Cực Võ

Chương 166: Chương 166: Quỳ hoa khoe oai




Vu Chiến Dã rất sợ, hắn phi thường sợ hãi kẻ ở sau lưng.

Thân là tông sư cường giả Vu Chiến Dã lại cngf biết người sau lưng hắn mạnh đến mức nào, loại kiếm khí sắc bén kia trong cùng cấp tông sư Vu Chiến Dã cả đời ít thấy, lại thêm thứ tốc độ kinh khủng khiếp kia tuyệt đối trở thành tồn tại bất bại tại tông sư cảnh.

Đây cũng không phải là nói quá, nắm giữ tuyệt cường sức tấn công cùng kinh người tốc độ liền có thể đảm bảo tiên thiên bất bại, đây cũng chính là loại chiến lực mà Quỳ Hoa Bao Điển hướng đến.

Quỳ Hoa Bảo Điển bắt đầu trở nên bá đạo nhất khi cường giả chân chính bước vào tông sư cảnh giới.

Ở tông sư cùng đại tông sư cảnh giới là lúc Quỳ Hoa Bảo Điển rất khó gặp đối thủ bởi sức tấn công của nó quá đáng sợ cùng cái tốc độ không thuộc về nhận thức của con người.

Trừ khi sử dụng cảm khí của ngũ tuyệt cấp cao thủ còn có thể nhìn ra tốc độ của chủ nhân Quỳ Hoa Bảo Điển, nếu không rất khó chiến đấu, thấy còn không thấy thì đánh con khỉ gì?.

Vu Chiến Dã không nhìn thấy Vô Song ăn đan dược, vì vậy hắn chỉ đơn giản nghĩ đến Vô Song là tông sư cường giả đỉnh cấp mà thôi, từ đó Vu Chiến Dã nghĩ được càng ngày càng xa.

Kẻ này thực lực trong cùng cấp có thể coi là bình thường vô cùng tuy nhiên đầu óc của hắn lại không đơn giản, ít nhất từ mặt liên tưởng, Vô Song thật ra cũng là không biết trong khoảng thời gian cắm đầu cắm cổ chạy kia Vu Chiến Dã rốt cuộc đã nghĩ đến cái gì rồi, liên tưởng đến việc gì rồi?.

Theo Vu Chiến Dã suy nghĩ, hắn cảm thấy thật ra Cơ trưởng lão cũng không phải đang muốn ngăn cản bọn họ mà là giúp đỡ bọn họ, việc nhốt bọn họ ở lại bên trong mê trận liền để bảo vệ đám bọn họ trước ma đầu tóc bạc kia.

Suy nghĩ này một khi xuất hiện liền càng ngày càng trở nên không thể xóa nhòa trong đầu Vu Chiến Dã, dù sao theo hắn thì Thiên Ý Thành không có lý do gì để trở mặt với triều đình mới đúng, hai bên trở mặt với nhau căn bản chỉ là thiệt cho Thiên Ý Thành, Thiên Ý Thành dù sao vẫn đang được Thanh triều bảo hộ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vu Chiến Dã càng thêm trắng bệch, vì cái gì Cơ lại muốn bảo vệ bọn họ... mà không phải tự mình ra tay giết chết ma đầu tóc bạc kia?.

Vu Chiến Dã có thể lấy mạng ra đảm bảo, thiên tài tham dự thí luyện Vương Bản Sơn không thể mạnh đến một bước này, loại thực lực này chỉ sợ đã không kém các tổng chủ đến từ nhất lưu thế lực rồi, tu luyện từ trong bụng mẹ chui ra cũng không thể trước 16 tuổi thực lực đạt tới tông sư đỉnh cấp.

Cơ hộ pháp không ra tay với ma đầu tóc trắng kia... chỉ sợ đến Cơ hộ pháp cũng cảm thấy khó ra tay?.

Vu Chiến Dã đầu óc nảy số rất nhanh, hắn vừa nghĩ đến chỗ này lại càng dùng hết sức bình sinh cong đuôi mà chạy, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân, thân pháp của hắn so với bình thường vậy mà còn nhanh hơn thường ngày 3 phần.

Tuy nhiên Vu Chiến Dã cũng biết, càng chạy nhanh bao nhiêu nội lực của hắn càng hao tổn bấy nhiêu hơn nữa cho dù tốc độ của hắn nhanh đến mức nào cũng không có khả năng cắt đuôi Vô Song, điều này Vu Chiến Dã cũng biết.

Vu Chiến Dã chỉ cầu, hắn cầu chạy xa nhất có thể, chỉ cần gặp một đội ngũ Tông Sư cường giả khác đến cứu giúp hắn liền có thể thật sự có cơ hội sống sót.

Vu Chiến Dã cũng không biết, suy nghĩ của hắn giống hệt Mộ Dung Võ.

Mộ Dung Võ đã chết, liệu Vu Chiến Dã có như thế hay không?.

.......

Vu Chiến Dã một mực chạy, ông trời đối với hắn cũng không tệ, hắn vừa vặn nhìn thấy một tông sư đội ngũ khác.

Hắn không xa lạ gì kẻ kia, cũng lại càng không thích kẻ kia.

Người dẫn đầu đội ngũ tông sư nơi phương xa kia họ Trịnh tên Nam Thiên, là một trong những cao thủ hàng đầu trong lực lượng tông sư cảnh trực thuốc Huyết Trích Đoàn khu vực phía nam.

Trịnh Nam Thiên về cấp bậc cũng chỉ ngang ngửa Vu Chiến Dã nhưng vì thực lực của hắn rất mạnh, trong cùng cảnh giới tông sư cũng coi là nhân vật nổi bật vì vậy mắt luôn cao hơn đầu, bản thân Trịnh Nam Thiên vẫn luôn coi thường thực lực Vu Chiến Dã.

Tất nhiên Vu Chiến Dã cũng không biết làm gì, đánh thì càng đánh không lại từ đó mỗi lần gặp Trịnh Nam Thiên bản thân Vu Chiến Dã luôn thấp đi nửa cái đầu.

Bình thường Vu Chiến Dã tuyệt đối khoogn muốn gặp mặt Trịnh Nam Thiên, nếu không phải lần này là Thôi Trình Tú trực tiếp ra lệnh tập hợp thì Vu Chiến Dã chỉ sợ sẽ không tham gia hành động, bất cứ hành động nào có mặt Trịnh Nam Thiên, Vu Chiến Dã đều không muốn góp mặt tuy nhiên lúc này chưa bao giờ Vu Chiến Dã cảm thấy Trịnh Nam Thiên đẹp trai đến vậy.

