“Hoàng thượng!” Phi Tâm thấy hắn muốn leo lên giường, nhất thời đầu nóng lên, miệng kêu gào, hắn định làm gì?
Huống chi hiện giờ nàng đang có thai, cũng không thể hầu hạ hắn.
“Nàng kêu gào cái gì?” Hắn trợn trừng mắt nhìn nàng, “Trẫm muốn ngủ trưa!” Nói xong, tay hắn từ từ đẩy chân nàng
qua, nằm xuống bên cạnh nàng: “Hai ngày này nàng ngủ đủ rồi, trẫm cộng
lại cũng chưa đến hai canh giờ!”
Phi Tâm nghe thấy, trong lòng có chút
chua xót. Nàng vội vàng dịch vào bên trong: “Vậy hoàng thượng mau nghỉ
ngơi một chút.” Mắt hắn cũng không mở, tay thì ôm lấy nàng, “Nàng đừng
lộn xộn, cùng trẫm ngủ một chút.” Hắn vừa nói thầm, vừa như đang ngáy
khò khò.
Phi Tâm nhìn khuôn mặt của hắn, thời gian này hắn cũng gầy đi nhiều, má cũng hóp lại. Nhất thời nhìn một chút,
nàng cũng thấy buồn phiền. Mọi người nói đế vương tốt, nào có dễ làm?
Trừ phi không quan tâm đến sống chết của muôn dân, làm hôn quân chỉ lo
tận hưởng cực lạc trần gian, bằng không, cả đời này đều khó nhọc hơn bất kì ai khác.
Năm đó tiên đế vất vả cũng chưa từng phàn nàn, hắn nói, gà chưa gáy mà trẫm đã dậy, sao đã lặn mà trẫm chưa ngủ.
Tới nỗi hoa cũng không thấy ấm áp, hương trà cũng không thấy thơm. Vải
lĩnh tuy đẹp nhưng hai mắt khó nhìn. Món ăn quý và lạ tuy ngon nhưng dạ
dày thì khó tiêu hóa. Thật không bằng phú ông giàu nhất Giang Nam, không màng thế sự, không lo áo cơm, sao mà sung sướng thế?
Phi Tâm vừa nghĩ tới chuyện này, quay qua nhìn bộ dáng hắn đang ngủ. Nàng đã từng nhìn thấy bức họa của Tịnh Hiển hoàng hậu, cũng chính là mẹ đẻ của hoàng thượng. Khi bà còn sống là
Thục Phi, lúc hoàng thượng đăng cơ thì bà đã qua đời, theo lệ truy phong làm hoàng hậu. Đây là một người mười phần đều là mỹ nhân, mà dung mạo
của hoàng thượng giống mẹ, lại càng giống tiên đế hơn. Ngũ quan tuấn tú, lúc cau mày cũng đẹp đẽ lạ thường. Càng lớn thì càng bớt đi tính trẻ
con, càng thêm anh tuấn. Nhớ lại hắn từ lúc được ba bốn tuổi, mặc dù
mình không tận mắt thấy cũng biết hắn có tác phong quan lớn như thế nào. Không nói đùa, khuôn phép lễ nghi đầy đủ. Lại nhớ đến lúc hắn đăng cơ,
tiểu hoàng đế được vạn thần bái phục, nếu là hài tử nhà bình thường,
nhất định là sẽ sợ tới mức gào khóc. Nhưng thái hậu luôn khen ngợi,
hoàng thượng thuở nhỏ có nét của tiên đế, một chút cũng không mất tôn uy của hoàng thất, đại điển đăng cơ, quần thần đều khiếp sợ oai phong của
tân đế, ngậm miệng không dám khinh thường.
Nghĩ như vậy, nàng lại nhìn hắn, không
khỏi mỉm cười, cũng không hoảng hốt nữa. Nghĩ đến đoạn đường này, hắn
khi thì ôn hòa, khi thì quái đản, càng nghĩ đến việc hắn một mình tới
tìm nàng, vừa to tiếng vừa thương xót nàng, bộ dáng của hắn khi ra sức
đào đất mà lòng tràn ngập ấm áp, cũng bởi vì gương mặt đang yên lặng ngủ trước mắt mà bao nhiêu tình cảm cứ muốn tuôn trào. Lúc này rèm đã buông xuống, bên trong yên tĩnh, hương thơm dạt dào, mấy người Tú Linh cũng
đã ra ngoài xa hầu hạ, làm nàng cũng trở nên lớn gan, dùng ngón tay cẩn
thận vẽ lên ngũ quan của hắn, từng ngón tay lướt qua, nhất thời chạm vào cằm của hắn, có hơi đâm vào tay. Ngay cả Phi Tâm cũng ngứa ngáy, khiến
cho nàng không nhịn được mà bật cười. Tim đập thình thịch, có một niềm
vui không nói nên lời.
