Ngày mười tám tháng ba lúc Quý Phi thỉnh
an thái hậu, thái hậu liền chất vấn Quý Phi. Kết quả một tâm phúc của
Quý Phi bán đứng không cãi lại. Tuy rằng nàng cự tuyệt không thừa nhận,
nhưng trong lòng Tinh Hoa đã có cơ sở. Hôm đó bà bắt giữ Tú Linh, Tú
Linh vừa thấy Thường Phúc làm giả nhân chứng, biết giấu giếm nữa sẽ
không còn đường sống, dứt khoát nói hết mọi chuyện ra. Tinh Hoa tức giận đến đỏ mặt tía tai, hận không thể giết sạch nhà Lạc Chính, báo thù cho
phụ thân!
Nhưng Tinh Hoa biết rõ, việc này bà tuyệt đối không thể nói toạc ra. Thứ nhất, Lâm gia ở trong triều rất có máu
mặt, lại do hoàng thượng tự mình đề bạt. Việc này lộ ra ngoài, Lâm gia
bị liên lụy, chẳng khác nào hủy đi cái đài của hoàng thượng. Bây giờ
nghĩ lại, là bà có lỗi với hoàng thượng, sao lại còn liên lụy hắn? Thứ
hai, Quý Phi tham lam thành thói, đòi một khoản tiền lớn, việc này đúng
là làm cho hoàng thất không còn mặt mũi. Đường đường là một Quý Phi của
Tuyên Bình lại có thể tham ô lừa gạt hãm hại ngoại thần, dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Năm đó là Tinh Hoa một tay tuyển chọn đưa Quý Phi đến bên
cạnh hoàng thượng, bây giờ xảy ra chuyện này, vẫn là hoàng thượng bị hổ
thẹn. Thứ ba, hành vi ám sát đại thần trong triều, chuyện này quá ghê
gớm, truy xuống dưới thì không chỉ là cả nhà Quý Phi gánh chuyện. Nếu
truy lên trên, bởi vì là thái hậu đặc biệt đề bạt, luận xuống dưới, Lâm
gia chẳng khác nào gián tiếp cung cấp một khoản bạc để bịt mồm. Cứ thế
báo tin cho Văn Hoa Các Hưng Hoa Các, bao gồm những thị vệ cửu môn lúc
ấy. Lạc Chính Phi Tâm này là một tiểu tiện nhân, bây giờ lại kéo theo
mấy trăm người chôn cùng. Cái gọi là “pháp bất trách chúng” (*), huống
chi đối với chuyện rối ren trong triều, thật là không ổn thoả!
(*) “pháp bất trách chúng”: pháp luật không xử được tập thể, cả đám đông làm sai thì luật không trừng trị được
Cho nên Tinh Hoa tới ngày mười chín tạm
giữ Quý Phi ở Thọ Xuân Cung, nói với bên ngoài là giữ nàng lại để nói
chuyện, thật ra là bắt nàng viết thư nhận tội. Tới ngày hai mươi, nói
Quý Phi nhiễm bệnh, trước giam lỏng nàng lại, đem hết nô tài lớn nhỏ của Phi Tâm trong cung thay bằng người của Thọ Xuân Cung, giam giữ Thường
Phúc, Tú Linh, Tú Thể ở Thọ Xuân Cung. Từ đó một mặt tăng cường thu thập chứng cớ, một mặt cho người cưỡi ngựa đưa thư cho hoàng thượng, để
hoàng thượng trở về luận tội.
