Dương Quá bước ra, thân ảnh so với tiểu Võ cùng đại Võ thì lộ ra vẻ gầy yếu hơn nhiều nhưng cũng quật cường hơn nhiều, ánh mắt nhìn về phía ba đứa trẻ kia, trong nội tâm đương nhiên không vui vẻ hay chào đón gì bất quá bên ngoài cũng không có cách nào thể hiện ra, Dương Quá chỉ có thể hỏi.
“Các ngươi tìm ta? “.
Trong ba người, người dẫn đầu chính là Quách Phù nhưng nữ nhân này chưa kịp nói gì đã thấy đại Võ không khách khí mà nói.
“Hừ, Dương Quá, ngươi trốn đi đâu từ sáng đến giờ để chúng ta tìm mệt như vậy? “.
Dương Quá nhíu mày, lúc này Dương Quá cảm thấy tiểu Võ cùng đại Võ lại tính gây sự với mình, sắc mặt tuyệt đối không tốt, hướng về phía cả ba người mà nói.
“Ta đi đâu là việc của ta, liên quan gì đến các ngươi? “.
Dương Quá là tiểu hài tử, ba đứa trẻ kia cũng không khác gì, Quách Phù nghe Dương Quá nổi nóng liền lập tức nổi nóng theo.
“Liên quan gì đến chúng ta?, ngươi đang ở trên Đào Hoa Đảo của nhà ta, ăn đồ ăn cùa nhà ta, uống nước cũng là của nhà ta, một tấc đất mà ngươi đang đứng cũng là của nhà ta, của nhà ta tức là của tai, ngươi vốn ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy còn dám nói không liên quan đến chúng ta?“.
Quách Phù thực sự cho rằng Đào Hoa Đảo là của chính mình, mình muốn làm gì cũng được, chính vì suy nghĩ này mà không biết có bao nhiêu động vật cùng cây cối trên Đào Hoa Đảo vì nàng mà gặp tai ương.
Dương Quá bị nàng nói sắc mặt tuyệt không dễ chịu nhưng mà cũng không biết phải nói gì, sự ương ngạnh cùng quá đáng của Quách Tương thì Dương Quá đã rõ nhiều năm nay, khi mà còn ăn cơm Quách gia bản thân Dương Quá quả thực không có tư cách nói lại Quách Phù.
Thấy Dương Quá không nói gì, Quách Phù được thế lại nói.
“Hừ, gặp phúc còn không biết, nếu không có Quách gia chúng ta ngươi đã chết ở đầu đường xó chợ nào rồi, vậy mà còn dám nổi nóng với ta, đúng như thái gia gia nói họ Dương các ngươi đều vô sỉ như vậy, ngươi cũng giống phụ thân ngươi, tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì “.
Dương Quá bị đánh đập có thể nhịn nhưng nào nhịn được người khác nói phụ thân mình, Dương Quá không quá hiểu về phụ thân Dương Khang nhưng từ ánh mắt cùng lời nói của mẫu thân Mục Niệm Từ khi còn sống, Dương Quá đương nhiên biết mẫu thân rất yêu phụ thân, nếu đã như vậy Dương Quá liền không cho phép người khác nhục phụ thân mình.
Dương Quá cơ hồ dùng toàn bộ lực lượng mà hét lên.
“Không được nói xấu phụ thân ta “.
Nghe một tiếng hét của Dương Quá, Quách Phù quả thật bị dọa sợ, bản thân không khỏi lùi lại vài bước nhưng tính tình đại tiểu thư lại càng khiến con bé này không thể tiếp thu người khác nặng lời với mình, vẻ mặt liền trở nên hết sức khó coi.
“Ngươi dám to tiếng với ta?, ngươi dám mắng ta? “.
Quách Phù vừa nói xong thì đến phiên hai hộ hoa sứ giả lên tiếng, hai hộ hoa sứ giả này đương nhiên là tiểu Võ cùng đại Võ.
Nếu là khoảng hơn 1 tháng trước bản thân Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn rất là sợ Dương Quá dù sao bị Cáp Mô Công của Dương Quá dọa cho một hồi, bị đánh cho thành sợ nhưng sau 1 tháng thì hoàn toàn khác.
