Vân Hi ôm chầm nàng kéo lên trên tháp, tựa vào đệm dày nhìn hàng cây bên
ngoài qua lớp màn cửa sổ. Bàn tay hắn đặt trên bụng nàng: “Đợi thời cơ
thích hợp sẽ gửi thư đi Hoài An, sau đó nàng nghĩ thế nào thì thuyết
phục phụ thân nàng là được!”
“Điểm ấy hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tất nhiên là có biện pháp.” Phi Tâm nhìn tay hắn, nhất thời có chút lúng túng. Hắn vừa nói xong, trong lòng nàng đã hiểu ra, lại có chút buồn bực.
“Bây giờ nàng không hiểu sai ý ta, vậy thì cũng không cần nhiều lời. Gần đây nàng sang Nghi Hưng Cung chăm sóc cũng mệt nhọc, một hồi ngủ một chút
đi.” Vân Hi khẽ nói xong, tay cũng không buông nàng ra, ôm cả người nàng vào trong ngực. Vừa mới sửa mũ lệch xong, mắt hắn nửa mở nửa khép có vẻ buồn ngủ.
Hai người đang im lặng, một lát sau nghe thấy bên ngoài lại có tiếng ồn ào
náo động, Vân Hi biết lại có một đám muốn vào, liền để cho Uông Thành
Hải tiến vào, dẫn Phi Tâm ra khỏi thư phòng Khải Nguyên Điện, ra ngoài
từ sau cửa nhỏ.
Xung quanh Khải Nguyên Điện hiện giờ bố trí chỗ nghị sự cho nội các, công
thần được triệu vào không ít, hơn nữa còn có quan tả hữu các vụ lui tới
rất nhiều!
Phi Tâm ít ngày trước nghe Uông Thành Hải nói thì sau đó động tâm can, hôm
nay nàng tìm một thời cơ hiếm có, giả trang thành cung nữ mà tới. Nhưng
Khải Nguyên Điện bên này cung nữ cũng ít hơn, thái giám thì tương đối
nhiều. Tuy nói lúc đi ra Phi Tâm cũng có chút lo lắng, vừa rồi đi vào là một cung nữ, một hồi vòng ra lại là một tiểu thái giám. Nhưng rất nhanh đã chứng minh sự lo lắng này của nàng là dư thừa, nô tài ra vào không
ít, các phòng trực ban đều có, căn bản không có ai để ý.
Tẩm điện Khải Nguyên Điện thì ít hơn nhiều, tất cả đồ dùng vẫn rất đầy đủ.
Nô tài bên trong vừa thấy Uông Thành Hải đến thì khom mình hành lễ, Uông Thành Hải liếc mắt đuổi mọi người ra rồi mới dẫn Phi Tâm qua tẩm sương
bên này.
“Nương nương, nếu không thì chốc nữa nô tài sai người báo tin cho Tú Linh và
Thường Phúc?” Uông Thành Hải biết một số thói quen nhỏ của Phi Tâm, vừa
tự tay bưng trà đến cho nàng vừa hỏi.
“Không cần.” Phi Tâm nghe xong thì vội đáp, nhiều người trái lại càng thêm phức tạp.
Uông Thành Hải nghe xong thì cũng không nói gì nữa, thu xếp cho nàng ra phía trước hầu hạ hoàng thượng. Phi Tâm ngồi trên tháp bên cửa sổ, ngay cả
trên bàn cũng bày một chồng tử thư (*). Cách lớp màn cửa sổ nhìn ra bên
ngoài, đúng là sân vườn xanh ngắt một mảnh, còn có mấy bụi ngô đồng, lúc này ve sầu đã ngân vang. Đã bước vào tháng tám, vừa qua lập thu. Sớm
muộn gì cũng có thể lạnh chút, buổi trưa hiện giờ vẫn nóng dọa người.
(*) tử thư: như các sách Lão tử, Mặc tử, Tuân tử, Hàn Phi tử
Lúc này trong điện rất yên tĩnh. Cũng không có ai tới đây quấy rầy nàng.
Lúc Uông Thành Hải vừa đi thì có để lại một ít trà cho nàng. Tóm lại nơi này không phải Cúc Tuệ Cung. Nàng cũng không dám đi dạo lung tung, nhất thời nghiêng qua bên tháp. Bất tri bất giác không ngờ là ngủ thiếp đi.