Sở dĩ bà dùng ngựa thông báo là do bà
nghĩ rằng, việc này tuy rằng bà đau nhưng đau nhất là hoàng thượng. Là
một tay bà đưa Lạc Chính Phi Tâm đến bên người hắn, là bà cho rằng có
thể sắp xếp nữ nhân này làm tai mắt. Là do động cơ ích kỷ của bà hại
hoàng thượng! Nếu là một năm trước, bà sẽ không chút do dự mà giải quyết Phi Tâm. Nhưng hiện tại, hoàng thượng trong lòng đau thế nào, bà đương
nhiên hiểu được. Trong chuyến đi Nam tuần, hắn vì Lạc Chính Phi Tâm mà
có thể nói là liều mạng. Hiện giờ muốn hắn thấy rõ người đàn bà này,
chẳng phải là làm vỡ tâm can của hắn? Lúc Tinh Hoa viết phong thư này,
trăm tình ngổn ngang. Ngày hai mươi nói Quý Phi nhiễm bệnh, kỳ thật bà
cũng bệnh liệt giường.
Ngày hai mươi ba hoàng thượng phi ngựa
hồi kinh, không cần nghi giá, chỉ mang vài kỵ binh thân tín ngày đêm
rong ruổi mà về! Lúc hắn nhận được mật tín của thái hậu giống như bị sét đánh trên đầu! Hắn vạn lần không nghĩ tới, du xuân vài ngày lại có biến đổi lớn như vậy! Hắn càng không thể chấp nhận, Phi Tâm lại có thể không đợi hắn trở về mà đi nhận tội trước, ôm cái chết của Nguyễn Đan Thanh
lên trên người nàng!
Nàng căn bản là có tâm muốn khiến cho
mình chết, nàng biết rõ sau khi chuyện ngân lượng bại lộ, Lâm gia sẽ
không từ bỏ ý đồ, vì tự bảo vệ mình nhất định sẽ đẩy hết mọi chuyện về
nàng. Tới khi đem lên triều xét xử, Lâm gia cũng là kẻ bị hại. Huống hồ
Lâm Hiếu hiện tại muốn giúp hắn đổi mới, kẻ này lúc này mà rơi đài, hắn
chẳng khác nào mất đi một cánh tay. Nàng liền dứt khoát không làm thì
thôi, đã làm thì làm đến cùng, gánh chịu toàn bộ việc này, từ đó giúp
hắn tu bổ quan hệ với thái hậu, chẳng những có thể tu bổ, căn bản sẽ
càng hơn trước! Không chỉ có như thế, Lâm gia e ngại chuyện này, nhất
định sẽ “người trước ngã xuống, người sau tiến lên”, nguyện làm chó
ngựa. Đến lúc đó hắn thi hành tân pháp sẽ như hổ thêm cánh!
Lạc Chính Phi Tâm, nàng thật sự từ đầu
đến cuối là một tên khốn kiếp! Chiêu “hi sinh con tốt để giữ con hậu”
này nàng đã từng dùng qua, không thể tin được bây giờ nàng lại dùng
triệt để như thế! Vân Hi sau khi nhận được thư thì nôn ra máu, sợ tới
mức đám người Uông Thành Hải không biết như thế nào cho phải. Ai cũng
không biết trong thư viết cái gì mà lại khiến cho hoàng thượng như thế.
Vân Hi lúc ấy liền bắt buộc trở về kinh, căn bản không đợi bất kỳ ai
chuẩn bị, cứ nhảy lên ngựa mà chạy.
Dọc đường đi, Vân Hi chỉ cảm thấy trong
đầu nổ vang không dứt, màn đánh lén này khiến cho ngũ tạng hắn lộn hết
cả lên. Hình ảnh phản chiếu trong đầu đều là gương mặt của nàng. Từng
lớp chồng chất lên nhau, từng lớp tản ra rồi tụ lại! Lạc Chính Phi Tâm
yêu nhất thanh danh, nàng là đồ dối trá. Hiện giờ thanh danh của nàng
đâu rồi? Một khi nhận tội, thanh danh của nàng sẽ thành ra cái gì bây
giờ? Hắn hiểu được, nàng đem thanh danh của nàng giao cho hắn. Bọn họ
giống nhau, đều ban ơn mà mong người báo ơn. Bây giờ nàng cho hắn ân huệ lớn nhất, sau đó yêu cầu hắn đền ơn. Hắn nợ nàng, muốn lợi dụng thân
phận hoàng đế bồi dưỡng tình cảm mẹ con, đối xử tình nghĩa với nàng,
dùng hết khả năng mà bảo vệ thanh danh sau khi chết của nàng! Thái hậu
sẽ không nói toạc chuyện này ra, chỉ biết giữ kín mà xử trí. Đến lúc đó
nàng vẫn giữ được danh tiếng như trước, hắn cũng sẽ bảo toàn Lạc Chính
gia một nhà vinh hoa. Kế hoạch sau cùng của nàng, quả thật là bao gồm
tất cả mọi người, kể cả hắn!