Trịnh Nam Thiên trong hàng ngũ Huyết Chích Đoàn cũng là một cái nhân vật nổi tiếng, mỗi lần hành động chỉ cần không có đại tông sư cao thủ áp trận thì Trịnh Nam Thiên sẽ là người lĩnh đội, trong Tu La Môn lần này cũng thế, Trịnh Nam Thiên có thể coi là cường giả mạnh nhất dưới quyền Thôi Trình Tú, hắn so sánh với Cự Môn cũng chỉ hơi yếu hôn một chút mà thôi.

Trịnh Nam Thiên cùng đội ngũ của mình cũng bị vây trong mê trận của Cơ chỉ là hắn không thảm như Vu Chiến Dã, hắn rất nhanh có thể nhìn ra không đúng, liền cho đội ngũ trực tiếp dừng lại không tiếp tục tiến lên, mãi đến rạng sáng nay đội ngũ của hắn mới đi ra ngoài.

Không thể không nói bất kể là về thực lực hay về khả năng dẫn đội thì Trịnh Nam Thiên hơn Vu Chiến Dã nhiều lắm.

Vu Chiến Dã một đường bỏ chạy, hắn có thể nhìn thấy Trịnh Nam Thiên thì Trịnh Nam Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra Vu Chiến Dã, ánh mắt của Trịnh Nam Thiên liền hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó cánh tay dơ lên.

“Dừng”.

Hắn nói một câu, toàn bộ ba thân ảnh phía sau đều dừng lại đồng thời đề cao cảnh giới, bọn họ thậm chí mơ hồ còn bước thành một loại bộ pháp bảo vệ Trịnh Nam Thiên ở giữa, chỉ từ biểu hiện này mà xem thì ba tên tông sư đi cùng Trịnh Nam Thiên chắc chắn cũng không yếu.

Cái đội ngũ Huyết Chích Đoàn này kể cả đối mặt cùng đội ngũ Cự Môn có lẽ cũng có lực đánh một trận.

Trịnh Nam Thiên ánh mắt như điện nhìn về phía Vu Chiến Dã, không mất bao lâu, Vu Chiến Dã khuôn mặt trắng bệch toàn thân ướt đãm mồ hôi cũng chạy đến nơi.

Vu Chiến Dã thậm chí thở còn thở không ra hơi, hắn quỳ hai chân xuống mặt đất, cơ thể run run, tay chỉ về phía sau, mặt cắt không còn giọt máu.

“Cứu... cứu mạng”.

Câu nói của Vu Chiến Dã làm Trịnh Nam Thiên rùng mình, ánh mắt vội nhìn về phía sau đường mà Vu Chiến Dã chạy, thậm chí toàn bộ đội ngũ của hắn cùng bật hộ thân cương khí lên, ánh mắt mười phần tập trung.

Vu Chiến Dã trong mắt Trịnh Nam Thiên cho dù thực lực không ra sao nhưng cũng là một cái tông sư cường giả, có thể dọa cho Vu Chiến Dã đến mức mặt cắt không còn giọt máu nào như vậy phải là việc kinh khủng bực nào, phải là cường giả đáng sợ bực nào?.

Trịnh Nam Thiên đúng là có thể đánh bại Vu Chiến Dã nhưng cũng phải mất một phen công phu, hơn nữa tuyệt không thể làm Vu Chiến Dã sợ hãi như vậy, quan trọng là Vu Chiến Dã còn có đồng đội, đồng đội của hắn cũng là tông sư cường giả, 4 tông sư cường giả căn bản không phải ăn chay, vậy mà để một mình Vu Chiến Dã chạy một mình đến đây?.

Trịnh Nam Thiên vừa nhìn cũng đã có dự cảm xấu, chỉ sợ... đội ngũ của Vu Chiến Dã bị toàn diệt.

Có thể toàn diệt một tông sư đội ngũ thì chí ít phải có đại tông sư thực lực...

Nhắc đến đại tông sư cường giả, Trịnh Nam Thiên nghĩ ngay đến Cơ, trong đầu hắn liền nghĩ đến việc Cơ dùng mê trận ngăn cản mọi người.

“Chẳng nhẽ... là Cơ trưởng lão ra tay? “.

Nghĩ đến Cơ ra tay, Trịnh Nam Thiên thậm chí muốn bỏ của chạy lấy người, tuy nhiên theo thời gian trôi đi, sắc mặt của hắn càng ngày càng quái lạ.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

....

Mười hơi thở.

Đến mười hơi thở rồi, Trịnh Nam Thiên vẫn chưa thấy hình bóng kẻ đuổi theo Vu Chiến Dã đâu.

Vẻ mặt Trịnh Nam Thiền dần dần cau lại, sau đó hắn không ngần ngại lườm Vu Chiến Dã một cái.

“Họ Vu?, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?, thân là Huyết Chích Đoàn sát thủ dĩ nhiên lại bị dọa thành cái dạng này?, rốt cuộc ngươi bị làm sao, đội ngũ của ngươi đâu?, nếu ngươi không thể cho ta một lời giải thích, ta liền báo cáo với Thôi đại nhân, đảm bảo ngươi liền sẽ bị giảm cấp”.

Vu Chiến Dã hiện nay nào thèm quan tâm giảm cấp hay tăng cấp, hắn chỉ quan tâm cái mạng của mình mà thôi.

Thân là tông sư cao thru, Vu Chiến Dã cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, đặt một tay lên ngực hắn cảm nhận được trái tim của mình vẫn đập liên hồi, vẻ mặt mang theo 3 phần sợ hãi, 7 phần ngờ vực nhìn về sau lưng.

Vu Chiến Dã ánh mắt lập tức trừng lớn, hắn không tin được vào mắt mình, sau mắt hắn vậy mà không có ai?.

Thấy biểu hiện của Vu Chiến Dã, Trịnh Nam Thiên ánh mắt liền tỏ ra chán ghét.

“Thế nào?, làm gì có ai, rốt cuộc là việc gì xảy ra?”.

Vu Chiến Dã nuốt một ngụm nước bọt, đương nhiên hắn không tin mình bị ảo giác, đoàn đội của hắn bị ma đầu tóc trắng tiêu diệt là hoàn toàn chính xác, hắn chỉ không hiểu tại sao ma đầu tóc trắng kia không có tiếp tục truy sát hắn?.

Trước câu hỏi của Trịnh Nam Thiên, Vu Chiến Dã cũng chỉ có thể thở dài, khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi.

“Không thể nào, không có ai?, rõ ràng lúc trước ma đầu đó còn một đường truy sát ta, vì cái gì lúc này lại biến mất? “.

Nói đến đây Vu Chiến Dã lại phát hiện ra ánh mắt coi thường của Trịnh Nam Thiên lập tức không phục.

