Tuyết Thanh nghĩ một chút, lúc trước Lạc Chính Phi Tâm nói không sai, nàng
quá ưu việt, đều cho rằng là chuyện đương nhiên. Trước kia nàng thật sự
rất ngu xuẩn, tùy tiện phỏng đoán thiên tâm mà không lần nào đoán trúng. Hiện giờ Lạc Chính Phi Tâm là người hắn yêu, nàng lại đi trêu chọc
chẳng phải là tự rước lấy cái chết? Lại không cam tâm có thế làm được
gì, chỉ có thể nhịn! Trước kia nàng không muốn nhịn cũng sẽ không nhịn,
nhưng trải qua việc này, nàng coi như là học được một ít. Thứ nhất, nàng không nên đối đầu với Quý Phi đang lúc như mặt trời ban trưa, lúc lên
lúc xuống, địch mạnh ta yếu. Tình yêu của hoàng thượng có thể kéo dài
bao lâu? Nàng quả thật quá xúc động, không nhịn được cơn giận nhất thời
này. Thứ hai, nàng tố cáo với thái hậu, trước đó chuẩn bị mấy tháng,
thật ra thì căn bản chưa hẳn là âm mưu. Chỉ có thể nói là dương mưu!
Trước kia đi tố giác người khác cũng bại lộ chính mình, hiện giờ Quý Phi không ngã, mà đối thủ một mất một còn của nàng lại ngã trước.
Chuyện Quý Phi mấy ngày nay đến Khải Nguyên Điện là nô tài của nàng thăm dò
được. Chiêu thuật của Quý Phi cũng không có gì cao minh, cách quấn người như vậy, Lâm Tuyết Thanh nàng cũng biết. Không phải là cho tiền, bày ra bộ dạng bình dị gần gũi sao? Quý Phi giả trang thành tiểu thái giám, ra ra vào vào Khải Nguyên Điện mấy lần, Uông Thành Hải dẫn qua tất nhiên
là êm thấm không có trở ngại. Ban ngày còn làm ra vẻ không có việc gì
chạy đến thỉnh an thái hậu, nói nói cười cười với bà! Người khác nói
nàng bị choáng váng đến ngờ nghệch, Lâm Tuyết Thanh cũng không tin!
Cho nên Tuyết Thanh cố ý cho người đem tin tức truyền đến tai thái hậu,
nàng bây giờ cũng không ngốc, không dự định mật báo cái chuyện ngu ngốc
kia. Quý Phi không chịu sáng tỏ mà còn phóng túng, chính là không muốn
để cho ngoại thần bàn luận, căn bản vẫn cứ khiến thái hậu bực mình!
Thái hậu hai ngày này không có động tĩnh gì, nhưng trải qua việc này, Tuyết
Thanh cũng coi như hiểu biết tính tình thái hậu. Ngoài mặt bà không có
thái độ gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ khá chu toàn, bà chắc chắn sẽ
cho Mạc Thành Dũng đi điều tra kỹ càng!
Lâm Tuyết Thanh đương nhiên biết rõ, mấy việc vặt vãnh này đối với Lạc
Chính Phi Tâm bản chất cũng không thương tổn mấy. Nhưng nàng chính là
nhìn không vừa mắt cái loại nữ nhân dối trá thành tính này, vừa giả ngu
lừa thái hậu quên đi món nợ lúc trước, vừa độc chiếm hoàng thượng câu
dẫn hắn mất hồn mất vía!
Một hồi Phi Tâm lại đây, nhìn thấy Lâm Tuyết Thanh đứng bên cạnh thái hậu.
Nàng chỉ coi như không thấy, đi thẳng đến chỗ thái hậu hành lễ. Tuyết
Thanh vốn muốn hành lễ với nàng, ai ngờ Phi Tâm trở mặt, trực tiếp quay
đầu sang chỗ thái hậu.
Thái hậu rất để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này, nhất thời nhếch môi cười thầm.
Quý Phi trước kia nhất quyết sẽ không đi Khải Nguyên Điện, quy củ lúc
trước vẫn là nàng xin chỉ thị của hoàng thượng. Hơn nữa lúc mới tiến
cung, cũng đang lúc nàng không hiểu lấy lòng hoàng thượng, ba năm cũng
chưa có chiến tích gì, làm cho thái hậu dần dần mất kiên nhẫn với nàng.
