Mùng sáu tháng mười một, hoàng thượng ngự giá hồi cung, một đường đi qua tám tỉnh sáu châu, tổng cộng ba mươi ba
nơi, cuối cùng hết năm tháng lẻ hai mươi ngày. Lúc trở về, theo ý chỉ
của thái hậu, nói bởi vì chuyến Nam tuần này đã hao phí không ít, tuyệt
đối đừng để ai gia tổ chức tiệc mừng sinh nhật chi cho phung phí nữa.
Phi Tâm hiểu rõ, thật ra là thái hậu quá mệt mỏi. Càng quan trọng hơn,
năm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của bà, con số này là điềm
xấu, phung phí ăn mừng thì trong lòng bà sẽ không thoải mái. Vân Hi tất
nhiên là biết, vì thế thuận theo ý nguyện, nói thái hậu sau khi về vì
quá vui sướng, cảm động trước tấm lòng của tiên đế, muốn tưởng niệm tiên đế, bởi vậy tiệc mừng thọ năm nay sẽ cắt giảm hết một nửa theo quy chế, công thần đều nói thánh minh!
Sau khi hồi cung, hoàng thượng tập hợp
quần thần, đem chuyện Nam tuần lần này tổng kết lại, ban thưởng cho
những công thần đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Thật ra chuyện hoàng thượng
gặp nguy hiểm ở Bình Châu đã truyền về triều đình, làm Lâm Hiếu lúc này
là hữu thừa tướng Trung ương lệnh run lẩy bẩy. Bình Châu thuộc về mấy
tỉnh phía nam, nhưng lại thuộc quản lý của Trung ương lệnh, bảy trong
tám tỉnh lần này là do Trung ương lệnh tiến cử ủy nhiệm. Hiện giờ lại
xảy ra một đống chuyện ở Bình Châu, lại còn có ý đồ bất chính gây đại
họa cho hoàng thượng.
Đoàn Quang Tổ kia tuy rằng đã bị cách
chức tịch thu tài sản, bản thân bị áp giải về thượng kinh, nhưng lần này lại dính dáng đến Trung ương lệnh, cho nên hoàng thượng nhất định lên
điện thượng triều, lưng Lâm Hiếu cũng đổ đầy mồ hôi. Hoàng thượng đối
với chuyện này chẳng qua là hờ hững, tỏ ý vấn đề này chỉ dừng lại ở Đoàn Quang Tổ, không muốn truy cứu thêm nữa. Cái này tất nhiên là sách lược
khống chế quần thần của bậc đế vương, tuy rằng trước đó Trung ương lệnh
đã từng kiến nghị, nhưng hiện giờ lại câm như hến. Chủ yếu là hiện tại
Trung ương lệnh không hợp đối phó với kinh đô cho lắm, không chịu nổi có người bên cạnh hoàng thượng châm ngòi thổi gió, huống chi, cái tên Tả
Hàm Thanh kia tự mình thị giá Nam tuần.
Chuyện trên triều tạm thời không nói tới, hiện giờ kinh thành đã vào đông, lúc bọn họ vừa tới Vĩnh An thì tuyết
đã rơi. Lúc Phi Tâm ngồi liễn đi vào hậu cung, thấy những viên tròn đập
vào mắt, bông tuyết tung bay như khói, bởi vì chưa phải là lúc lạnh
nhất, tuyết rơi xuống cũng nhanh chóng tan ra, ướt đẫm một mảnh. Nhưng
trên cây phủ một tầng tuyết trắng dày, mênh mông như sương mù.
Phi Tâm từ lúc trên đường đã thay y phục
bằng da, hơn nữa phía nam ấm áp hơn phương bắc lạnh lẽo, hiện giờ tới
đây, cảm thấy sự rối loạn thời tiết đặc biệt rõ ràng, càng e ngại cái
lạnh. Nhưng nàng cảm thấy không khí vô cùng mát mẻ, cây cối vẫn xanh
tốt, cũng không tiêu điều, có thể thấy được sự ấm áp trước đó trong
kinh, cúc nở sum suê, tuyết phủ mềm mại, khiến cho nàng vô cùng thích
thú. Nàng đột nhiên cho rằng, tuy là Hoài An tốt hơn nhưng rốt cuộc nơi
này mới là nhà nàng!
Nhưng sau khi Phi Tâm trở về hậu cung,
nàng cảm thấy bầu không khí này có chút quỷ dị. Vốn cho rằng nửa năm này nàng đi ra ngoài, dựa theo cá tính của Lâm Tuyết Thanh, cho dù không
làm mặt lạnh với nàng, nhất định cũng sẽ không nhiệt tình như trước kia. Dù sao trước đây nàng ta hoàn toàn cho rằng có thể cùng đi xuống phía
nam, còn lôi kéo Phi Tâm nói với hoàng thượng. Kết quả Phi Tâm không giữ mặt mũi cho nàng ta, chẳng những không giữ, ngược lại còn gặp may nhận
được ân điển của quân vương, một mình hầu hạ. Ai cũng đều hận Phi Tâm
đến xương tủy.