Trong 1 tháng này Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn đúng là đã ít bắt nạt Dương Quá hơn, thứ nhất là vì sợ còn thứ hai là vì đang dành thời gian học võ công, đến thời điểm hiện tại võ công của cả hai dưới sự chỉ điểm của Kha Trấn Ác đã có tiến bộ không nhỏ.
Kha Trấn Ác không đánh lại Âu Dương Phong, cho dù 10 cái Kha Trấn Ác cũng đánh không lại Âu Dương Phong, Kha Trấn Ác thù Âu Dương Phong vô cùng nhưng hiện tại căn bản đánh không lại, cho dù hắn chết cũng sẽ đánh không lại Âu Dương Phong, Kha Trấn Ác liền mang oán niệm này ném lên người Dương Quá.
Dương Quá học Cáp Mô Công nhưng mà cũng chỉ biết chút chút da lông, dù gì Dương Quá đến cả kiến thức cơ bản về võ học còn không có chưa kể khi học Cáp Mô Công bản thân Dương Quá còn rất nhỏ, Âu Dương Phong lại khùng khùng điên điên, dạy võ công cho Dương Quá cũng chẳng rõ đúng được bao nhiêu phần, thời gian truyền thụ cũng chẳng dài, từ đó có thể thấy Dương Quá luyện được Cáp Mô Công thì thiên tư đã phải rất kinh người.
Một mình Cáp Mô Công có thể vượt qua sơ học của cả 7 vị sư phụ Quách Tĩnh cộng vào, Kha Trấn Ác không thể vượt qua được Cáp Mô Công của Âu Dương Phong nhưng lão già này sống lâu cũng có kinh nghiệm, cũng biết Cáp Mô Công của Dương Quá yếu vô cùng, từ đó truyền thụ hết sở học cho huynh đệ Võ gia, sau đó trong khoảng thời gian này liên tục chỉ bảo, cực kỳ hy vọng huynh đệ Võ gia có thể đánh bại Dương Quá, đánh cho Dương Quá khóc lóc cầu xin mới thôi.
Kha Trấn Ác đã hứa không ra tay với Dương Quá nhưng huynh đệ họ Võ thì đâu liên quan?.
Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn từ sớm đã không nhịn được, hiện tại cảm thấy võ nghệ có tiến bộ lại có cơ hội làm hộ hoa sứ giả thì sao lại không làm?, sao lại để cho Dương Quá to tiếng với Quách Phù đây?.
“Dương Quá, ngươi lại dám lớn tiếng với Phù muội? “.
“Dương Quá, Phù muội thân phận cao quý như vậy ngươi cũng dám khinh nhường? “.
Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn cơ hồ đồng thanh lên tiếng sau đó cũng quên luôn việc Quách Tĩnh bảo bọn họ đến tìm Dương Quá, Võ Đôn Nho liền xuất thủ hướng về Dương Quá đánh một quyền.
Dương Quá thật ra cũng đã làm chuẩn bị, đám người Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn cũng đã không ít lần vì Quách Phù mà lập tức xuất thủ, hiện tại cũng giống như mấy lần đó, không nói lý lẽ mà công kích Dương Quá.
Dương Quá vốn có thể tránh thoát một quyền này nhưng mà không ngờ Võ Đôn Nho thực lực đã tiến bộ không ít, tốc độ vậy mà nhanh hơn, một quyền vẫn đánh thẳng vào bụng Dương Quá.
Dương Quá chỉ cảm thấy một loại lực lượng nện vào bụng mình, một cảm giác đau đớn cùng khó thở tràn ngập cơ thể, cả người bị đánh ngã ngửa về phía sau.
Võ Đôn Nho một đòn đắc thủ, Võ Tu Van cũng lập tức tiến tới, lấy chân mà xuất cước, hướng về Dương Quá đang ngã trên mặt đất mà đá.
Dương Quá đã không tránh được nữa, chỉ có cách lấy hai tay bảo vệ đầu, cả người như con tôm mà co lại, khiến cho một cước của Võ Tu Văn đá thẳng vào hai cánh tay Dương Quá.
Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn thấy Dương Quá bị đánh ngã thì mừng lắm, cả hai lập tức lao lên công kích Dương Quá, một mặt hung thần ác sát.