×××××××××××××××××××
Phi Tâm là vì cảm thấy tê dại mà tỉnh dậy. Đang mở mắt thì chạm vào đôi mắt đen kịt sáng rỡ của Vân Hi. Tay hắn đã dò vào trong vạt áo khiến nàng
tỉnh lại. Môi cong lên nở nụ cười. Cánh tay khác nâng gáy nàng lên, kéo
cả người nàng vào trong lòng hắn. Trời đã tối đen. Phòng bên ngoài đã
thắp đèn. Dư quang rọi vào đây thành một mảnh mờ mịt. Vậy mà mắt hắn
thêm chói lọi như đốm lửa nhỏ, trở nên quỷ mị phong tình.
Phi Tâm khẽ mở miệng. Không đợi nàng nói chuyện, hắn đã cúi xuống hôn nàng. Ôm cả người nàng vào trong ngực làm cho hai tay vô cùng thuận tiện.
Ngựa quen đường cũ đi tìm chỗ mẫn cảm trên cơ thể nàng. Hơi thở hắn nóng hừng hực, làm cho nàng không tự chủ được mà đưa tay vòng qua cổ hắn,
đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
Hắn quấn quýt môi lưỡi nàng, cảm thụ hương thơm mềm mại kia. Nuốt trọn
những lời nói mê lí nhí của nàng. Mê luyến hóa ra có mùi vị như thế này, như là một chất độc không thể ức chế được. Cho dù có bị đục ruỗng hết
linh hồn cũng có thể nghiện! Mãi đến khi nàng hơi run rẩy mới từ hôn sâu chuyển thành cắn nhỏ. Tay phủ lên hai má nàng, tựa như nhanh chóng hòa
tan ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong lòng hắn.
“Vừa rồi Uông Thành Hải nói nàng ngủ say nên không có gọi nàng dậy. Đã qua
giờ dậu canh ba. Buổi tối nàng cũng chưa ăn gì phải không?” Hắn vừa nói
vừa đưa tay giúp nàng sửa sang lại y phục.
Phi Tâm sau một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy, nghe bên ngoài có động tĩnh
liền ngửi thấy mùi cơm. Cúi đầu thấy bên cạnh có tấm chăn, phỏng chừng
là vừa rồi Uông Thành Hải lại đây đưa cho nàng. Lại nhìn ngoài cửa sổ,
trời vẫn còn tối đen nhưng đèn lồng trên hành lang đã tắt. Nhất thời
quay người nhìn hắn, đối diện với cặp mắt đen nhánh của hắn khiến tim
nàng đập dồn dập.
“Thần thiếp cũng không biết như thế nào, cứ thế mà ngủ thiếp đi.” Phi Tâm hỗn loạn mở mắt thì thào, thấy thời giờ cũng không còn sớm. Hắn mỗi ngày
sớm tới chậm về thật sự rất mệt mỏi. Nàng nói xong liền ngồi dậy: “Thần
thiếp hầu hạ hoàng thượng dùng bữa ăn khuya.”
Vân Hi buông tay nàng ra: “Hai ngày này nàng cũng không nhàn rỗi, một hồi
cũng không tiện trở về. Hôm nay chịu khó ngủ ở đây một đêm, sáng mai sẽ
cho Tú Linh phái người lặng lẽ đem đồ của nàng lại đây.”
Nàng nghe xong thì trợn tròn mắt, mũ trên đầu cũng lệch hẳn sang một bên,
nhìn vô cùng buồn cười. Chính nàng còn chưa thấy, chỉ nghe thấy lời hắn
nói thì cực kỳ kinh ngạc, hôm nay không quay về cũng được. Một hồi đến
giờ, thị vệ các nơi đi qua, nàng cũng thật sự rất khó đi. Nhưng cũng
không thể dọn hết đồ tới đây chứ? Biểu tình kia làm cho hắn lại muốn một tay kéo nàng ấn vào trong ngực vân vê một trận!
“Nàng để một vài món ở đây, dù sao cũng thuận tiện. Cũng không phải nói bắt
nàng ở đây không cho nàng đi, nàng sợ cái gì?” Hắn mở to mắt đứng dậy,
bấm một cái vào gáy nàng. Nàng lập tức rụt cổ y như tên trộm, cộng với
bộ y phục trên người nàng càng thêm buồn cười.
“Cũng không phải là sợ cái gì.” Phi Tâm liếc hắn một cái, nhìn sắc mặt của
hắn. Thật ra thì hắn là một người cực kỳ thấu đáo, có khi chăm sóc nàng
khiến nàng có thói quen được nuông chiều, cho dù bây giờ phải giả vờ
thay đổi tính nết, về phương diện sinh hoạt cũng không khác biệt mấy.