Hơn nữa Quý Phi này giỏi nhất là ra vẻ bề ngoài, mặc kệ nội tâm phiền
muộn hay hận thù gì, ít nhất ngoài mặt đều sẽ không làm cho người ta gây khó dễ. Nhưng hiện giờ, quả thật nàng khác trước kia một trời một vực!
“Hai ngày này ngươi cứ sáng sớm lại qua chỗ ai gia, sau khi hồi cung cũng
không thấy ngươi đi dạo xung quanh, bận chuyện gì vậy?” Tinh Hoa chỉ vào ghế dựa cho nàng ngồi xuống, mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tuyết Thanh rũ mắt đứng đó, vừa rồi Phi Tâm đến đây cho nàng thấy, nàng cũng
không hề có nửa điểm tỏ ra bất mãn. Cũng nhìn đăm đăm, chỉ nghe Phi Tâm
sắp xếp!
Phi Tâm nhìn thoáng qua Lâm Tuyết Thanh rồi lại gần Tinh Hoa, khép tay lại nhỏ giọng nói: “Thần thiếp đi tìm hoàng thượng!”
Tinh Hoa nhìn nàng, ý cười trong mắt lộ ra: “Ai gia cũng không phải là không cho ngươi thân cận với hoàng thượng. Nhưng cứ như vậy, bên ngoài nhìn
vào không hay. Ngươi cũng nên giữ chút thể diện cho bản thân!”
Tuyết Thanh có chút không thể tin được. Bà thế mà lại nói thẳng ra, hơn nữa
vẻ mặt lại tràn trề đắc ý, khiến cho Tuyết Thanh như đổ thêm dầu vào
lửa! Trước kia nàng gây chuyện trời long đất lở, tính tình cũng không
thay đổi, làm cho người ta không vừa mắt. Nhưng hiện tại bộ dạng này
càng làm cho người khác cảm thấy gai mắt!
“Thần thiếp giả trang thành người khác rồi mới đi.” Phi Tâm lại thỏ thẻ. “Giả trang thái giám!”
“Ngươi. Ngươi đứa nhỏ này!” Tinh Hoa nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên bật cười. “Giả cái kia làm gì? Còn sợ người chê cười ngươi hay sao?”
“Ha ha. Thật ra thì cũng không phải. Thần thiếp giả rất khá! Hoàng thượng
thấy rất vui!” Phi Tâm có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng.
Tinh Hoa thấy gương mặt nàng gần đây càng long lanh, hơn nữa biểu cảm kia
lại càng mang theo vẻ quyến rũ. Nhất thời nhìn lướt qua Lâm Tuyết Thanh, thấy mặt nàng ta không có biểu cảm gì, không lộ ra ngoài như trước kia.
Tinh Hoa cười khẽ một tiếng: “Giả trang thế nào cũng thế, hoàng thượng có
việc bận, ngươi cũng nên bớt qua đó.” Phi Tâm chọc cười, trong lòng Tinh Hoa cũng có vẻ dễ chịu, dứt khoát nói thẳng.
“Không đi thì thần thiếp sang chỗ thái hậu trò chuyện!” Phi Tâm gật gật đầu
đáp lại, “Sắp đến Trung thu, ngày hôm qua hoàng thượng nói với thần
thiếp sẽ đến bầu bạn với người!”
Tinh Hoa nghe xong thì cảm thấy vô cùng ấm áp, gật đầu nói: “Gần đây hoàng
thượng bận vô cùng, ai gia cũng rất đau lòng. Ngươi đi thăm một chút kỳ
thật cũng tốt. Bằng không hắn lại không chịu ăn uống, đám nô tài cũng
không dám khuyên, sợ bị đả thương thân thể cũng không tốt.”
Vừa nói, bà vừa bàn chút thú vui mình thích hôm Trung thu với Tuyết Thanh,
tán gẫu với hai người bọn họ một lúc rồi để các nàng tự đi!