“Này thì dám to tiếng với Phù muội, ta cho ngươi to tiếng “.
“Ngươi không phải lợi hại sao, lợi hại cho ta xem? “.
Hai tiểu tử đánh rất hung, Dương Quá chỉ có thể co cả người lại mà đỡ đòn tuy nhiên bản thân cũng không rên lên một tiếng chỉ có ánh mắt trở nên long sòng sọc, ánh mắt mang theo hận ý.
Ngay lúc hai tiểu tử kia đang càng đánh càng hung ác đột nhiên có một luồng khí kình từ phía trước bắn tới, sau đó chỉ nghe Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn hét thảm, cả người bắn ngược về phía sau.
Biến cố quá đột nhiên, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Quá lúc này cố gắng mở mắt nhìn khung cảnh trước mặt, chỉ thây Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn ngã ngửa ra hơn nữa phần mặt còn bị sưng lên, nửa bên mặt bị đánh thành đầu heo.
Dương Quá không biết ai ra tay cứu mình nhưng theo bản năng liền nghĩ tới một người.
Cả Đào Hoa Đảo này, người thân thiết với Dương Quá có lẽ chỉ có vị Hoàng Dung tỷ tỷ mới gặp kia mà thôi, người sẽ vì Dương Quá đánh Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn có lẽ cũng chỉ có vị tỷ tỷ kia.
Dương Quá khó khăn muốn đứng lên nhưng chưa kịp đứng lên đã thấy một loại lực lượng nhu hòa truyền vào thân thể, một cảm giác thư sướng làm cho Dương Quá không khỏi rên lên, cả người bất giác dễ chịu hơn nhiều, sau đó Dương Quá liền nghe thấy âm thanh của Hoàng Dung tỷ tỷ vang lên, âm thanh đầy bá đạo nhưng mà đối với Dương Quá nó cũng đầy ấm áp.
“Dám bắt nạt đệ đệ của ta?, các ngươi ăn gan hùm mật gấu đúng không? “.
Dương Quá mở thật to ánh mắt để nhìn Hoàng Dung tỷ tỷ, chỉ thấy Hoàng Dung đang chắn trước mặt mình, đôi chân trần trắng trẻo dẫm lên nền cát vàng, một đầu tóc đen ướt át buộc lên cao, một tà áo trắng nhẹ tung bay trong gió biển, thứ khí chất của Hoàng Dung lúc này mới hoàn toàn lộ ra, thứ khí chất mà Quách Phù không có cách nào so sánh nổi.
Hoàng Dung xuất thủ không nặng, dù sao nàng không chấp đám trẻ nít, nếu nàng thật tâm hạ thủ thì hai chưởng kia đánh chết huynh đệ Võ gia cũng được, nàng lần này đứng ra chỉ vì bảo hộ Dương Quá, hơn nữa bản thân nàng lúc này cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng không phải khó chịu vì huynh đệ Võ gia tấn công Dương Quá mà khó chịu vì Quách Phù.
Quách Phù cùng nàng căn bản không có liên hệ gì, cho dù nàng biết Quách Phù là kết tinh của “một nàng khác” cùng Quách Tĩnh nhưng mà nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, với việc này tuy cảm giác kỳ kỳ nhưng cũng chưa đến nỗi phải nghĩ quá nhiều, vấn đề là câu nói của Quách Phù.
Quách Phù nói Đào Hoa Đảo là của nhà nàng, vì vậy mọi thứ trên Đào Hoa Đảo liền là của nàng.
Chỉ riêng câu nói này đã làm Hoàng Dung không thoải mái, với Quách Phù thì câu nói này không sai, ngay cả Quách phu nhân cũng sẽ cảm thấy không sai, cho dù Đông Tà nghe thấy có lẽ không thích nhưng cũng không nói gì bất quá khi vào tai Hoàng Dung nàng lại cảm thấy chói tai vô cùng.
Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời nhưng mà... nó cứ như một ngôi nhà của mình lại bị người khác chiếm mất, kẻ chiếm mất ngôi nhà kia dĩ nhiên còn phách lối như vậy, còn coi tất cả là của mình... cảm giác trong lòng Hoàng Dung đại loại là như vậy.
