Thái hậu Nguyễn Tinh Hoa vừa vặn nắp trà vừa nhìn Lâm Tuyết Thanh đứng ở bên cạnh, bởi vì vạch trần bản án cũ mà sau hơn một tháng, nàng ta coi như
có vẻ thành thật. Vào dịp tết đoan ngọ, Lâm Hiếu vào cung một chuyến,
hoàng thượng để cho Lâm Tuyết Thanh đến vườn Sướng Tâm gặp phụ thân nàng ta một lần. Phỏng chừng là Lâm Hiếu cũng nói với nàng ta, cho nên từ
sau tháng sáu thì có vẻ quy củ.
Nhưng hiện tại Tinh Hoa không hề mảy may có thiện cảm với nàng ta. Bỏ qua
chuyện phụ thân nàng không nói, chỉ mỗi việc nàng ta không biết khoan
dung Tinh Hoa đã vô cùng phản cảm! Phi Tâm đúng là tham tiền, nhưng ít
ra nàng còn rộng lượng. Nhưng Lâm Tuyết Thanh này, từ khi tiến cung hai
năm trước đã không hoà hợp với hậu cung. Đầu tiên là thường xuyên đối
chọi gay gắt với Hoa Mỹ Nhân cùng tiến cung với nàng ta, nàng ta mượn
chức cao mà khiến cho Hoa Mỹ Nhân mất mặt. Kết quả cuối cùng Hoa Mỹ Nhân xảy ra chuyện, Hoa gia không nói hai lời mà chỉa mũi nhọn thẳng vào Lâm Tuyết Thanh, xúi cái tên lỗ mãng Tả Hàm Thanh kia vào đây.
Chuyện trước đây, thái hậu cũng hiểu rõ ra, Quý Đức song phi đồng thời chấp
chưởng hậu cung, bắt lỗi Hoa Mỹ Nhân xử trí nàng, cũng là Quý Phi và Đức Phi cùng nhau đảm đương. Nhưng chính là bởi vì Đức Phi luôn thích gây
chuyện, kết quả Hoa gia liền cho rằng Lâm gia mượn nữ nhi muốn độc bá
triều đình. Phi Tâm đúng là xảo quyệt, nhắm ngay nhược điểm của Lâm
Tuyết Thanh, nhưng đồng thời cũng bóc trần bản tính ghen tị của Lâm
Tuyết Thanh.
Lâm Tuyết Thanh này là ai được sủng ái thì nàng ta hận người đấy, Tuấn Tần
hoài thai, nàng ta trở về Lai Nhân Cung liền đập nô tài, việc này Tinh
Hoa cũng có nghe thấy! Về sau lúc Nam tuần, Tinh Hoa vốn định khuyên
hoàng thượng mang nàng ta theo, đỡ phải ở lại trong cung gài bẫy mẹ con
Tuấn Tần. Nhưng bởi vì lúc đó Tinh Hoa lười quản mấy chuyện tranh đua
ghen tuông này, đơn giản cũng không để ý. Đợi cho Tuấn Tần bình yên sinh con xong, Tinh Hoa còn thay đổi cái nhìn với Lâm Tuyết Thanh, cảm thấy
đứa nhỏ này có chút tiến bộ. Ai ngờ bước sang năm mới, tháng ba liền xảy ra chuyện này!
Tinh Hoa cũng là đi từng bước một mà có ngày hôm nay, hậu cung phân tranh bà sao lại không biết? Năm đó Thục Phi được sủng ái nhất hậu cung, căn bản không để hoàng hậu như bà vào mắt. Bà và Thục Phi có thể nói oán hận
chất chứa ngày càng sâu. Nhưng cuối cùng, bà cũng buông xuống hận thù
lúc trước, nuôi nấng ấu tử của Thục Phi, thậm chí đưa nó lên ngôi vị
hoàng đế! Đúng vậy, ở đây liên quan đến quyền mưu lợi ích, nhưng nếu bà
có tầm nhìn thiển cận như Lâm Tuyết Thanh, không để ý đến đại cục, nếu
bà cứ luẩn quẩn trong lòng không bỏ xuống được, không thể chịu khổ, làm
sao có thể làm được đại sự, có được địa vị ngày hôm nay? Nay, nữ nhân
năm đó tiên đế sủng ái qua cũng không còn được quan tâm, một người cũng
không làm khó bà. Những ân oán đã qua bà cũng không muốn lật lại, đều
không phải là bà khoan dung độ lượng, mà là ở trong cung nhiều chuyện
phải biết nhẫn nhịn.
Ở trong cung, quyền mưu và tình cảm không bao giờ phân biệt. Mà trong
cung tranh giành tình nhân cũng không vì một nam nhân đơn giản như vậy!