Phi Tâm mấy ngày qua giả trang thành tiểu thái giám đến Khải Nguyên Điện,
tuy rằng ngoại thần tất nhiên là không nhìn ra được, nhưng nàng biết khó giữ nỗi tâm tư của hậu cung, cho nên nàng dứt khoát thú nhận, cho dù
thái hậu không hỏi, nàng cũng dự định sẽ nói. Nàng hiểu thái hậu, giải
thích với bà, đúng là bởi vì tâm tư bà quá nhiều, để ý đến từng chi tiết nhỏ. Hiện giờ nàng nói thật trước mới có thể thu được hiệu quả tốt
nhất. Ngụy trang trước mặt người khôn khéo, thử thách không phải là kỹ
thuật diễn, mà là có thể dự đoán được tâm tư của đối phương! Ra vẻ ngây
thơ, đây là lời lúc trước nàng ra sức nói cho Lâm Tuyết Thanh hiểu. Câu
này của nàng là thật lòng, nhưng Lâm Tuyết Thanh chỉ dùng một lần!
Bất quá không có vấn đề gì, hiện tại bản thân Phi Tâm cũng giống như vậy.
Thật ra thì mấy tháng qua, nàng đã dần dần thích thú, hoặc là trong lúc
đó, nàng đè nén tính tình thật, nhân cơ hội này mà thả ra! Chỉ là lần
này, nàng càng thêm minh mẫn, không bị che mắt nữa.
Sau khi trở lại Cúc Tuệ Cung, Thường Phúc ở Cúc Tuệ Cung nói vừa rồi ti phủ đưa lụa tháng này tới. Trước Trung thu Bình Châu đưa vào đại nội một
mớ, ti phủ liền vội vàng phái người phân cho các cung, trong đó có sáu
cuộn gấm.
Bây giờ Phi Tâm nhận lệ của hoàng hậu, ngoại trừ tăng thêm bạc, lụa là các
khoản cũng theo lệ mà tăng thêm quy chế. Lúc trước vải gấm phân đến Cúc
Tuệ Cung là hai cuộn, tất cả đều là màu hồng nhạt. Hiện giờ thêm lệ, màu nào cũng hai cuộn, màu hồng đào, màu mây tím, màu nhũ đỏ bạc. Phi Tâm
không nhìn cuốn sổ trong tay Thường Phúc, chỉ nghe Thường Phúc báo cáo
những thứ gì, tháng này lại đưa người tới, vân vân. Nàng miễn cưỡng
nghiêng ngả trên tháp, thấp giọng phân phó: “Đem màu nhũ đỏ bạc này đưa
một cuộn đến Tường An Cung đi.”
Thường Phúc nghe xong sửng sốt, màu này là khó có nhất. Tơ tằm xuất sắc nhất
đã khó, lại còn dệt lớp lớp vải bố rồi thấm màu dần dần. Dân gian căn
bản nhiều tiền nhiều bạc cũng khó tìm! Chủ tử Tường An Cung kia chỉ biết liếm gót ỷ lại, hoàn toàn không muốn ra mặt vì Quý Phi, cần gì cho nàng ta món tốt này? Nhưng hắn hiểu được, Quý Phi làm việc luôn có nguyên
nhân, tuyệt đối không làm bừa. Tuy rằng bây giờ tính tình nàng thay đổi, nhưng mà ở trong Cúc Tuệ Cung cũng đổi tính rất nhiều so với ngày
trước, nhưng cũng không có nghĩa Quý Phi khờ thật. Cho nên hắn cũng chưa nói gì, chỉ gật đầu đáp ứng, vẫy tay phái người bọc gấm lại đi đến
Tường An Cung.
Phi Tâm từ từ nhắm hai mắt lại ngủ, bây giờ nàng không để ý tới chuyện gì,
Thường Phúc và Tú Linh cũng không giống trước. Từ sau khi không còn
Thường An và Tú Thể, nàng nhất thời cũng không tìm được người có thể
dùng được, thời cơ chưa tới, nàng phải chờ đến khi thái hậu hoàn toàn
loại bớt sự phòng bị với nàng, điểm ấy nàng phải kiên nhẫn. Tuy rằng
phải xu nịnh rất nhiều, nhưng Phi Tâm tất nhiên biết tin tức trong đó
thật thật giả giả, không đủ để tin hết. Tĩnh Hoa Phu Nhân dựa vào nàng,
lại cùng Đức Phi quản lý hậu cung. Nàng ta không muốn xung đột với Đức
Phi, vậy thì cứ nhượng bộ mọi chuyện, nhưng nàng ta cũng là người thông
minh, biết bản thân đang đứng ở phe cánh nào. Là người thông minh cũng
nên hiểu được, mấy chuyện tốt đẹp cũng nên giữ lại, không thể chỉ ngồi
mát ăn bát vàng!
