời đi, nàng đã rời đi liền không cần phải níu kéo, Vô Song tiến về chỗ đám xác chết, lấy lại bọc hành trang chứa đầy hắc lệnh kia sau đó chậm rãi đi lên núi.

Tất nhiên Kim hộ pháp cùng Hoàn Nhan Bình chiến đấu sẽ để lại dấu hiệu bất quá Vô Song không cách nào có thể nhìn ra chỉ bởi Cơ trưởng lão liền vì Kim hộ pháp xóa sạch vết tích chiến đấu kia đi.

Một mạch theo đường mòn đi lên núi, ở đó Tây Môn Tuyết đã ở đó chờ sẵn Vô Song, nàng đối với Vô Song khẽ mỉm cười, có chút ôn nhu, nhìn Tuyết lúc này thật sự rất giống một nữ nhân Nhật Bản đang chờ nam nhân của mình trở về vậy, nàng cho dù mang theo trang phục nam nhân nhưng vẫn toát lên phong thái người phụ nữ Nhật Bản truyền thống.

Nhìn Tây Môn Tuyết bản thân Vô Song thật sự có chút tò mò, hắn tò mò muốn xem nàng... mặc Kimono sẽ đẹp như thế nào.

Vô Song cũng không đối với Tây Môn Tuyết hỏi việc của Hoàn Nhan Bình dù sao hắn cũng cảm thấy không cần thiết, lúc này khi nhìn thấy Tây Môn Tuyết, Vô Song chỉ nghĩ đến một việc duy nhất.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tây Môn Tuyết, ánh mắt hiện lên một tia dục hỏa chỉ là mạnh mẽ bị hắn vận dụng hàn khí nghiền ép, đầu của Vô Song càng ngày càng đau.

“Tuyết... ngươi giúp ta một chút”.

Đây là lần đầu tiên Tây Môn Tuyết nghe thấy Vô Song nhờ cậy mình, nàng liền lập tức gật đầu, ánh mắt nàng lúc này nhìn thân thể gầy yếu của Vô Song có chút run rẩy, chính nàng cũng không biết mình có tâm trạng gì.

Vô Song cũng không mang theo Tây Môn Tuyết đi vào hang động, hắn một mình tiến vào, cơ thể theo mỗi bước chân lại nhẹ run lên.

Vô Song lúc này vì quá đau đầu vì vậy hắn không nhận ra, đây là lần đầu tiên trong người hắn xuất hiện cái gọi là dục hỏa... cái này dù sao cũng là một dấu hiệu tốt.

........

Tây Môn Tuyết có lẽ cả đời nàng cũng không quên được cái giây phút này, nàng không ngờ, Vô Song muốn mượn khuôn mặt của nàng.

Nàng không sinh ra ở trung nguyên nhưng lại hiểu rất nhiều tập tục của trung nguyên, nàng dù sao cũng là con lai, cha nàng là người Phù Tang, mẹ nàng là nữ tử trung nguyên.

Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong chiến đấu, nàng thừa kế khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân nhưng đối với nàng nàng mãi mãi không học được sự ôn nhu xen lẫn tinh tế của mẹ mình, cuộc đời của nàng chỉ có chém giết.

Nàng tuyệt đối không ngờ, có một ngày mình lại... làm như thế này.

Mái tóc đỏ xõa dọc sống lưng lại càng tô điểm thêm làn da trắng muốt của nàng.

Nàng ngồi đó, trái tim nàng bắt đầu lạc nhịp, trước mặt nàng là một nam nhân, nam nhân đầu tiên lại gần nàng như vậy.

Vô Song vẫn đeo mặt nạ, một tay hắn nhẹ giữ lấy cái cằm nhọn của Tuyết, hắn bặt đầu vì nàng trang điểm.

Ở cái thời đại phong kiến này, son phấn là thứ không đi kèm với nam nhân, đi kèm với nam nhân phải là quân tử kiếm, là bá vương đao, là da ngựa bọc xương.

Đây là lần đầu tiên Tuyết nhìn thấy, một nam tử cầm lấy bút kẻ mắt, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân vì nữ nhân trang điểm, cũng là lần đầu tiên... nàng trang điểm.