Hôm nay nàng lặng lẽ giả trang thành cung nữ lại đây, ngoại thần nhìn
thấy cũng không ra cái gì.
Nhưng bản thân mình không dùng đồ ở đây, cũng không tiện phái người sang Cúc
Tuệ Cung chuẩn bị. Trong lòng hắn nhớ đến mấy thứ này, đồ dùng của phi
tần lại để hoàng thượng cho người đi lấy thật sự là trái với lệ thường,
tuy rằng nghe hắn nói tùy ý như vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng trong
lòng thì hết sức ngọt ngào.
Vân Hi thấy nàng mơ mơ màng màng, hơn nữa nàng vừa tỉnh lại, còn có phần
giật mình nói mớ, lại bởi vì vừa rồi hắn trêu chọc mà mặt đỏ ửng, môi
cũng là cực kỳ xinh đẹp ướt át. Nhìn thế nào thì cũng có vị mê người hơn cả thức ăn bên ngoài! Hắn có rất nhiều việc phải làm, một mặt lại biết
rõ một số thói quen sinh hoạt của nàng, về phương diện khác, đem đồ của
nàng để ở đây, nàng cũng đỡ phải chạy hơn hai chuyến. Nếu không có mấy
chuyện bừa bộn của hậu cung này, hắn ngược lại thật sự rất hy vọng nàng
có thể ở đây. Cung điện to như vậy, mấy ngàn gian điện phòng, kỳ thật
bất quá chỉ có thể ở một chỗ mà thôi!
Phi Tâm là cung phi được nghiêm chỉnh huấn luyện, lúc trước nàng vừa thấy
hắn thì sợ hãi, đầu cứ ngẩn ngơ, thần kinh tê liệt. Nay không còn sợ
nữa, trước mắt nàng vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, làm cho hắn không khỏi nghĩ đến lần ở nhà trọ Bình Châu, cứ như một đôi vợ chồng bình thường
tự nhiên hòa thuận. Cho dù lúc này không nói, cũng không cảm thấy xấu
hổ. Để hắn mấy ngày liên tiếp mệt mỏi phiền não, thoáng chốc cũng tan
biến mà khoan khoái dễ chịu!
Trước kia hai người không tìm được lời nói thích hợp, tóm lại là nói không
đến ba câu thì hắn đã nổ tung. Nay không cần nhiều lời, một ánh mắt liền biết yêu cầu của nhau. Vốn là vì hôm nay Phi Tâm đặc biệt tới đây một
chuyến, làm hắn có phần như thiêu như đốt. Nhưng lúc này nàng lại tận
tâm hầu hạ, sự nóng ruột lại biến thành bình tĩnh như nước. Cũng không
biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã bị nàng ảnh hưởng và kiềm chế, thần kinh của hắn như bị ngón tay nàng dẫn dắt, toàn bộ hành động đều theo tần
suất của nàng!
Chỉ có điều, khi hắn ôm nàng trong lòng, sự mãnh liệt dừng lại một cách khó khăn. Nơi này không bằng Càn Nguyên Cung hay Cúc Tuệ Cung, bên ngoài
đại điện là sân vườn, cây bạch quả ngô đồng vì gió đêm thổi qua mà sột
soạt đập vào cửa sổ, mà ánh trăng thì như luồng bạc đang gột rửa.
Vân Hi phủ lên từng tấc da tấc thịt của nàng, quen thuộc như thế nhưng sao
mà mới mẻ. Mỗi một biểu tình của nàng đều được hắn thu hết vào trong đáy mắt, lúc này nàng như một dòng xuân thủy, nhưng lại mang vẻ mềm mại
đáng yêu kiều diễm. Hai mắt đắp lên một tầng hơi nước, mày khẽ cau lại.
Vì hắn vuốt ve không chịu nổi mà thở gấp, càng toát ra vẻ trắng mịn dịu
dàng. Nàng như một con yêu tinh nhỏ, làm cho người ta hít thở không
thông, làm cho đáy lòng tương tư cứ như có con rắn độc đang cuộn tròn
bấu víu.