Hoàng thượng thích ai chỉ có hoàng thượng mới có thể làm chủ. Đừng nói ở trong cung, ra bên ngoài, nhà nào mà không năm thê bảy thiếp? Lâm Tuyết Thanh là một phi tần hậu cung, nếu ngay cả điểm ấy cũng không giác ngộ
được, ai dám đứng chung với nàng ta? Nói cách khác, nếu hoàng thượng
thật sự đưa nàng ta lên làm hoàng hậu, vậy nàng ta chẳng phải sẽ hại
chết toàn bộ nữ nhân trong hậu cung?
Thật ra thì chuyện này lòi ra cũng tốt, có nhược điểm này bóp ở trong tay,
Tinh Hoa về sau cũng có thể khống chế được. Đức Phi bây giờ cũng vậy!
Tinh Hoa sớm đã căn dặn nhóm nô tài bên Nghi Hưng Cung, phàm là Đức Phi đưa
cho đứa nhỏ cái gì thì phải đưa đến Thọ Xuân Cung cho bà xem qua. Tinh
Hoa cảm thấy nữ nhân này còn khó khống chế hơn cả Phi Tâm, trước kia Phi Tâm làm chuyện gì đều có nguyên nhân, mà nàng ta thì căn bản thì có
tính hay làm càn. Tinh Hoa cũng không muốn ngày đó bức nàng ta điên, lại hãm hại một đứa con của hoàng thượng!
Nhưng gần đây Lâm Tuyết Thanh thật ra lại có nề nếp hơn nhiều, Tĩnh Hoa Phu
Nhân không chịu ra mặt, Lâm Tuyết Thanh tiếp nhận chuyện hậu cung. Mọi
chuyện đều lựa ý hùa theo thái hậu, chẳng qua là nghe nói gần đây nàng
ta đổi người ở Ti chưởng cục. Trong lòng Tinh Hoa hiểu được, Phi Tâm từ
lúc bắt đầu quản lý chuyện vặt chư cung vào năm Tuyên Bình thứ mười ba,
cũng âm thầm bồi dưỡng không ít người trong các điện phòng. Nay vua nào
triều thần nấy, Lâm Tuyết Thanh không động được chủ tử thì động tới
thuộc hạ, muốn hủy đi cái đài của Phi Tâm.
Đối với chuyện này Tinh Hoa cũng không quan tâm. Nô tài bên dưới ai lên ai
xuống không liên quan gì đến bà. Dù sao bây giờ tinh lực không được như
lúc trước. Hơn nữa từ sau vụ ầm ĩ hồi tháng ba, bà cũng không muốn xen
vào những chuyện tạp vụ này nữa. Chỉ cần hậu cung được quản lý thỏa
đáng, ai nắm quyền cũng không hề gì. Mấy chuyện nhỏ ấy bà không để ý
tới!
Mấy tháng qua vì chuyện chính sách mới mà hoàng thượng cực kỳ bận rộn, hiếm khi đến hậu cung. Tinh Hoa thầm nghĩ đến Trung thu nên làm náo nhiệt
chút, cũng có thể làm cho hoàng thượng tiêu khiển mấy phần, giải bớt sầu phiền. Tĩnh Hoa Phu Nhân không muốn ra tay giải quyết, cho nên mấy ngày nay Tuyết Thanh thường xuyên tới đây báo cáo. Hôm nay vừa lúc nói đến
chuyện yến tiệc Trung thu trong cung.
Chỉ là Tinh Hoa hai ngày này trong lòng cũng kìm nén chút chuyện. Mấy hôm
trước, Mạc Thành Dũng nói với Tinh Hoa, có tiểu thái giám nhìn thấy Quý
Phi đến Khải Nguyên Điện. Tinh Hoa vừa nghe xong, thật cảm thấy Quý Phi
này tính tình thay đổi, cũng bắt đầu thích kề cận hoàng thượng. Nhưng bà cũng chẳng thật sự để ý. Hoàng thượng hiện tại thích Quý Phi. Nàng tự
nguyện thân cận một chút cũng không có gì. Nhưng Tinh Hoa cũng thấy
không được hay cho lắm. Nơi đó dù sao cũng là chỗ ngoại thần ra vào, cứ
chạy qua chạy lại cũng không hợp lẽ.