Vô Song lúc này như một họa sỹ đang vẽ lên tác phẩm nghệ thuật của riêng mình vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tây Môn Tuyết cộng với từng nét bút nhẹ nhàng, ôn nhu mà đầy nghệ thuật của Vô Song, khuôn mặt kia bắt đầu thay đổi.

Vô Song mục tiêu chỉ là phóng thích toàn bộ cảm giác trái chiều của bản thân mình, hắn không cầu hơn.

Khi mà đầu hắn đau như búa bổ, hắn chỉ nghĩ đến lời nói của Mục Nhân Thanh, hắn muốn vẽ mặt chỉ là... bản thân hắn không có gương ở đây, hắn không cách nào tự mình vẽ mặt cho bản thân mình, hắn liền đành mượn Tuyết.

Đây cũng là lần đầu tiên Vô Song trang điểm cho một khuôn mặt không phải là mình.

Khi mà ánh mắt của hắn dần dần ổn định, khi mà tâm tình hắn bắt đầu thanh tỉnh trở lại, cảm xúc đầu tiên của Vô Song không phải là... phương pháp của Mục Nhân Thanh thần kỳ đến thế nào mà chính là nữ nhân trước mắt.

Tây Môn Tuyết xuất hiện trong một phiên bản hoàn toàn mới, một Tây Môn Tuyết đẹp đến ma mị xuất hiện trong mắt Vô Song.

Tây Môn Tuyết luôn cho Vô Song cảm giác.... nàng thiếu đi vài phần nào đó, cho dù khuôn mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp thì nàng vẫn thiếu đi vài thứ, trước đây Vô Song không hiểu nàng thiếu đi cái gì nhưng hiện tại Vô Song biết rồi, cái nàng thiếu là sự ôn nhu, là chút tâm tình nhi nữ.

Hàng lông mi dài uốn cong, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi hồng ma mị, ánh mắt như câu hồn cộng thêm với khuôn mặt tinh xảo mang theo chút hương vị dị quốc cùng mái tóc đỏ chỉ thuộc về một mình nàng tạo nên cho Tuyết một cảm loại phong vị căn bản không giống ai.

Tây Môn Tuyết, nàng hiện nay thậm chí cho Vô Song cảm giác kinh diễm không khác gì Khinh Huyền, phải nói là mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.

Trên ngọn núi, Tây Môn Tuyết nhẹ mở mắt ra, nàng nhìn thấy Vô Song đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt nàng liền đỏ lên.

“Ta... ta xấu lắm phải không?... đội trưởng người đã làm gì khuôn...”.

Không đợi Tuyết nói xong, Vô Song đã lấy hai tay ra ngăn cản miệng nhỏ của nàng, sau đó hắn vòng ra sau Tuyết, đôi tay bắt đầu vận động, hắn muốn vì nàng búi tóc.

Khi cái mái tóc đỏ kia được búi cao lên kèm theo một cây châm vàng lộ ra cái cổ trắng ngần, nét đẹp của Tuyết vừa mang theo sự ôn nhu động lòng người lại có thêm vài phần quý khí, nhìn nàng lúc này... chỉ sợ có phong thái mẫu nghi thiên hạ.

Đây là một cảm giác rất mơ hồ, nhưng đúng là Vô Song cảm nhận được bốn chữ ‘mẫu nghi thiên hạ’ từ chính Tuyết lúc này.

“Đẹp quá “.

Đối với Tuyết, hắn đúng là chỉ có thể nói được hai từ này mà thôi.

Cả đời Vô Song gặp không ít mỹ nhân trong đó lấy Khinh Huyền làm đầu, lúc này lần cuối cùng có một nữ nhân đủ sức so sánh cùng Khinh Huyền.

Đối với lời khen ngợi của Vô Song, khuôn mặt Tuyết lại khẽ đỏ lên, để rồi đôi môi đẹp hơi hơi run rẩy, nàng khẽ mở miệng.

“Đội trưởng, người đừng trêu ta... à đúng rồi ta không gọi là Tây Môn Tuyết, ta gọi là Phong Xuy Tuyết”.

Vô Song lặng đi một lúc, hắn cảm thấy cái tên Phong Xuy Tuyết này mới hợp với nàng hơn cái tên Tây Môn Tuyết quá nhiều quá nhiều.

Đối với Phong Xuy Tuyết, Vô Song cũng nhẹ mỉm cười.

“Tên rất hay, ta gọi là Vô Song”.

........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.