Nàng xoa xoa một hồi, thấy hắn không có
phản ứng gì liền lớn gan sít lại gần nhìn hắn. Lông mi dài mà dày như
vậy, đuôi mắt kéo dài, dẫn dụ người ta sờ một cái. Chóp mũi hất lên,
sống mũi thẳng như có thể cầm thước lên đo đc. Nàng như con chuột láu
lỉnh cọ cọ vào, bàn tay còn thỉnh thoảng cọ vào hai má và cằm của hắn,
nhất thời mắt dừng lại trên bờ môi hắn, lại càng thêm can đảm mà chạm
vào, thật mềm mại, mang theo chút đáng yêu, khiến cho nàng không khỏi
bất động. Quả thật rất mềm mại, hoàn toàn không giống với đường nét quai hàm của hắn. Nàng lúc này càng dán lại gần, trực giác cho thấy trống
ngực muốn dội ra ngoài, trong đầu choáng váng, đột nhiên xúc động muốn
hôn một cái.
Chính nàng cũng giật mình, loại cảm giác
này giống như ma quỷ, tay nàng như vô hình mà tiến lại gần. Nàng không
tự chủ được cũng mím chặt môi. Hắn dĩ nhiên là hôn nàng nhiều vô kể,
trước kia thì không cần phải nói, chỉ sợ đến lúc chết mong hắn cả đời
đừng tới gặp nàng.
Về sau thì khá hơn một chút, nhưng mỗi
khi nàng bị quậy đến hồn bay loạn xạ, nào có thể cảm thụ được độ ấm và
mềm mại của nơi này. Dù sao lúc này hắn cũng đang ngủ, chạm một tí cũng
không sao. Nàng cũng bắt đầu tự tìm cớ cho bản thân, thân thể đã chủ
động sít lại gần, cẩn thận chạm một cái. Hắn không có phản ứng, nàng lại không chịu ngừng. Thật là mềm mại mà! Nhất thời ngay cả mặt đều đã kề
sát, cọ vào cằm hắn, có chút ngứa, khiến cho nàng suýt nữa thì bật cười!
Hai ngày này nàng ngủ rất nhiều, bây giờ
cũng không buồn ngủ. Hơn nữa ngày thường nàng cũng có thói quen bị giam
cầm, cũng không vui đùa, nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ. Nàng
đành mặc kệ, lén chui vào trong chăn, híp mắt đùa giỡn đến nghiện. Được
một lát thì nàng tiến tới, lúc này đã đối diện với lông mi của hắn,
miệng cũng không nhịn được mà đối diện với miệng của hắn. Khuôn mặt hai
người không giống nhau. Mặt của nàng nhỏ hơn một chút. Ngũ quan sao có
thể sát như vậy? Nhất thời nàng lắc lắc đầu. Chóp mũi để dưới mũi của
hắn. Môi vừa dán lên không được lâu, đột nhiên cảm thấy miệng bị hắn hấp dẫn một tí! Đầu nàng nổ “oanh” một tiếng. Bất thình lình đôi con ngươi
mở to nhìn nàng. Nàng thiếu chút nữa phun ra máu. Đang muốn trốn, ai ngờ phía sau lưng bị ôm chặt. Hắn vặn người lại, nghiêng người điều chỉnh
góc độ. Hắn buông lỏng ra, đem toàn bộ đôi môi nàng nuốt vào. Phi Tâm
muốn dùng tay đẩy ra, lại bị hắn nắm giữ lấy một tay. Chóp mũi kề sát
nàng. Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào!
Phi Tâm xấu hổ muốn chết, theo bản năng
rút tay lại. Nhưng dần dần lại bị xúc cảm kia mê hoặc. Tuy rằng hắn siết chặt nàng không cho nàng động đậy, nhưng không giống trước kia, không
nói lời nào đã cuốn lấy đầu lưỡi nàng phát đau. Lúc này hắn thật ra như
đang trêu đùa nàng. Đầu lưỡi nàng trở nên ngứa ngáy, giống như vừa mút
vừa liếm, mãi cho đến khi động tác của hắn bắt đầu chậm lại.