Bà đang suy nghĩ thì có người đến báo, nói Quý Phi đến thỉnh an, người
đang đứng đợi ở bên ngoài. Tinh Hoa nghe xong thì cho truyền vào. Tuyết
Thanh đã vài tháng không gặp Phi Tâm. Trước khi xảy ra chuyện, Tuyết
Thanh không thoải mái trong lòng, nàng ta cái gì cũng chưa nói. Nhưng
sau đó Phi Tâm treo cổ tự tử, quả nhiên là nàng ta! Nhưng việc này nàng
ta cũng nói không nên lời. Càng bởi vì về sau phụ thân vào cung, nói
chuyện một phen với nàng ta, làm cho nàng ta từ lúc tiến cung tới nay
lần đầu tiên cảm thấy có mối nguy!
Tuyết Thanh từ nhỏ gia cảnh ưu việt. Cho tới bây giờ nàng ta không cần phải
tranh đoạt với ai. Ông ngoại nàng ta Lý Hưng là hộ quốc đại tướng quân.
Năm đó là tướng soái dưới trướng danh tướng Diệp Vẫn Lương, có thể xem
như danh tướng cùng vai lứa với Nguyễn Đan Thanh. Khi đó Nguyễn Đan
Thanh theo phụ thân đi trấn giữ phía nam. Lý Hưng ra bắc. Nhưng thời
tiên đế chính sách đối ngoại là bình định phía nam trước, với phía bắc
thì dùng thái độ hòa hoãn. Cho nên Nguyễn gia nhờ chuyện bình nam mà
chiến công hiển hách. Mà Lý Hưng vẫn ở miền bắc công trạng không rõ
ràng. Nhưng thời tiên đế ít danh tướng. Lý Hưng cũng hoàn toàn không hổ
là một vị trong số đó. Sau triều Xương Long thì bắt đầu tấn công về phía nam. Cho nên võ tướng đạt được chiến công dần dần tăng nhiều. Các văn
thần có công trạng tước vị cũng cao hơn. Lúc ấy các đại thế gia như là
Nguyễn, Lý, Cố, Trần nhờ thế mà nên!
Lý Hưng vào năm đầu Tuyên Bình ốm chết, sau đó thì truy phong hộ quốc đại
tướng, Lý gia và Lâm gia mấy đời thân nhau, Nhưng thời kỳ triều Xương
Long, người Lý gia vì là võ tướng mà hiển hách hơn Lâm gia. Tới thế hệ
của Lý Hưng, bất luận là tước hiệu hay địa vị đều cao hơn Lâm gia.
Nữ nhi của Lý Hưng Lý thị, cũng chính là mẫu thân của Lâm Tuyết Thanh, năm đó gả cho Lâm Hiếu, kỳ thật chẳng khác nào bị gả. Mà Lâm Hiếu sở dĩ có
thể vào triều làm quan, cũng là nhờ quan hệ thông gia với Lý gia. Lâm
Hiếu là một lòng một dạ ra sức ở quan trường, đối với chuyện múa hát và
sắc đẹp cũng không tốn nhiều tâm tư. Hơn nữa hắn từ nhỏ đã là thanh mai
trúc mã với Lý thị, tình cảm hai người cũng tương đối thắm thiết. Lâm
Hiếu về sau trong nhà có vài thiếp thất, cũng là hồi môn và nữ nhân Lý
thị đích thân chọn lựa mang đến.
Lâm Hiếu đúng là chưa bao giờ quản việc nhà, tất cả đều giao cho một mình
Lý thị đảm đương. Lý thị là người hung hãn, tôi tớ vô cùng sợ hãi. Hơn
nữa bà ta liên tục sinh cho Lâm Hiếu hai đứa con trai, mà hai đứa con
trai này về sau cũng cực kỳ ưu tú, trở thành sức mạnh Lâm gia không thể
thiếu. Bởi vậy địa vị Lý thị càng thêm vững chắc, cũng không đem nhóm
đàn bà nhỏ bé không chỗ nương tựa này để vào mắt.
Lâm Tuyết Thanh là đứa con thứ ba của Lý thị, từ nhỏ đã lớn lên dưới ô dù
của Lý thị. Hoàn cảnh ưu việt không cần phải nói, hơn nữa nàng ta trời
sinh da tuyết mặt hoa, Lý thị có thể nói yêu như hòn ngọc quý trên tay,
trong nhà nào có người dám trêu chọc nàng ta? Cho nên mới dưỡng nàng ta
thành ra tính nết như vậy!
Sau khi việc này lòi ra, Lâm Hiếu vào cung tâm sự với nàng ta một lần. Lâm
Hiếu lăn lộn trong quan trường nhiều năm, thanh sắc khuyển mã (*) có thể nói là thấy vô số, về phần âm mưu tính kế thì càng chả lạ lùng gì. Sau
thời kỳ triều Xương Long, khi đó hắn đứng đầu quan trường, cũng có nhiệt huyết trung thành sẵn sàng góp sức cho triều đình. Đáng tiếc khi đó
Xương Long Đế lại dựa vào Nguyễn thị, trên cơ bản không có cơ hội cho
hắn phát huy báo đáp. Hắn cũng buồn bực không vừa lòng, tuổi trẻ quý báu đều toi công uổng phí.