“Ngươi nhìn thế là có ý gì?, nói cho ngươi biết ngươi gặp ma đầu kia tuyệt đối cũng không khá hơn ta là bao, đội ngũ của chúng ta bao gồm 4 tông sư cường giả vậy mà vừa đối mặt đã bị miểu sát 3 người, không phải ta nhanh chân chỉ sợ cũng bỏ mạng lại, ma đầu kia chính là một cái tông sư cao thủ có tốc độ nhanh đến kinh khủng khiếp, hắn chí ít... cũng là tông sư đỉnh phong “.

Câu nói này của Vu Chiến Dã làm Trịnh Nam Thiên giật mình không nhẹ nhưng hắn rất nhanh liền không cho là đúng, ánh mắt bắt đầu từ coi thường chuyển sang hoài nghi.

Trịnh Nam Thiên thực lực tương đối mạnh mẽ, hắn là người của Thiết Phiến Môn, bản thân hắn tầm mắt cao hơn Vu Chiến Dã rất nhiều, nếu nói lấy sức một người miểu sát toàn 3 cái tông sư cường giả thì hoặc là đại tông sư trở lên hoặc là tông sư có siêu cường lực sát thương. Bất kể là trường hợp nào cũng không có chuyện Vu Chiến Dã chạy thoát nổi đến tận đây.

Loại cường giả như vậy, đã cực kỳ gần Đại Tông Sư cảnh giới liền cực có thân phận, hơi đâu đi đụng vào người của Huyết Chích Đoàn? huống hồ đây còn là Thiên Ý Thành, tại Thiên Ý Thành thí luyện cho dù Thôi Trình Tú có triều đình hậu thuẫn cũng không dám phá luật, cho dù Cơ vô pháp vô thiên vẫn chỉ phải tuân thủ luật đặt ra, làm gì có chuyện có tông sư đỉnh phong cao thủ xuất hiện tấn công người Thiên Ý Thành?.

Tất nhiên cũng có thể tông sư đỉnh phong cao thủ kia là thí sinh năm nay tuy nhiên Trịnh Nam Thiên đánh chết cũng không tin, cho dù là Bắc Kiều Phong hay Nam Mộ Dung ở cái độ tuổi 15-16 này cũng không có cách nào đạt được chiến lực kinh khủng như vậy.

“Ngươi bị đầu nhúng nước?, bịa lý do cũng không cần bịa lý do như vậy, tìm lý do nào đáng tin một chút, ngươi thật sự nghĩ bằng vào ngươi bị tông sư đỉnh phong cường giả truy sát mà còn có thể chạy được?, mơ tưởng. Hơn nữa ở Tu La Môn nào có tông sư đỉnh phong cường giả xuất hiện? “.

Vu Chiến Dã thấy Trịnh Nam Thiên không tin, lập tức bực mình, hắn dùng một tay vung ra, vẻ mặt đỏ lên vì tức giận.

“Trịnh Nam Thiên, vậy ngươi nghĩ thế nào về việc đồng đội của ta ngã xuống?, chẳng nhẽ lão tử tự mình giết bọn họ rồi chạy đến chỗ ngươi cầu cứu?, lão tử việc gì phải bịa?, ngươi không tin thì ở lại đây đợi ma đầu đó đến, lão tử không chơi với ngươi”.

Vu Chiến Dã nói xong, thật sự bỏ đi có điều trong ánh mắt trợn ngược lên của Trịnh Nam Thiên, Vu Chiến Dã dĩ nhiên chỉ đi có vài bước chân liền trực tiếp ngồi xuống bế khí.

Vu Chiến Dã mạnh miệng là vậy nhưng hắn thật sự không dám một mình đi lại, hắn thật sự rất sợ gặp ma đầu tóc trắng một lần nữa, ma đầu kia cho hắn cảm giác quá mức đáng sợ, ai biết nếu đi một mình thì có bị tấn công lần nữa hay không?.

Trịnh Nam Thiên nhìn biểu hiện của Vu Chiến Dã không giống nói dối, hắn lại càng khó hiểu bất quá dù sao hắn vẫn không tin có cường giả tông sư đỉnh phong tham chiến tại Tu La Thí Luyện.

Chính vì không tin, Trịnh Nam Thiên thở ra một hơi, tính cảnh giác cũng giảm đi rất nhiều.

Trịnh Nam Thiên cùng đội ngũ của hắn cũng không biết, Vô Song đang ở trên một cành cây gần đó quan sát tất cả.

Thông thường Trịnh Nam Thiên rất khó bị một cái nhất lưu cao thủ qua mặt, cho dù hiện tại Vô Song có sử dụng đan dược trực tiếp nâng nội lực của mình lên ngang ngửa với tông sư cảnh giới thì cũng thế, bản chất hắn vẫn là một cái nhất lưu cao thủ, căn bản sẽ không thể nào che dấu được bản thân trước Trịnh Nam Thiên tuy nhiên ai bảo Vô Song có Quy Tức Công.

Quy Tức Công vừa là thủ pháp bế hơi cũng vừa là một trong những loại thủ pháp che đi sự tồn tại của bản thân tốt nhất thiên hạ, bằng vào Quy Tức Công bản thân Vô Song dám lại gần quan sát Trịnh Nam Thiên.

Trịnh Nam Thiên cho Vô Song cảm giác mạnh hơn Vu Chiến Dã rất nhiều nhưng chính vì Trịnh Nam Thiên mạnh hơn, Vô Song mới phải suy nghĩ một chút về chiến thuật.

Thời lượng tác dụng Hoàng Cực Đấu Linh Đan có hạn, vì vậy mục tiêu của Vô Song trực tiếp thay đổi, hắn liền lựa chọn đội ngũ Trịnh Nam Thiên thay vì Vu Chiến Dã kia.

Hai mắt Vô Song nhè nhẹ nhắm lại, thân hình nhẹ đung đưa theo những tiết dấu kỳ dị, thậm chí Hắc Long Kiếm cũng đã được Vô Song thu lại sau lưng.

Vô Song muốn giết Trịnh Nam Thiên không khó nhưng điều kiện kiên quyết là chỉ có Vô Song cùng Trịnh Nam Thiên, lúc này đội ngũ trước mặt Vô Song kể cả không tính Vu Chiến Dã thì cũng đã có 4 cái tông sư cường giả lại thêm về mặt thực lực đám người này cao hơn hẳn đội ngũ tông sư trước đây.

Tất nhiên khó khăn càng lớn thì hứng thú của Vô Song với việc này cũng càng lớn.

Vô Song dừng lại không tiếp tục truy sát Vu Chiến Dã cũng không phải vì hắn không đủ lực mà bởi Vô Song muốn sử dụng một thứ khác.

‘Quỳ Hoa Bảo Điển’.

Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song mới tu luyện đến tầng thứ 3, còn cách tầng thứ 4 một đoạn tương đối xa, thật ra mà nói với thiên phú của Vô Song hắn đã sớm đột phá tầng thứ 4, nếu không phải Vô Song sở học quá tạp lại thêm hắn nhất định muốn đánh tốt trụ cột bản thân thì hiện nay hắn chỉ sợ cũng đã sớm đạt đến tông sư cảnh giới.

Tất nhiên đột phá quỳ hoa bảo điển sớm hay muộn thì Vô Song cũng không quá mức để ý, hắn năm nay mới 11 tuổi, ở cái độ tuổi này đạt đến nhất lưu cao thủ đồng thời có tông sư chiến lực đã là vượt ngoài tưởng tượng của rất nhiều người, Vô Song cũng là không cầu gì hơn.

Hiện nay Vô Song chỉ có duy nhất một suy nghĩ, một suy nghĩ tương đối điên cuồng.

Nội lực trong người hắn hiện nay một phần là quỳ hoa khí một phần là tiên thiên chí âm khí, bằng vào Hoàng Cực Đấu Linh Đan không chỉ có tiên thiên chí âm khí của Vô Song đạt đến Tông Sư cảnh giới mà quỳ hoa khí của hắn cũng như vậy.

Nói đơn giản thì nhờ tác dụng của đan dược mà Vô Song cho dù chưa đạt được đến quỳ hoa bảo điển tầng thứ 4 nhưng lại có đủ lượng quỳ hoa khí cho tầng thứ 4, chính vì vậy hắn muốn thử vận dụng Quỳ Hoa Bảo Điển tầng 4 một lần.

Vô Song muốn thử chỉ bởi nếu lần này không thử không biết năm nào tháng nào hắn mới có cơ hội trải nghiệm một lần, dù sao Hoàng Cực Đấu Linh Đan gần như là đan dược vô giá trong thiên hạ, đến cả ông ngoại hắn cũng chỉ luyện ra được vài viên mà thôi, nguyên liệu của Hoàng Cực Đấu Linh Đan quá khó để tìm.

Nghĩ là làm, Vô Song lập tức loại bỏ toàn bộ tạp niệm trong đầu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần vận chuyển quỳ hoa bảo điển tầng thứ 4 trong cơ thể.

Dựa trên quỳ hoa tâm pháp, Vô Song bắt đầu vận lên quỳ hoa khí của chính mình.

Đóa quỳ hoa của Vô Song lần này không ngờ lại màu trắng, một đóa quỳ hoa trắng như tuyết đang toát ra cái lạnh lẽo băng giá làm người khác cảm thấy giá buốt thấu xương.

Vô Song thật sự không ngờ quỳ hoa bảo điển còn có thể thay đổi thành thứ trạng thái này, theo từng tầng từng tầng hàn khí xuất hiện trên người Vô Song, thậm chí sương trắng bắt đầu xuất hiện, những tán lá xung quanh Vô Song bắt đầu có dấu hiệu bị đóng băng bởi cái lạnh.

Tất nhiên khi mà Vô Song đã vận lên quỳ hoa bảo điển tầng thứ 4, hắn cũng không có cách nào che dấu thân ảnh của mình đối với Trịnh Nam Thiên cùng đội ngũ của hắn nữa, đám người bọn họ bao gồm cả Vu Chiến Dã lập tức cảm nhận được không gian xung quanh có gì đó không đúng, mọi ánh mắt đều khóa chặt Vô Song.

Ngay sau đó Vu Chiến Dã hai đầu gối run lên cầm cập, hắn tất nhiên nhận ra Vô Song.

“Là hắn... là hắn... là ma đầu tóc trắng kia”.

Trịnh Nam Thiên lúc này không cần Vu Chiến Dã nhắc, hắn lập tức vận lên hộ thân cương khí, đồng thời tay nắm chặt trường côn.

Trịnh Nam Thiên vũ khí không phải là Huyết Chích mà là trường côn.

Hắn là người của Lục Phiến Môn, bản thân hắn liền nắm giữ Tỏ Thiên Côn cực kỳ đáng sợ.

Ba đồng đội của Trịnh Nam Thiên cũng lập tức bước ra một bước, đồng thời thiết lập trận hình phòng ngự, cũng ngay lúc này Vô Song mở mắt ra.

Ánh mắt của hắn... không mang theo màu đỏ đáng sợ kia nữa, không có ngập tràn huyết tinh như Vu Chiến Dã từng thấy, trong ánh mắt chỉ có sự băng lãnh, cảm giác ‘lạnh’ kia như muốn đóng băng cả linh hồn kẻ khác.

Khi đội ngũ trước mặt hình thành trận thế phòng ngự, Vô Song cũng động.

Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ tư, Vô Song chưa một lần đặt chân vào, hắn lúc trước không hiểu tầng thứ 4 cùng tầng thứ 3 có khác biệt gì bất quá bây giờ Vô Song đã hiểu.

Quỳ Hoa Bảo Điển 3 tầng đầu có thể coi là nhập môn nhưng từ tầng thứ 4 mới chân chính là Quỳ Hoa Bảo Điển.

Lúc trước Vô Song phải nhập vào mộng cảnh, phải nhìn thấy thân ảnh áo đỏ kia hắn mới có thể sử dụng được liên chiêu trong Quỳ Hoa Bảo Điển, có thể tiến vào cảnh giới thần bí kia tuy nhiên hiện nay thì không cần.

Vô Song bước ra một bước, thiên địa như đóng băng, toàn bộ 5 cường giả tông sư trước mặt hắn đều thẫn thờ.

Tốc độ của Vô Song quá nhanh, bất quá điều đáng sợ nhất là hiện nay thay vì có 1 Vô Song, đám người kia liền nhìn thấy 2 Vô Song.

Quỳ Hoa Bảo Điển 3 tầng đầu tiên gọi là hậu thiên đồng thời lúc đó thân pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển gọi là quỷ ảnh thân pháp.

Quỳ Hoa Bảo Điển 3 tầng tiếp theo gọi là tiên thiên đồng thời thân pháp lúc này cũng gọi là Mị Ảnh thân pháp.

Mị Ảnh không chỉ mị đối thủ mà còn mị hoặc cả thiên địa này.

“Quỳ Hoa Bảo Điển – Chước Chước Quỳ Hoa – Địa Ngục Mị Ảnh”.

Nếu là lúc trước Vô Song sử dụng một chiêu này đơn giản chỉ có người ta cảm giác nhanh nhưng hiện tại thì khác.

Vô Song thật sự không ngờ được, đến cả cái bóng của mình cũng cử động, sau đó cả người cả bóng cùng lao tới, đây là một cảm giác rất... vi diệu.