Nhưng lần này trở lại xem như Phi Tâm đã
nghĩ sai rồi, Tuyết Thanh quả thật là mặt hoa đào tháng ba, sắc xuân ấm
áp, cười nói dịu dàng. Phi Tâm vừa mới vào Cúc Tuệ Cung ngủ lại, Tuyết
Thanh liền dẫn đám phi tần đến hỏi thăm, thứ nhất là chúc mừng Phi Tâm
hoài long duệ, thứ hai là ân cần thăm hỏi nàng chuyến này mệt nhọc, thứ
ba là khen nàng dũng cảm bảo vệ hoàng thượng, trí dũng song toàn, giống
như là thấy tận mắt. Khen Phi Tâm thành người trung thành có tài có đức
nhất từ xưa đến nay, Phi Tâm nghe được thì đầu óc choáng váng luôn.
Phi Tâm nằm nghiêng trên giường, sưởi ấm
tay trước lò, trên người khoác thảm lông, trên mặt trang điểm nhạt. Nàng tuy là trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ miễn cưỡng.
Hiện giờ Tuấn Tần vừa sinh con, đang ở trong giai đoạn nguyệt kỳ nên
không có tới. Ninh Hoa Phu Nhân sớm đã ẩn khuất không gặp người, tất
nhiên là không còn thấy mặt. Thêm nữa bất quá là Tần, Ngô, Trần cùng với mấy vị Mỹ Nhân. Số còn lại tuy là theo chân Đức Phi tới thăm nhưng bởi
vì thân phận có hạn, không thể cho các nàng vào điện.
Phi Tâm vốn không có giao tình gì với mấy vị Tần, nhất thời nói chút lời khách sáo, thấy Quý Phi miễn cưỡng, họ
cũng cảm thấy không có ý gì, đứng dậy cáo lui. Chỉ còn Đức Phi vẻ mặt
gió xuân cùng nàng vui đùa.
“Tỷ tỷ lần này thật có phúc, rốt cuộc là
khí hậu phía nam nuôi người, thấy tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp.” Tuyết
Thanh cười khanh khách ngồi ở bên giường, hai mắt sáng rỡ, “Hiện tại tỷ
tỷ hoài long thai, tất cả mọi chuyện đều có muội muội trông nom, cũng
không thể lại vất vả. Bằng không, trong lòng muội muội sẽ vô cùng áy
náy.”
“Vẫn là muội muội đồng cảm. Ta nghĩ chỉ
muốn lười biếng một trận, nhưng lại cảm thấy gần đây muội muội làm việc
quá sức, trong lòng cũng rất băn khoăn.” Phi Tâm đang có ý này. Gần đây
thai nàng bất ổn, mấy chuyện khác hoàng thượng đều gạt ra ngoài. Cho nên lúc trở về nàng cũng muốn thừa cơ tìm một cơ hội thoát thân, đỡ phải
chọc người ta tức giận. Cho nên vừa nghe Tuyết Thanh nói như vậy, nàng
lập tức nắm tay nàng ta, nhẹ giọng nói.
“Ôi. Nhìn tay tỷ tỷ này, lạnh quá. Mau ủ
lại!” Tuyết Thanh vội vã che tay nàng vào trong. “Chuyến này về quả thật là gầy đi không ít. Muội muội nào có vất vả, không so được với một móng tay của tỷ tỷ. Hiện giờ tỷ tỷ cũng nên nghỉ ngơi. Không thể phiền tỷ tỷ nói chuyện nữa. Ngày mai muội muội lại đến thăm tỷ tỷ.” Nói xong, nàng
ta liền đứng lên, bãi giá hồi cung.
Tú Linh và Thường Phúc tiễn nàng ta khỏi
Cúc Tuệ Cung rồi mới quay lại, thấy hiện tại Đức Phi hăng say có chút kỳ lạ, nhất thời liền hỏi Tú Thể: “Nửa năm này trong cung có chuyện gì
không?”
“Cũng không có gì. Mỗi ngày bất quá chỉ
là dẫn nô tài đi trông nom một chút. Nhưng mà tháng trước Đức Phi phái
người đến. Khi đó Tuấn Tần nương nương đã sinh rồi. Người được phái tới
nói, Đức Phi viết một cái phúc thiếp gửi cho Tuấn Tần nương nương. Năm
trước nương nương thấy nàng rất khỏe, vừa khéo lại muốn trở mình, liền
tới hỏi nơi này có sẵn thiếp hay không, cho Đức Phi nương nương viết
phỏng.” Tú Thể nói tiếp, “Cũng không có chuyện gì.”