××××××××××××××
Hoàng thượng gần đây vì chuyện chính sánh mới mà vô cùng mệt mỏi, cho nên đại yến Trung thu năm nay, thái hậu đặc biệt lệnh cho các phủ làm yến hội
hậu cung cực kỳ náo nhiệt, để hoàng thượng có thể thoải mái một chút.
Ngoại trừ chờ ca múa truyền thống thì tăng thêm các loại hình nghệ thuật dân gian như xiếc ảo thuật, hí kịch, biểu diễn trong vườn Liễm Diễm
Điện và Hưng Hoa Lâu, đèn màu đung đưa, hoa cúc nở rộ, trong vườn trong
điện một mảnh khó phân, hoa sen chén quý trong điện rực rỡ đủ màu, thảm
đỏ trụ vàng, hai bên bàn tiệc triển khai ra thẳng ngoài điện.
Tất cả phi tần đều đến tham gia, bởi vì gần đây hoàng thượng hầu như ít khi đến hậu cung, cho nên lần này mọi người đặc biệt nhảy cẫng lên, phi tần không khỏi trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp kiều diễm. Các loại trò chơi
so với năm trước càng thêm sôi nổi, trong Liễm Diễm Điện hoa vờn bướm
lượn, đẹp không sao tả xiết!
Vân Hi theo thường lệ ứng phó với đám công thần rồi mới sang đây.
Các phi tần ngồi ở bên trái thái hậu và hoàng thượng, Quý Phi ngồi ở phía
bên phải. Nhưng vị trí hơi gần sân khấu một chút! Về sự bài trí này, Lâm Tuyết Thanh cực kỳ bất mãn, song phi đều ngang nhau, nhưng Phi Tâm lại
ngồi gần bệ hơn, chính là xếp thứ tự Quý trước Đức.
Phi Tâm hôm nay một thân địch y (*) màu đỏ, chỉ có cổ áo và cổ tay áo có
hoa văn, nhìn tổng thể thì cơ bản không có gì khác với y phục của hoàng
hậu! Tuyết Thanh một thân cẩm bào màu tím lưu ly điểm hoa hồng tay áo
rộng, cổ áo và eo được chế tác rất độc đáo. Tuy rằng đều là cung trang
có tay áo rộng, lung linh lấp lánh nhưng chi tiết tinh xảo hơn chút, rõ
là muốn ăn bận áp đảo hoa thơm cỏ lạ.
(*) địch y: lễ phục cao nhất của hậu phi, bởi vì có hoa văn chim và gà gô (“địch”: gà gô) mà có tên như vậy
Bây giờ hoàng thượng bận bịu chuyện trên triều mà không đến hậu cung, càng
bởi vì vụ án cũ hồi tháng ba mà làm cho hoàng thượng càng tỏ ra lãnh đạm với Tuyết Thanh. Nhưng Tuyết Thanh từ sau khi nói chuyện với phụ thân
thì quả thật cảm thấy mối nguy, cho nên định bụng hôm nay phải loại bỏ
cái vận đen này!
Phi Tâm cũng không biết sao lại thế này, mấy màn tranh đoạt này nàng thấy
qua vô số. Mọi lần nàng đều là người đứng xem, quan tâm nhất đơn giản là làm sao không đánh mất thể diện. Về phần người khác tranh như thế nào,
nàng cho dù nhìn không quen cũng không để ý tới, cùng lắm khinh bỉ trong lòng một chút thôi!
Nhưng mà hôm nay, lúc nàng ngồi xuống bàn tiệc thì có phần bực mình thoái
chí, nói không nên lời. Đợi lúc hoàng thượng vừa tiến vào, hoa thơm cỏ
lạ trước mắt tơ bông tán loạn, trên mặt Vân Hi lại mang theo nụ cười
biếng nhác theo thói quen, trong lòng nàng lại không biết là tư vị gì.
Nghĩ đến mà chính nàng còn khinh bỉ bản thân, còn nói vì hắn mà cái gì
cũng có thể nhịn, tình cảnh này lại bị cho là cái gì? Nghĩ như vậy, lá
gan trung thành kia lại nhú lên, nhưng tóm lại vẫn không thoải mái như
trước kia.