Vô Song từng thấy Ngụy Trung Hiền bản thân hắn ra tay, lần đó là Mục Nhân Thanh đến giải cứu Vô Song đồng thời kiếm khí của Mục Nhân Thanh cũng xuyên qua người Ngụy Trung Hiền, chỉ tiếc đánh vào ảnh ảo của hắn.

Lúc đó Vô Song còn bất ngờ không thôi nhưng hiện tại hắn rốt cuộc cũng biết điểm đáng sợ của Quỳ Hoa Bảo Điển.

Mị Ảnh chính là cốt yếu của Quỳ Hoa Bảo Điển, sau khi Quỳ Hoa Bảo Điển vận dụng đến tầng thứ 4 thì chỉ cần vận khí liền sẽ xuất hiện Mị Ảnh trạng thái, bản thân liền sinh ra một ảnh ảo.

Cái này nằm ngoài thường thức của Vô Song về hiểu biết võ học nhưng hắn thậm chí có thể cảm nhận được mối liên kết của mình với ảnh ảo, gần giống như... thuật phân thân vậy.

Tất nhiên Quỳ Hoa Bảo Điển là võ công, nó công phải tiên thuật, không cách nào phân thân, cái bóng này của Vô Song căn bản không có lực sát thương cũng không có lực phòng ngự, nó được tạo thành từ chính quỳ hoa khí của Vô Song.

Vô Song hiện nay không phải là thật sự bước vào quỳ hoa bảo điển tầng thứ 4 vì vậy hắn cũng không dám chắc Mị Ảnh này là cái gì, có tác dụng gì nhưng hắn có thể thật sự nhìn thấy uy lực của Quỳ Hoa Bảo Điển.

Vô Song dưới phụ trợ của Mị Ảnh liền hóa thành hai cái bóng lao vút về phía đội ngũ Trịnh Nam Thiên.

Đối mặt với tốc độ kinh khủng của Vô Song, Trịnh Nam Thiên hoảng sợ vung ra trường côn.

“Tỏa Thiên Côn – Tỏa Thiên Tam Thập Lục Côn”.

Côn ảnh như mưa gần như tạo thành một bức tường côn ảnh tấn công thằng vào Vô Song, tuy nhiên thân hình của Vô Song trong chớp mắt hóa thành hư huyễn, thân hình của hắn bị vô số côn ảnh xé rách tả tơi nhưng tuyệt đối không có máu xuất hiện.

Mị ảnh của Vô Song bị đánh tan nát nhưng ngay lập tức lại tái tạo lại, đồng thời thân ảnh của Vô Song cũng đã sớm biến mất.

Vô Song như một bóng ma hiện ra giữa thiên địa, mái tóc trắng tung bay trong gió, một chỉ điểm ra.

Một chỉ này điểm vào ngực một tông sư cao thủ bên phía Trịnh Nam Thiên, sau đó... cũng không có sau đó.

Quỳ Hoa Bảo Điển nhanh đến mức tận cùng, liên tiếp vô số chỉ tay của Vô Song cùng đánh ra, từng đóa từng đóa quỳ hoa màu trắng xuất hiện, thân ảnh của hắn căn bản không dừng lại một chỗ mà liên tiếp di chuyển, thậm chí thân ảnh của Vô Song hiện nay chỉ còn lại tàn ảnh.

Tuyệt đối không đến vài giây đồng hồ, Vô Song một lần nữa lướt đi chỉ để lại một cái xác với vô số lỗ thủng trên mặt đất.

Sau đó thân hình Vô Song đạp không mà lướt lên, cả người xoay tròn đồng thời từng đóa quỳ hoa kia cũng nhẹ rung động vì hắn.

Bản chính lao lên không trung thì mị ảnh cũng ngay lập tức xuất hiện theo hắn, mị ảnh cùng bản thân Vô Song đồng thời múa lên thứ vũ điệu chết chóc kia.

“Chước Chước Quỳ Hoa – Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Vĩnh Kiếp”.

Vô số đóa quỳ hoa xoay quanh Vô Song nổ tung, giống hệt như đầy trời ám khí phóng xuống vậy, từng tia từng tia băng hàn lực lượng phủ kín cả thiên địa.

Lúc trước Vô Song không cách nào nhìn rõ Quỳ Hoa Bảo Điển liên chiêu chỉ bởi hắn đều bị vây vào trạng thái điên cuồng, nhưng lúc này hắn thật sự mở rộng tầm mắt, cứ như chơi game trong trạng thái ‘cheat’ vậy.

Lấy quỳ hoa khí tạo ra quỳ hoa, sau đó dùng chính quỳ hoa khí trong cơ thể Vô Song tạo thành rung động, trực tiếp ép nổ từng đóa quỳ hoa trên bầu trời.

Quỳ hoa nổ tung tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp, như một cơn mưa tuyết phủ xuống vậy bất quá cơn mưa tuyết này mang theo hơi thở chết chóc đáng sợ.

Một chiêu duy nhất..... trước mặt Vô Song chỉ còn lại một mình Trịnh Nam Thiên.

Một chiêu duy nhất, diệt sát 4 vị tông sư cao thủ.

Đây là điều Vô Song chưa từng nghĩ đến trước đây cũng chưa từng tưởng tượng ra được.

Tông sư cao thủ có hộ thân cương khí cực kỳ mạnh mẽ, giống như một cái mai rùa vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy... mai rùa kia có chút giống vỏ trứng, mềm vô cùng, mà yếu vô cùng.

Tuy nhiên chính Vô Song cũng phải thừa nhận, hắn gần như vắt kiệt toàn bộ nội lực bản thân để sử dụng điệu múa vừa rồi.

Bốn đóa quỳ hoa màu trắng nổ tung cũng trực tiếp rút khô nội lực của Vô Song nhưng ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng.

Nếu Địa Ngục Mị Ảnh là chỉ pháp, là chỉ pháp đơn kích một mục tiêu thì Quỳ Hoa Vĩnh Kiếp lại là thủ đoạn quần công mang theo kinh người lực sát thương.

Vô Song lúc này trong lòng ngập tràn cảm giác tò mò, hắn muốn xem... chiêu thức thứ ba trong Quỳ Hoa Bảo Điển phiên bản tiên thiên là gì.

......

Trịnh Nam Thiên vô cùng sợ hãi nhìn Vô Song, hắn rốt cuộc cũng hiểu lời mà Vu Chiến Dã nói lúc nãy, hắn cảm thấy trước mặt mình là quái vật chứ không phải là con người, Vô Song tuyệt đối là tông sư đỉnh cấp.