Hắn khi thì ôn nhu khi thì tùy tiện, khiến Phi Tâm càng thêm tê dại ngứa
ngáy, hắn hôn sau tai nàng, cả người nàng hoàn toàn tê dại, nàng vô lực
tê liệt mặc hắn dẫn dắt mặc hắn dụ hoặc. Hôm nay bên ngoài có ánh trăng, phản chiếu màu trắng bạc đầy đất, làm tấm chăn bên giường cũng óng ánh
màu sáng nhạt. Hắn không chịu buông rèm xuống, nói rằng quá nóng. Ban
đầu Phi Tâm vô cùng khẩn trương, nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy sao
lốm đốm đầy trời mà mê người. Gió đêm êm dịu giống như cái lưỡi khẽ
liếm, bóng cây sa la càng như thẹn thùng mỉm cười.
Hắn từ từ giày vò nàng, cái loại tra tấn ngọt ngào này làm cho ý thức của
nàng như là ngọc lưu ly vỡ nát lóng lánh. Trước mắt nàng cũng bắt đầu
sinh ra ảo ảnh, sao đầy trời thoáng chốc ập xuống như mưa, uốn lượn đan
chéo vào nhau như áng mây chiếu lấp lánh! Ngay cả cơn gió nhẹ dịu dàng
kia cũng trở nên ma mị dưới ngón tay của hắn, làm cho âm thanh bật ra từ răng môi nàng vỡ vụn uyển chuyển, như là nỉ non như là rên rỉ.
Tươi mới như búp mầm sau cơn mưa, nhu mì như hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối
dưới ánh trăng, mồ hôi nàng thấm ướt cả thân thể như được mạ thêm một
tầng trắng bạc, lại mềm mại khó có thể tin được. Hắn có thể cảm giác
được nàng đang xoắn lại thật chặt, nóng bỏng khiến hắn không dừng được.
Giọng nói líu ríu của nàng càng thêm quyến rũ, như là mở ra tiếng sáo
của ma môn, thiêu đốt thần hồn của hắn.
Mỗi một lần phản ứng của nàng đều khác nhau, mà lần này, nàng lại mang theo vẻ phong tình yêu mị đục khoét hết cả xương cốt của hắn. Bởi vì quay về phía sân vườn, các giác quan của nàng đã đi ngược với ý chí của nàng
với tốc độ nhanh nhất, thân thể của nàng đáp lại làm hắn càng thêm kích
thích hơn nữa. Làm cho hắn muốn nặn nàng ra, một ngụm ăn sạch nàng!
Phi Tâm rất lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại, thấy thân thể thất tan
bát tác bay lượn trên không trung. Mãi đến khi tim đập có quy luật tác
động đến lồng ngực của nàng, nhịp điệu trống ngực dần dần chắp ghép hồn
phách của nàng trở lại. Thân thể nàng kề sát trược ngực hắn, tiết tấu
quả tim của hai người lại có thể nhịp nhàng như một! Đêm đã sâu, gió đêm đầu thu có hơi lạnh lẽo, lay động vén nhẹ rèm sa, dây kết vàng óng bên
cạnh rũ xuống tạo ra quang ảnh động lòng người.
Vân Hi đưa tay sờ sau gáy nàng, nàng hơi rụt lại, hắn càng ôm nàng chặt
hơn. Gió nhẹ thổi qua, nàng khẽ run lên, không phải vì lạnh, mà là da
thịt vô cùng mẫn cảm. Hắn dùng chân kéo chăn đến đắp cho nàng, im lặng
một chút rồi thấp giọng hỏi: “Ngày mai có đến đây không?” Hắn rất ít ít
khi hỏi, trừ phi tâm tình của hắn cực tốt, lúc này giọng nói lại hơi
biếng nhác, giống như gió dịu dàng xoa mặt. Khiến cho Phi Tâm cảm thấy
không khỏi ngứa ngáy!
Hắn híp mắt nhìn ánh trăng bên ngoài,“Sắp tới Trung thu rồi! Hai ngày này trăng sáng quá!”
Phi Tâm có chút ngượng ngùng, cái giường này đối diện là cửa sổ, dựa vào
tháp, trăng trên trời thắp nơi này thành ngân quang. Vân Hi cúi đầu nhìn nàng, nàng cúi đầu chôn trong ngực hắn không nhúc nhích,
làm cho hắn nhịn không được cười rộ lên: “Hỏi nàng đó, ngày mai nàng có
đến hay không?” Hắn nói xong thì nâng mặt nàng lên, thấy đôi mắt nàng
chứa chan chứa từng giọt nước mê người, khiến hắn nhịn không được lại
hôn xuống.
Cổ họng nàng nghẹn cả buổi, cuối cùng cũng bật ra một chữ: “Đến!”