Hoàng Dung hiện tại còn rất trẻ, nàng không phải Quách phu nhân, năm nay nàng còn chưa tới 20 tuổi, nàng là một Hoàng Dung rất khác, vẫn là Hoàng Dung tinh nghịch, thông minh hơn người nhưng mà còn bao hàm một mặt tinh quái cùng ương bướng, thứ tính cách mà Quách Phù được thừa hưởng một phần nào đó từ chính Quách phu nhân năm xưa.
Hoàng Dung đương nhiên sẽ không lựa chọn nhẫn nhịn hay suy trước tính sau, nàng là Hoàng Dung chứ không phải Quách phu nhân, nàng là một Hoàng Dung tùy tâm sở dục, yêu ghét rõ ràng, thông minh tinh quái, là một Hoàng Dung mang vài phần phong cách của Hoàng Dược Sư.
Xuất hai chưởng đánh thẳng vào mặt huynh đệ Võ gia, Hoàng Dung dùng ánh mắt liếc nhìn Quách Phù một cái, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà nhẹ nâng Dương Quá lên.
“Đệ đệ, có sao không? “.
Dương Quá được Hoàng Dung nâng lên, lại nhìn trên dung mạo của nàng xuất hiện một chiếc mặt nạ xinh đẹp liền hơi ngẩn ra nhưng Dương Quá cũng rất thông minh, cũng rất nhanh hiểu vì sao Hoàng Dung phải đeo mặt nạ, lại nhìn ánh mắt quan tâm của Hoàng Dung, trong lòng Dương Quá trở nên ấm áp.
“Dung tỷ, cảm ơn ngươi... ngươi thực sự đối với ta quá tốt “.
Mắt Dương Quá hiện tại còn có chút ướt át.
Cả đời Dương Quá... chỉ có bốn người từng đứng ra bảo vệ mình, cả bốn người này Dương Quá đánh chết cũng sẽ không quên ơn, bốn người cho Dương Quá cảm giác an toàn, cảm giác mình được bảo vệ.
Người thứ nhất là mẫu thân Mục Niệm Từ, người thứ hai là cha nuôi Âu Dương Phong, người thứ tư là Hoàng Dung tỷ tỷ hiện tại.
Tại sao trong bốn người Dương Quá lại chỉ kể tên ba người?, bởi người thứ ba kia Dương Quá không biết tên chỉ là mặt mũi người nọ Dương Quá không thể quên, một vị tỷ tỷ có mái tóc ngắn màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ nhưng mang theo vẻ lạnh lùng cùng cao ngạo tận xương, một sự cao ngạo như không nhìn cả thế gian trong mắt.
Vị tỷ tỷ kia từ đầu đến cuối không hỏi Dương Quá một câu hơn nữa xuất thủ chưa chắc đã vì Dương Quá nhưng là người đầu tiên vì Dương Quá giải cơn tức giận trong lòng, hơn nữa vị tỷ tỷ kia rất đẹp, không chỉ dung mạo đẹp tựa thiên tiên mà khi nàng chiến đấu... thực sự như câu nửa cái hồn phách cảu Dương Quá ra ngoài.
Trong mắt Dương Quá đương nhiên Hoàng Dung tỷ tỷ rất đẹp, rất rất đẹp nhưng nếu đặt bên cạnh vị tỷ tỷ 5-6 năm trước thì Dương Quá cảm thấy vị tỷ tỷ kia vẫn hơn Hoàng Dung tỷ tỷ một chút.
Hoàng Dung nghe Dương Quá trả lời, ánh mắt càng trở nên nhu hòa, Hoàng Dung lúc này rốt cuộc hiểu nàng vì cái gì muốn bảo vệ Dương Quá, vì cái gì muốn đối xử tốt với đứa bé này, Dương Quá thực sự vô cùng cô liêu, vô cùng đơn độc...đây không phải chính những điều Hoàng Dung đã trải qua sao?.
Dương Quá một đời không có thân nhân, Hoàng Dung lúc này cũng vậy, nàng đã không còn thân nhân.
Dương Quá tuy sinh ra ở thế giới này nhưng chịu đủ bắt nạt, cũng chẳng có ai để cho Dương Quá dựa dẫm, vậy khác gì nàng đến thế giới này như lục bình không rễ?.