Khác với Vô Song, Trịnh Nam Thiên hiểu biết rộng hơn khá nhiều, dù sao hắn cũng xuất thân từ Lục Phiến Môn.

Lục Phiến Môn nói mạnh thì mạnh mà nói yếu thì yếu, nơi đây là nơi đào tạo quan sai cùng nha dịch tại các thủ phủ cùng các hành tỉnh tại Đại Thanh.

Tất nhiên Lục Phiến Môn còn đạo tạo... bổ đầu.

Bổ đầu có thể hiểu là những người trực tiếp đi truy bắt các loại tội phạm trên khắp Đại Thanh, là những thợ săn tiền thưởng, thực lực của đám bổ đầu này tuyệt đối không yếu.

Lục Phiến Môn chủ là một đại nhân vật trong chiều, người này được gọi là Khổng Tước Minh Vương.

Trịnh Nam Thiên từng có cơ hội được nhìn thấy Khổng Tước Minh Vương ra tay, hắn được tận mắt nhìn thấy... tuyệt học chân chính trên thế gian.

Thế giới này vốn không phải là thế giới thuần võ hiệp, tất cả đều mạnh hơn thế giới võ hiệp rất nhiều rất nhiều, bọn họ vượt xa thế giới võ hiệp thật ra một phần lớn là vì công thể tuyệt học.

Đã được coi là tuyệt học hàng đầu thiên hạ toàn bộ đều vượt qua phàm nhân tưởng tượng, vượt qua toàn bộ các loại thường thức về võ công.

Ví dụ như Hàn Long Thập Bát Chưởng của Quách Tĩnh, chưởng pháp cương mãnh không gì không phá hơn nữa còn thật sự dùng chân khí hóa rồng, nội lực hóa hình.

Chỉ riêng điểm này người học võ bình thường làm không nổi, đấy là Hàn Long Thập Bát Chưởng còn chưa được tính thành ‘công thể hoàn chỉnh’.

Công thể hoàn chỉnh có thể coi như Cửu Âm Chân Kinh, có thể là Cửu Dương CHân Kinh hoặc như Quỳ Hoa Bảo Điển, bọn chúng có thuần nội công đi kèm với chiêu thức riêng biệt, loại công thể này tuyệt đối... cực kỳ đáng sợ, vượt xa toàn bộ khỏi hiểu biết thế gian.

Năm đó Trịnh Nam Thiên nhìn thấy võ công của Khổng Tước Minh Vương, chính là đại danh đỉnh đỉnh Thục Sơn Thất Thánh Quyết.

Lúc này Trịnh Nam Thiên không ngờ đời mình lại nhìn thấy một bộ công thể tuyệt học, hắn không biết đây là loại công thể gì nhưng chiến ý gần như đã tan hết.

Ánh mắt biến thành sợ hãi, nắm chặt trường côn trong tay, cả người Trịnh Nam Thiên đầy máu, hắn gầm lên một tiếng.

“Tỏa Thiên Côn – Di Thiên Hoán Ảnh”.

Một đòn toàn lực, cũng bất chấp tất cả thậm chí Trịnh Nam Thiên còn mang theo tâm lý phải chết, một đòn này là dùng sinh mạng đánh ra.

Đáng tiếc Trịnh Nam Thiên đối mặt với Quỳ Hoa Bảo Điển.

Chỉ thấy một tiếng cười ghê rợn tràn ngập cuồng bạo vang lên, sau đó mị ảnh của Vô Song như biến mất, hòa vào làm một thể với Vô Song.

“Chước Chước Quỳ Hoa – Quỳ Hoa Bảo Điển – Cực Lạc Hoàng Tuyền”.

Vô Song lướt qua người Trịnh Nam Thiên, sau đó gục xuống, Vô Song ho ra một ngụm máu, máu màu đen.

Về phần Trịnh Nam Thiên thân thể dĩ nhiên bị xé nát, thân thể hắn tuyệt đối không còn nguyên vẹn, như vô số phong nhận chém ra vậy.

Cực Lạc Hoàng Tuyền là chưởng pháp.

Một chưởng đánh ra, sau đó... mang quỳ hoa khí biến thành hắc nhận, dùng một chưởng này tấn công địch nhân sau đó... để hắc nhận phá thể, triệt để xé nát thân thể đối phương.

Vô Song một tay che miệng, vẻ mặt của hắn trắng bệch, thậm chí đôi chân Vô Song trở nên run run.

Quỳ Hoa Bảo Điển Tiên Thiên cảnh giới... làm cho Vô Song sợ.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy Quỳ Hoa Bảo Điển lại tàn ác đến mức này, thậm chí một thức cuối cùng Cực Lạc Hoàng Tuyền còn khiến Vô Song có cảm giác... nhập ma.

Không chỉ đơn giản là cuồng sát, không chỉ còn là một cỗ máy giết người, đây giống như một loại khoái cảm giết người, một loại coi sinh mạng không khác gì cành cây ngọn cỏ vậy.

Giết người... đơn giản chỉ vì thích.

Quỳ Hoa Bảo Điển phiên bản tiên thiên làm Vô Song quá mức lao lực, lại một lần nữa thân thể của hắn bị đẩy đến giới hạn nhưng hắn không quan tâm, thứ làm Vô Song quan tâm chính là mặt trái cảm xúc mà Quỳ Hoa Bảo Điển mang đến.

Hắn thật sự sợ... sợ cái mặt trái kia sẽ có một ngày nuốt chửng hắn, khiến hắn không còn là hắn.

So với Hắc Long Kiếm, so với Nga Mi Kiếm Pháp thì Quỳ Hoa Bảo Điển đáng sợ hơn quá nhiều quá nhiều, tuyệt đối là khác nhau một trời một vực nhưng Vô Song... Vô Song hắn tuyệt đối không muốn chọn sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển lần thứ hai, cảm giác kia quá mức kinh khủng.

Tiếng cười ghê rợn vang lên lúc nãy... rõ ràng là tiếng cười của Vô Song.

Ôm lấy thân thể nhỏ yếu, Vô Song chậm rãi đi về phía trước, cả người hắn nồng nặc mùi huyết khí....

Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ chính bản thân mình.

........

Vô Song cũng không biết, giây phút mà hắn giết chết Trịnh Nam Thiên thì ở Thiên Ý Thành, có một người... đứng lên.

Người này vốn đang thưởng thức một tách trà thơm, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ nhưng rồi cái vẻ mặt hưởng thụ đó khi nhìn về bầu trời phương xa liền hoàn toàn biến mất.

Dùng một tay vén mái tóc đen dài của mình ra sau đầu, một thân áo đỏ cực kỳ sặc sỡ, Đông Phương Bất Bại ánh mắt hứng thú nhìn lên bầu trời.