Đôi môi mềm mại mà ấm áp, chóp mũi lúc
nào cũng cọ xát tới lui, khiến cho nàng muốn quay lại cảm giác ấy. Vốn
ban đầu nàng muốn lui về phía sau, nhưng sau đó lại muốn gần sát hơn một chút. Hắn hiếm khi ôn nhu như vậy, khiến cho nàng mê mệt. Chỉ cảm thấy
trong lúc gần gũi như vậy lại phảng phất hương thơm, nàng lại càng say
mê. Nàng đẩy tay ra. Lúc này hắn cũng nới lỏng tay nàng, nàng từ từ quấn lấy cổ hắn.
Vân Hi chỉ cảm thấy mùi hương của nàng
xộc vào mũi. Khi hắn tan chảy ở trong miệng, mọi chỗ động chạm đều trơn
trợt mềm mại. Lúc nàng cảm thấy hơi đau, đột nhiên trước ngực bị hắn nắm chặt. Nhất thời như bị điện giật, nàng lui lại lấy tay chắn phía trước. Nàng thoáng kinh hãi, không khỏi bắt đầu giãy dụa. Nàng vặn người lại,
đột nhiên húc vào hông hắn, khiến cho hắn không khỏi cúi người xuống rên rỉ. Nàng than ôi một tiếng, nhưng vào tai hắn lại trở nên nhu hòa xấu
hổ, trong lòng đang buồn bực lại có thể vui sướng. Lúc nàng nhìn thấy bờ môi hắn, ngay cả hắn trợn mắt nhìn nàng cũng chưa phát hiện. Nàng nào
có biết khi đó ánh mắt nàng rốt cuộc có bao nhiêu xúc cảm động lòng
người! Vừa cẩn thận vừa sợ hãi, trong mắt lại đầy tò mò và chờ mong. Khi nàng trút bỏ cái vỏ của mình, bên trong giống như búp mầm non mịn tươi
đẹp, khiến cho hắn nghĩ đến nhụy hoa đầu xuân, vừa thản nhiên lại mềm
dẻo, vừa mỏng manh khiến người ta lưu luyến.
Nhìn bộ dáng của nàng lúc này, hắn không
tự chủ được liền muốn sủng ái, thật sự là sủng ái từ tận đáy lòng. Thân
phận hoàng đế làm cho hắn luôn cảm thấy hai chữ này bị làm hỏng, nhưng
bây giờ hắn cũng thấy hai chữ này vô cùng tốt đẹp. Thật ra thì nhịn một
chút cũng không có vấn đề gì!
Nàng nghe hắn nói, cúi đầu suy nghĩ một
hồi: “Không bằng… hoàng thượng đi Lai Nhân Cung?” Nàng cẩn thận đề xuất. Hắn nói để cho nàng giải quyết, nhất định là không rộng rãi đến mức để
nàng tùy tiện an bài nữ nhân cho hắn. Hắn luôn bực mình chuyện nàng thu
xếp nữ nhân cho hắn, giống như nàng là bao vải bố bên cạnh hắn vậy. Thật ra trước kia nàng có bồi dưỡng vài tâm phúc, bất quá hiện tại nàng cũng muốn dùng tới, hắn vừa lòng ai thì cũng quên đi. Dù sao cũng là chính
mình đào tạo, một khi được như thế có mấy người có thể nhớ tới ân huệ
khi trước?
Bây giờ hắn vừa ý được mấy người, cái gì
Hoa Mỹ Nhân Linh Tần các loại, trước mắt đều không còn. Tuấn Tần còn ở
trong nguyệt kỳ, thân thể Hòa Tần thì luôn ốm yếu. Cho nên nàng quét qua một cái, cảm thấy Lâm Tuyết Thanh bây giờ cũng không tệ lắm, hơn nữa
trước kia cũng rất hợp lòng hoàng thượng.
Tay Vân Hi có phần cứng ngắc, sắc mặt có
chút thay đổi thành ba mùa, từ xuân về hoa nở biến thành gió đông lạnh
thấu xương. Hắn đưa tay dựng đầu nàng: “Nàng nói cái gì?”
Phi Tâm ngẩng đầu một cái, thấy hắn thay
đổi sắc mặt, nhất thời rét run: “Vậy… vậy hoàng thượng chọn một người
đi?” Giao quyền lựa chọn cho hắn, chắc không thành vấn đề chứ?