“Thứ này chỉ cần tìm người viết là được. Cần gì phải đến đây tìm?” Đầu óc Tú Linh quay vòng.
“Sau đó ngươi cho sao?”
“Ta cũng lười biếng tìm, liền phái người
đến ngự dược phòng tùy tiện tìm một người biết viết chữ, làm một cái báo cáo cho xong chuyện.” Tú Thể sớm biết rằng chủ tử nhà mình không phải
thật tình đối với Đức Phi, kể cả những thứ này.
Thường Phúc ban đầu biết được thì cau
mày, nghe nàng nói như vậy thì trì hoãn một chút: “Không có đập phá sao, như thế không còn gì tốt hơn. Hiện giờ chủ tử mang long thai, tuyệt đối phải cẩn thận.”
“Ta đây còn không dè dặt sao?” Tú Thể
cười cười, “Tiểu An Tử trước đây cũng nói vậy, hiện giờ nương nương
chúng ta không ở nhà, chuyện này vẫn nên thỏa đáng một chút. Đỡ phải để
cho người ta bắt được chỗ sai, lại ảnh hưởng đến chủ tử.”
“Coi như ngươi có tiến bộ.” Tú Linh nghe
xong nhướng mày, cũng không nói nhiều nữa, vội vàng tiến vào chăm sóc
Phi Tâm. Một chút nữa Phùng thái y lại đây, hơn nữa nửa năm không ở
trong cung, nàng cũng dự tính để ý một chút cho tốt. Thấy nửa năm này
Đức Phi cũng không có động tĩnh gì, nhưng thái độ thì có phần kỳ quái.
Đám người này đi theo Phi Tâm đã lâu, giỏi nhất là nhạy cảm, nếu Đức Phi thay đổi sắc mặt cũng là bình thường.
Nhất thời Thường Phúc cười cười: “Theo ta đánh giá, Đức Phi hiện giờ coi như là hiểu chuyện. Chủ tử chúng ta nay
không giống ngày xưa, một mình đi theo hoàng thượng thánh giá Nam tuần,
lại có công cứu giá. Chủ tử hiện giờ đã là Quý Phi, phong như vậy còn có thể là cái gì? Nếu ta nói, nàng ta cũng nên như vậy, cũng nên thức thời nhiều hơn chút. Trước đây không có bản lĩnh, bây giờ nên nhận thức mới
phải.”
“Ngươi còn ít biểu hiện hơn mà! Còn nghĩ
về cái chức chưởng cục Đại tổng quản hả?” Tú Linh liếc hắn một cái,
“Ngươi cũng đừng đắc ý quá, nương nương nói chuyện, phàm là thế sự, tất
sẽ có nguyên nhân. Sao lại nhận thức cho được?” Nói xong, nàng cũng
không để ý đến hắn, tự lo việc của mình. Thật ra trong lòng nàng cũng có vài phần nghĩ thế này, nhưng cuối cùng lại cảm thấy Đức Phi kia có thể
an tâm cúi đầu cũng không giống nàng ta như bình thường. Dứt khoát không quản chuyện này nữa, cứ chăm sóc Phi Tâm là tốt nhất.
××××××××××××××××××××××××
Mùng sáu đại giá trở về kinh, bởi vì nửa
năm không ở trong cung, thánh thượng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên
mùng mười mới lên triều, mấy ngày đầu chỉ triệu công thần đến nghị sự,
Phi Tâm mùng sáu thì tùy ý đuổi đám cung phi, sớm nghỉ ngơi. Sang ngày
thứ hai Tú Linh nói, đêm đó hoàng thượng đến đây, thấy nàng ngủ say, hắn gọi nàng, ngồi ở bên cạnh nàng một chút rồi bãi giá về Phúc Khánh Cung.
Phúc Khánh Cung là chỗ của Tuấn Tần, hiện giờ vị nào sinh hoàng trưởng tử, theo lý phải được tấn phong, mẹ quý
nhờ con từ xưa đến giờ không đổi. Nhưng hắn vẫn không có động tĩnh gì,
các đại thần đều là nhìn mặt nhau. Nhà mẹ đẻ Tuấn Tần vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn để cho hoàng thượng quyết định. Ngoại trừ chúc mừng hoàng
thượng có hoàng tử, Quý Phi hoài long duệ thì không còn chuyện gì khác,
ít nhất ngoài mặt cũng hoà hợp êm thấm.
Bảy ngày đầu Phi Tâm còn chưa đứng dậy
được, tặng phẩm hoàng thượng ban cho đã đến. Uông Thành Hải tự mình đưa
tới đây, cười nói hoàng thượng có thưởng, Quý Phi đang có thai, không
cần phải thực hiện lễ nghi ban thưởng. Tiếp theo đó là một loạt thái
giám đưa tới, tất cả đều là vài trân bảo ngọc quý cùng y phục lụa là.