“Kỳ lạ, sao ta lại có cảm giác quen thuộc vậy nhỉ? “.

Đông Phương Bất Bại khẽ liếm khóe môi đỏ mọng của mình, hắn thật sự muốn ra ngoài xem thử một chút, bất quá khi quay đầu lại nhìn căn phòng sau lưng, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể thở dài.

“Thôi, coi như là ảo giác đi, việc của muội muội quan trọng hơn”.

Sau đó Đông Phương Bất Bại lại chậm rãi ngồi xuống, nhẹ đưa một tách trà thơm lên mũi khẽ ngửi rồi nhẹ thưởng thức, vẻ mặt lại quay về vốn có, mang theo vài phần thoải mái cùng thư thả chỉ là ánh mắt của Đông Phương Bất Bại mang theo vài phần hồi ức.

...........

Đã nhập ma cớ sao phải quay đầu lại?.

Tay đã nhuốm máu toàn bộ thiên hạ, còn có thể rửa đi sao?

Sát khí chảy trong từng thớt thịt, chảy trong huyết quản sao có thể nói quên là quên?.

Ta giết tận thiên hạ, đồ sạch nhân gian đổi lại một nụ cười kia, ta liền vô hối.

Ta nhận hết ánh mắt khinh bỉ của thiên hạ, nhận hết thế gian phỉ nhổ có làm sao?, giết là được.

Ta cầu chỉ là cầu nghe tiếng đàn kia vang lên hàng ngày, không hơn.

Giết một người là tội, giết trăm người là hùng, giết ngàn người vạn người liền thành bá chủ, giết đến khi không ai dám lấn ba tấc đất sau lưng, giết đến thiên hôn địa ám chỉ cầu ba tấc đất kia trời quang mây tạnh.

.........

Năm đó... trên Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bạch lần đầu nghe thấy những câu nói này, hắn lần đùa nhìn thấy quái nhân kia, một thân tử y tóc đen phiêu hốt.

Quái nhân kia không phải là người, hắn tuyệt đối là... ma.

Chỉ là hắn không hối, vì không hối tiếc gì nhập ma.

Không ai biết, năm đó Đông Phương Bạch từng gặp qua Quỳ Hoa lão tổ.

..........

Dùng ngón tay dài thon mịn nhíu nhíu hai hàng lông mày, thở ra một hơi thật dài, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Chết tiệt, tự nhiên nhớ về lão già kia làm gì không biết?, chẳng nhẽ dưới hoàng tuyền lão già nhờ bản nhân báo thù sao?”.

Nói xong Đông Phương Bạch liếc về phía cánh cửa căn phòng vốn luôn đóng im ỉm kia.

Không biết qua bao lâu, hắn dựa đầu vào tường, khẽ vuốt mái tóc của mình vẻ mặt tiêu sái vô cùng.

“Đợi nàng lựa chọn xong, bản nhân liền vì lão già ngươi đốt vàng mã vậy”.

.........

Tiểu Mục 1: Tài Thần Phương Nam

Nếu nói ở phương nam này đâu là thế lực mạnh nhất đương nhiên sẽ không phải Thiên Ý Thành cũng không phải Nam Thiếu Lâm mà là Trấn Nam Vương phủ.

Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế chính là thổ hoàng đế tại phương nam này, hắn làm chủ một vùng Giang Nam giàu có nhất thiên hạ này.

Về tài lực, Ngô Tam Quế có thể coi là số một số hai thiên hạ.

Về binh lực lại càng không phải nói, hắn cùng với Bắc Địa Vương là hai vị vương gia duy nhất có tư binh.

Ngô Tam Quế có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Lúc này trong Trấn Nam Vương phủ, có vài âm thanh khó nghe vang lên.

“Phế vật, ngu đần, vô dụng, nuôi ngươi chỉ tốn cơm, tốn gạo, cái thứ phế vật như ngươi sao không chết quách đi?”

“Lão tử đã nói không biết bao nhiêu lần rồi vẫn không hiểu, ngửa mặt lên xem nào cái đồ ngu này, ngươi cúi gầm mặt xuống làm gì, có phải âm thầm chửi lão tử không?”

Chủ nhân của âm thanh này là một trung niên thư sinh, trên người mặc quần áo của nội phủ Trấn Nam Vương, kẻ này có một chỏm râu dê ở cằm thoạt nhìn có vài phần ‘đểu ‘.

Người này họ Hồ tên Bất Di.

Hồ Bất Di là một cái quản sự thuộc phủ Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương có đến vài chục quản sự, một cái Hồ Bất Di không tính là gì, hắn ở trong Trấn Nam Vương Phủ là một cái tiểu nhân vật không thể tiểu nhân vật hơn.

Tất nhiên người của Trấn Nam Vương Phủ thì cho dù tiểu nhân vật hơn nữa đi ra ngoài cũng thành đại nhân vật, Hồ Bất Di vốn là môt người nhỏ nhen lại cực thích trang bức cậy mặt, bên ngoài rất nhiều người đối với hắn bàn ra nói vào.

Về phần người bị Hồ Bất Di chửi mắng là một nam tử trẻ tuổi, người này chỉ khoảng 21-23 tuổi, thân hình béo mập cũng không quá cao, làn da có chút trắng vừa nhìn cũng thấy xuất thân danh giá.

Nam tử mập này thật ra cũng là hoàng thân quốc thích, tất nhiên đây chỉ là nói cho sang miệng mà thôi, cha mẹ hắn đều là người Mãn Thanh, cũng thuộc gia đình có của ăn của để, không tính là nghèo khó.

Tuy nhiên nam tử này... lại là con thứ trong gia đình vì vậy hắn không được lòng mẹ cả, thân là con thứ lại là nam nhân đương nhiên mẹ cả sẽ không đối xử tốt với hắn, gia nghiệp trong nhà liền phải do con trưởng kế nghiệp.

Nam tử này cuối cùng vẫn bị mẹ cả đẩy đến nơi đây, cũng không biết nữ nhân kia móc nối thế nào lại quen biết đẩy được hắn vào trong Trấn Nam Vương Phủ làm một cái tạp dịch, dưới quyền Hồ Bất Di.

Thông thường mà nói thân là tạp dịch thân phận liền không khác nô lệ là bao tuy nhiên nếu thật sự được chủ nhân thưởng thức liền có thể... thăng lên làm tâm phúc của chủ nhân, sau này tiền đồ liền vô lượng.

Nam nhân này tự nhân hắn cũng biết chữ, đọc cũng không ít sách vở, bản thân cũng mong được người nhìn đến... bất quá số hắn quá thảm, mẹ cả sao có thể cho hắn cơ hội ngóc đầu dạy?, liền để Hồ Bất Di dìm chết hắn.