(*) thanh sắc khuyển mã: “thanh” chỉ ca hát, “sắc” chỉ sắc đẹp, “khuyển”
chỉ thú chơi chó của nhà giàu, “ngựa” chỉ thú cưỡi ngựa, nguyên thành
ngữ ý nói lối sống hưởng thụ phóng đãng thối nát của giai cấp thống trị
ngày trước
Lâm Hiếu có ưu điểm: quan điểm chính trị, sau khi Tuyên Bình Đế đăng cơ,
thế lực Nguyễn gia càng không thể vãn hồi. Tiểu hoàng đế ở trong tay
Nguyễn gia mà lớn lên, quan viên trong triều đều phụ họa theo Nguyễn
thị.
Nhưng Lâm Hiếu lại có thể hiểu tầm nhìn sâu xa của tiểu hoàng đế, hắn biết rõ lúc đó đối nghịch với Nguyễn gia sẽ có hậu quả gì. Bao nhiêu người
không dám đem của quý giá đặt trên người đứa trẻ này! Nhưng hắn dám, lấy tính mạng bản thân và gia đình không tiếc mọi thứ để cầu tiền đồ. Công
danh lợi lộc trên đời, ai mà không muốn công thành danh toại!
Hắn trúng, quả nhiên không nhìn lầm. Tuyên Bình Đế không phải là để cho
người ta ức hiếp, dưới vẻ ngây thơ con trẻ đã biết lo xa nghĩ rộng. Mà
hắn dẫn theo Lâm gia, triều Tuyên Bình vinh quang lừng lẫy, bước qua
thời kỳ Xương Long Đế ấm ức buồn phiền! Tuy rằng hắn cũng không còn trẻ, nhưng kiếp sống chính trị chính là như thế, còn trẻ ai mà chả muốn
thành công, nhưng phải xem thời cơ, xem phương hướng chính trị.
Đưa Lâm Tuyết Thanh vào cung, từng bước thiết lập quan hệ thông gia với
hoàng thất. Từ nay về sau Lâm gia không cần dựa vào Lý gia, có thể mở
mang trời đất của chính mình! Nhưng Lâm Hiếu cảm thụ sâu sắc, sau khi nữ nhi tiến cung, hoàng thượng mượn nàng mà đề bạt địa vị Lâm gia là đã
đạt được mục tiêu. Như vậy nữ nhi này sống hay chết đều không chỉ ảnh
hưởng đến Lâm gia, mà là chuyện thật của hoàng thân quốc thích. Mà làm
một người cha, những chuyện có thể làm vì con gái chính là tận lực giúp
nàng sống bình an ở trong cung.
Lâm gia không chỉ có một mình Tuyết Thanh, Lâm gia từ trên xuống dưới hơn
trăm miệng người, nàng còn có hai vị huynh đệ làm quan trong triều.
Tuyết Thanh có thể được sủng ái tất nhiên là tốt, không chiếm được cũng
không có cách nào. Đây không phải là chuyện Lâm Hiếu có thể nhúng tay
vào.
Đứng đầu cả nhà, hắn chỉ đành phải suy xét toàn diện. Thái hậu đã miễn cho
Lý thị cáo mệnh, về sau bà không thể lại vào cung. Về phần Tuyết Thanh,
chỉ có thể để nàng ta tự giải quyết cho tốt!
Có người cha nào không hy vọng nữ nhi của mình có thể gả đi thật ổn thỏa,
có thể đạt được hạnh phúc lớn nhất. Nhưng mấy chuyện này có thể do cha
mẹ làm chủ? Trong cung không giống bên ngoài, trong cung đấu đá có khi
càng thêm ghê gớm. Không phải hắn nhẫn tâm không muốn quản, mà là hắn
quản không được!
Tuyết Thanh lúc đầu nghe thì vô cùng rét lạnh, nàng không ngờ phụ thân thế
nhưng lại nói với nàng như vậy. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, phụ
thân cũng có sự bất đắc dĩ của ông, chẳng qua nàng chưa bao giờ nhận
thức được mà thôi! Tự giải quyết cho tốt, vậy cũng chính là mặc kệ nàng, cũng quản không được nàng! Trước kia mẫu thân là ô dù của nàng, nhưng
hiện tại mẫu thân không thể bảo vệ nàng. Đúng như Lạc Chính Phi Tâm nói, về sau cũng không có ai thật lòng thật dạ đối đãi với nàng.