Cũng không nói là vì cái gì mà ban thưởng, dù sao cũng chỉ là thưởng.
Đưa một đống đồ tới, khiến cho Phi Tâm nhất thời buồn cười.
Hắn thưởng ai thì không cần lý do, nhưng
nếu là bởi vì có thai thì nên tấn phong Tuấn Tần mới đúng. Nếu là bởi vì cứu giá, lý do này hắn chẳng bao giờ nghĩ tới. Điểm ấy Phi Tâm vẫn nhìn ra được, vội vàng phái người tiếp đón đám người Uông Thành Hải uống
trà, cũng ban thưởng chút tiền.
Sau khi Uông Thành Hải đi, kết quả chưa
đến giữa trưa. Vân Hi sắp xếp nghi giá tại đây, bước vào nội điện mà mắt cong cong mang theo ý cười, làm như có cái gì cao hứng lắm, khiến cho
Phi Tâm nhất thời cũng cười theo. Hắn ngồi xuống bên giường nàng, cẩn
thận xem sắc mặt của nàng: “Hôm nay cảm thấy tốt hơn chứ?”
“Cả ngày hôm nay so với hôm qua thì khá
hơn một chút.” Phi Tâm mặc hắn nghiêng ngả, nhẹ giọng nói, “Thần thiếp
tạ hoàng thượng ban thưởng.”
“Muội muội nàng ở Hoài An gả đi, ngọn
nguồn đầu cơ trục lợi của nàng đều bị quét sạch. Bây giờ ta tiếp tế cho
nàng, tránh cho nàng cảm thấy thiệt thòi.” Hắn híp nữa mắt, tâm tình vô
cùng thoải mái. Một câu lại khiến mặt Phi Tâm đỏ lên, lời này hắn đã
từng nói, phần kia đều đã bị vét sạch. Nghĩ là hắn sợ nàng coi trọng sĩ
diện quá mức, luôn cảm thấy chuyện đó đã làm hại nhà nàng mất đi một
người nên hắn mới nhất thời chạy qua đây. Tuy rằng Phi Tâm sớm đã không
còn để tâm chuyện đó, nhưng hiện giờ hắn thưởng như vậy, làm cho nàng
cảm thấy có chút xin lỗi hắn. Ngày mười lăm hôm đó cuối cùng cũng xong
chuyện với hắn.
“Tâm tình hoàng thượng hôm nay rất tốt?” Phi Tâm đổi chủ đề.
“Tất nhiên là tốt, muôn vàn chuyện tốt
không bằng trong nhà tốt. Không cần lại bôn ba, nàng cũng dễ sinh.” Hắn
cười, vòng tay ôm nàng, “Đến lúc sinh nhật thái hậu, khi đó Tuấn Tần
cũng sang tháng. Trẫm muốn ban thưởng yến tiệc, nàng cũng đến đấy đi?”
“Thần thiếp đương nhiên muốn.” Phi Tâm
gật đầu, “Hiện giờ thần thiếp có thể tự mình lo liệu, nếu ngay cả đi đều không đi, sao có thể nói như thế? Chỉ là thần thiếp không đứng dậy
nổi…”
Hắn đột nhiên đưa tay xoa mặt nàng: “Sao
lại không đứng dậy nổi? Không có việc thì đừng nói những lời không thích nghe. Đừng có động một chút là nguyền rủa bản thân, ngoài mặt trung
thành cũng không bằng ra vẻ mẫu mực!”
“Thần thiếp không dám nữa.” Nàng liếc trộm thấy ánh mắt hắn lóe lên, vội vàng gật đầu.
“Gần đây chuyện gì nàng cũng đừng để ý,
cứ nghỉ ngơi bình thường là tốt rồi.” Hắn đưa tay sờ bụng nàng, đột
nhiên ôm chầm lấy nàng, nói nhỏ, “Bây giờ cũng đã trở về, nàng cũng đừng hiện nguyên hình đi, bằng không ta giận thật đấy!”
Mặt nàng thoáng đỏ ửng, lặng lẽ dán bên tai hắn: “Sẽ không, thế nào cũng sẽ không. Thần thiếp bây giờ đã hiểu rồi!”
“Nàng còn lâu.” Hắn cười khẽ, “Dù sao vẫn là một câu kia, giữ không được thì còn có lần kế. Không cần thiết vì
lần này mà giày vò cái mạng nhỏ của nàng!”
Nàng gật gật đầu, không mở miệng. Hắn còn nói: “Tâm tư nàng ta đều hiểu được, chống đỡ thế nào cũng tốt. Mấy ngày này nàng cứ lo bồi dưỡng, đến lúc đó mở yến tiệc cứ tới là được.” Nói
xong, hắn lại ôm nàng vào trong lòng.