Hắn từ bé sinh ra trong gia đình giàu có lại là con trai, sao biết mấy việc như bổ củi nấu cơm giặt giũ?, chính vì làm không được nên một tháng qua hắn bị Hồ Bất Di hành đủ thảm.

Tạp dịch khác làm 1 phần, nam tử này liền làm 3 phần.

Tạp dịch khác khó 1, hắn độ khó liền là 3.

Với một người như nam tử này căn bản không làm nổi, mà đã không làm nổi thì liên ăn chửi, ăn mắng thậm chí đánh, ngày nào không làm xong việc chỉ sợ không có nổi hạt cơm vào bụng.

Lúc này nam tử béo thân hình run lên liên tục, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của các tạp dịch khác xung quanh, hắn đứng lên tung một nắm đấm vào mặt Hồ Bất Di.

Hồ Bất Di chỉ là thư sinh trói gà không chặt, lấy đâu ra sức mà đánh lại một nam nhân đang tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người?.

Vì vậy Hồ Bất Di liền bị đánh đủ thảm.

“Cho ngươi mắng, cho ngươi chửi, nói cho ngươi biết lúc lão tử không quan tâm tất cả, lão tử liền dám đánh chết ngươi”.

Nam tử béo mập quả nhiên có vài phần cốt khí, đây đương nhiên cũng có thể gọi là con giun xéo lắm cũng quằn.

Hồ Bất Di thảm 1... thì nam tử béo này thảm 10 chỉ bởi hộ vệ Trấn Nam Vương phủ không phải là ăn không ngồi rồi.

Sau đợt đánh Hồ Bất Di vài đấm này, nam tử béo mập bị đám hộ vệ kéo ra, từng đợt quyền đấm cước đã tiếp đãi hắn rồi trực tiếp bị ném ra ngoài phủ Trấn Nam Vương.

Hồ Bất Di không có giết hắn bởi Hồ Bất Di cũng e ngại gia thế đằng sau nam tử béo dù gì con nào mà chẳng là con? bất quá tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.

Nam tử béo mập bị đánh gãy một chân, rồi vứt ra ngoài đường.

Bằng vào mặt mũi của Hồ Bất Di cùng Trấn Nam Vương Phủ sau hắn, chỉ cần hắn nói một lời, ai dám giúp nam tử béo kia?.

Cơ thể bầm tím khắp nơi, khuôn mặt sung húp lại gãy mất một chân, nam tử béo căn bản chỉ có thể lết trên đường đi.

Hắn... liền thật sự bị cách ly.

Sẽ không ai giúp hắn, không ai đưa tay ra cứu hắn chỉ bởi hắn đắc tội quản sự Trấn Nam Vương Phủ.

Nam tử này liền ba ngày bị bỏ đói, thân hình nằm chết dần chết mòn trong một góc đường, mặc kệ người đi qua tấp nập, mặc kệ cái vẻ giàu sang trên đường phố, hắn lúc này chỉ có hận ý.

Hắn không muốn chết, hắn căn bản không muốn cuộc đời mình kết thúc ở đây, hắn có chút không cam lòng.

Khi mà sinh mạng bị đẩy đến cuối cùng, khi mà ánh mắt kia dần dần khép lại, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, có một chiếc bánh bao đặt nhẹ lên người hắn.

Dùng hết sức bình sinh cố gắng mở mắt, ngước nhìn người trước mặt, hắn chỉ cảm thấy một âm thanh nữ tử vang lên.

“Ăn nhanh đi, ăn nhanh kẻo đói, đám người này thật là... “.

Nàng nói rất thản nhiên, cũng rất chân thực.

Cố gắng cắn ngấu nghiến miếng bánh bao kia, nam tử béo mập vừa ăn vừa khóc, hắn xin thề đây là miếng bánh bao ngon nhất cuộc đời hắn.

“Từ từ thôi, không đói chết liền nghẹn chết bây giờ, ở đây có bát sửa đậu nành, ngươi uống đi, sau đó... sau đó cố gắng tìm một công việc, nam nhân sức dài vai rộng sao có thể đi xin ăn như vậy?, lại càng không nên xin ăn ở trước cửa tiệm nhà ta”.

Một hơi uống cạn bát sữa đậu nành, nam nhân béo ngửa mặt lên trời, hắn nhìn về phía nữ tử kia.

Nữ tử này không tính là đẹp nhưng cũng không xấu, nàng mang theo vẻ chất phát của thiếu nữ nông thôn, đồng thời có thêm hai bím tóc cực kỳ dễ thương đằng sau.

Nam tử béo cố gắng lê thân thể một chút, hắn nhìn về cái xe hàng nhỏ bán bánh bao kia, cái xe hàng này căn bản cách hai từ ‘cửa tiệm’ rất xa.

Ánh mắt nam tử béo vẫn cứ ngập nước, hắn nhìn nữ tử chất phát trước mặt, nhìn vị bồ tát cứu mình trong lòng hắn lại có chút ấm áp.

Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bàn tay của nàng chai sạn, hắn có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt nàng, hắn càng có thể nhìn thấy tiệm bánh bao sữa đậu nành này sinh ý rất không tốt.

Xung quanh toàn cửa hiệu sang trọng đồng thời đây lại là đại thành Giang Nam, ai hơi đâu đi qua mấy tiệm bình dân này?, không thể không nói nữ nhân chất phát này có chút ngốc.

“Ngươi sao vậy, sao lại nhìn ta vậy, ngươi muốn ăn tiếp đúng không?, không sao để ta lấy bánh bao cho ngươi, dù sao cũng là không bán được “.

Nàng khẽ thở dài, muốn quay đầu đi chỉ là... ngay lúc này nam nhân béo lên tiếng.

“Cô nương.... không biết ngươi có tin vào số phận không? “,

“Ngươi nói nhảm cái gì vậy?, số phận cái gì, không số phận cái gì?”.

Nàng quay lại chớp chớp mắt nhìn hắn.

Nam nhân kia cố gắng dùng toàn bộ sức lực đứng lên, khuôn mặt liền ngập tràn đau đớn, lúc này nữ tử kia mới nhìn thấy một bên chân của nam tử đã bị gãy, ánh mắt nàng lại có thêm vài phần thương cảm.

Nam tử béo lúc này, lần đầu tiên trong đời, mang theo ánh mắt ngập tràn tự tin, hắn mỉm cười.

“Ta gọi là Hòa Thân, ta cái gì cũng không biết làm chỉ biết kiếm tiền, nếu cô nương tin ta có thể thuê ta, ta chỉ cầu ngày có 3 cái bánh bao cùng một cốc sữa đậu nành mà thôi “.

Không ai biết lúc này, nam phương xuất tài thần.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.