“Nàng bớt nói nhảm đi, nàng gây ra. Hôm
nay nàng không giải quyết được thì không xong đâu!” Vân Hi một phen nắm
chặt tay nàng, đột nhiên cười, khiến cho nàng cảm thấy từng cơn gió lạnh ùa tới.
“Thần thiếp giải quyết rồi, hoàng thượng
chọn một người đi?” Phi Tâm có ngốc cũng biết hắn đang giận, co đầu rụt
cổ nhỏ giọng nói.
“Ta biết mà, thay đổi hoàn cảnh thì nàng
bắt đầu hiện nguyên hình.” Hắn cắn răng, “Uổng công ta nghĩ nàng còn có
chí cầu tiến, nàng vẫn bất trị như vậy!” Nói xong, một tay vòng ra sau
cổ nàng ôm sát, một tay kéo tay nàng xuống dưới. Phi Tâm bị hắn túm lấy, lúc ngón tay tiếp xúc cách lớp vải, trực giác bên trong muốn nhảy lên,
nàng sợ tới mức không dám kêu ra tiếng. Nàng để hắn ôm không còn chỗ
trốn, vùi đầu vào trong lòng hắn: “Hoàng thượng tha cho thần thiếp đi?
Giải quyết như vậy không được.”
“Giải quyết không được, lẽ ra nên trừng
trị nàng nghiêm khắc hơn một chút.” Hắn nhất quyết không tha, “Trước
tiên chịu đựng… Lại lui, nàng lại lui một cái thử xem!” Hắn lại bắt đầu
hồ đồ, Phi Tâm như con gà kêu chíp chíp, quả thật muốn lấy chân đá hắn.
Đột nhiên hắn lại cúi đầu hôn nàng, hôn lên tràn nàng, rồi lại hôn chóp
mũi nàng: “Ta rất khó chịu, đều tại nàng gây ra. Lạc Chính Phi Tâm,
chung quy sẽ có một ngày ta sẽ chết ở trong tay nàng!”
Lời của hắn âm ấm, không tức giận cũng
không mỉa mai, nhưng có chút buồn tẻ không nói ra được. Khó chịu chưa
chắc chỉ là thân thể của hắn, tại một khắc kia, Phi Tâm chợt tỉnh ngộ
ra.
Nàng nhất thời không trốn tránh nữa, cảm thấy môi hắn cọ lên chóp mũi nàng, khẽ nói nhỏ: “Thần thiếp rất sợ.”
Hắn thấy mặt nàng ửng hồng, khiến cho lửa giận vọt lên trong lòng hắn dịu xuống. Mỗi khi nàng và hắn có bất đồng, hắn cũng dễ dàng hưng phấn. Mà lúc này thấy nàng như vậy, hắn càng thêm khó nhịn, hắn khẽ cắn chóp mũi nàng: “Trước đây nàng ngay cả nhìn cũng
không dám nhìn, hiện giờ đương nhiên có thể thích nghi chứ?” Giọng nói
của hắn mang theo chút âm mũi, rất nhẹ nhàng. Hắn đem tay nàng đặt trong lòng bàn tay vo đi vo lại, vân vê gân xanh của nàng.
Phi Tâm toét miệng, loại thích nghi này
cũng quá khó khăn. Nàng cắn răng cả buổi, nhưng cũng không phải chưa
từng thấy qua. Đột nhiên hắn thả tay nàng ra, cởi bỏ vạt áo của nàng,
nàng phát hoảng, vội vàng vùng dậy che lại. Hắn nhìn chằm chằm: “Chỉ là
xem thôi, không ép buộc nàng đâu.”
Phi Tâm cảm thấy như vậy còn không bằng
ép buộc cho rồi, xấu hổ không biết làm thế nào. Nhất thời hắn nới lỏng y phục của nàng, tiểu y đã sớm bị hắn ném sang một bên, bên trong không
còn gì cả. Hắn nhìn nàng chằm chằm, đồng tử đen đặc. Mắt nàng cũng chưa
mở, cả người cứng lại, hắn lúc này mới nắm tay nàng, nhưng lần này lại
hướng về chỗ đai lưng. Phi Tâm khẽ “này” một tiếng, hắn cúi đầu hôn
nàng: “Ta chỉ dẫn dắt nàng lần này, lần tới chính nàng làm!”
Đầu óc nàng dội ầm ầm, lần tới? Nàng có chết cũng không muốn chọc hắn.