Có chăng là nàng có Vô Song, có nam nhân có thể thủ hộ nàng, vì nàng gánh vác tất cả, cho nàng cảm giác yên bình, cảm giác có một mái nhà còn Dương Quá thì không có.
Từ trong người Dương Quá, Hoàng Dung thấy hình ảnh của mình.
Dương Quá mất cha từ khi chưa hiểu sự đời, nàng thì mất mẹ.
Khi lớn lớn một chút mẫu thân của Dương Quá cũng qua đời, nàng thì mất đi phụ thân.
Tuy giữa hai người không thể nói hoàn toàn giống nhau nhưng quả thật có sự tương tự rất lớn.
_ _ __ _ __ _ _
Hoàng Dung cùng Dương Quá ở một bên, huynh đệ Võ gia cùng Quách Phù ở một bên.
Huynh đệ Võ gia bị Hoàng Dung đánh thành đầu heo, một mặt sợ hãi nhưng mà ở đây sợ hãi nhất vẫn là Quách Phù.
Ánh mắt của Hoàng Dung làm Quách Phù nhớ lại một ánh mắt, một ánh mắt mà nàng đã sớm quên, ánh mắt của một nữ tử tóc trắng năm đó, ánh mắt không có chán ghét, không có tán thưởng cũng chẳng có cảm xúc, ánh mắt... cứ như hai người không cùng một thế giới, như Quách Phù không tồn tại vậy, cái ánh mắt đó làm Quách Phù sợ hãi vô cùng, cũng chán ghét vô cùng.
Ngón tay nàng run rẩy chỉ về phía Hoàng Dung, sau đó khóc lên, khóc nức nở.
“Ngươi dám bắt nạt ta, ngươi dám bắt nạt ta, ngươi đợi đấy, ta liền để phụ thân vì ta đòi lại công đạo “.
Nói xong Quách Phù một mực khóc, một mực bỏ chạy.
Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Vă thấ vậy, một tay ôm mặt cũng lập tức chạy theo.
Ba đứa trẻ kia chạy đi, bãi biễn bỗng nhiên yên tĩnh rất nhiều, dù sao cũng chỉ còn lại Dương Quá cùng Hoàng Dung.
Dương Quá quả thật bị câu nói của Quách Phù dọa sợ, vội dùng tay nắm lấy cánh tay của Hoàng Dung, dùng sức mà kéo.
“Dung tỷ tỷ, ngươi mau rời khỏi đây, Quách bá phụ tiến tới thì việc lớn không tốt, hơn nữa nế Quác bá mẫu tới đây thì việc lại càng không tốt... người không phải là người Đào Hoa Đảo... nếu bị bọn họ thấy tỷ tỷ chắc chắn sẽ ăn rất nhiều khổ sở “.
Hoàng Dung nghe vậy cười cười, một tay xoa đầu Dương Quá mà nói.
“Đệ đệ, nếu ta bỏ chạy thì đệ phải làm sao giờ? “.
Dương Quá nghe vậy, căn bản không cần suy nghĩ mà nói.
“Đệ sẽ không sao, có mặt Quách bá phụ ở đó bọn họ sẽ không dám làm gì ta, cùng lắm lại chịu một trận đòn là được, đệ... đệ không sợ, dù sao cũng quen rồi “.
Hoàng Dung nghe vậy, tâm của nàng có chút nhãn ra.
“Yên tâm, có tỷ ơ đây cũng không ai dám đánh đệ, cũng không ai dám làm gì đệ, hơn nữa sao đệ biết tỷ không phải là người Đào Hoa Đảo đây? “.
Hoàng Dung lém lỉnh mà cười, trong lòng cũng cảm thấy thú vị.
“Ân, Quách Tĩnh năm đó là một tên ngốc, võ công cũng không có gì đặc sắc, không rõ Quách Tĩnh hơn 20 năm sau tại thế giới này sẽ ra sao?, nghe nói Quách Tĩnh đã sánh ngang với phụ thân thậm chí nghe Vô Song ca ca nói Quách Tĩnh có lẽ còn mạnh hơn cả phụ thân?, đúng là có chút thú vị“.