Phi nước đại một đêm, trong con ngươi Vân Hi chỉ còn lại sương tuyết, nhưng hắn đã bình tĩnh trở lại, kỳ thật hắn không phải bình tĩnh, trong lòng hắn sóng lớn đang cuồng loạn, nhưng
ngoài mặt hắn hoàn toàn tỉnh táo.
Một đêm chạy băng băng này đã thử thách
mức độ chịu đựng lớn nhất trong lòng hắn. Hắn suy đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, hoá ra ký ức của hắn hai mươi năm nay, rõ ràng tất cả
đều là nàng!
Sau khi vào cung, Vân Hi đã bình tĩnh đến mức đáng sợ. Uông Thành Hải cả đường chạy muốn chết theo hắn, bây giờ
thấy hắn như vậy thì trong lòng càng lúc càng kinh hãi.
Vân Hi đi thẳng đến Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm đang ở ngồi xơ xác ở Thể Phương Điện, trong tay bưng một chén nước. Lúc này ở đây lại không có lấy một nửa là nô tài quen thuộc. Mạc Thành Dũng được thái hậu phân phó dẫn người đến tạm trông coi Cúc Tuệ Cung. Hắn
biết rõ Phi Tâm đến tận đầu, liền giải toả hết căm hận trong lòng lúc
trước. Ở trong cung nếu muốn chỉnh chết người, có khi căn bản không cần
thêm kẻ xấu nữa.
Hai ngày này cơm nước không người quản, y phục chăn mền cũng không ai để ý. Đây chính là đạo lý giậu đổ bìm leo.
Bên trong cũng không biết lộn xộn bao nhiêu. Bất quá sau hai ba ngày đã
khiến Phi Tâm trông như bệnh thật.
Phi Tâm cũng không có vấn đề gì. Người
sắp chết còn quản cơm nước gì nữa. Nhưng nàng sắp chết cũng không chịu
nổi bộ dạng rối bù không sửa soạn gì. Lúc này trang sức vẫn tinh xảo như trước, tóc dài được búi gọn gàng. Mấy ngày nay nàng không thu được tin
tức gì, cũng không biết Thường Phúc và Tú Linh Tú Thể như thế nào. Chẳng qua nàng hiểu được, thái hậu sẽ không xử lý bọn họ, muốn giữ họ làm
nhân chứng. Về phần sau này, nếu hoàng thượng còn nhớ đến phần tình cảm
với nàng lúc đó, tất nhiên sẽ cho bọn họ một con đường sống. Nếu hoàng
thượng tức giận chuyện này, nàng cũng không thể làm gì. Tức giận, hắn
nhất định sẽ tức giận. Nàng hiểu hắn. Việc này đến đột ngột như thế,
nàng không thương lượng với hắn đã tự chủ trương. Với tính tình của hắn, nhất định sẽ giận! Nhưng nàng không hối hận khi làm như vậy. Nàng chỉ
có thể làm như vậy.
Nàng nhìn cái chén trong tay. Nước rất
lạnh. Nàng nhẹ nhàng lắc chén đang muốn uống, bỗng nhiên nghe thấy một
trận lộn xộn bên ngoài. Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập hướng về
bên này. Nàng hơi ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp đã hoa mắt. Vân Hi nhìn chăm chú đi thẳng về phía nàng. Phi Tâm lắc người muốn đứng dậy. Bỗng
nhiên hắn vung tay lên, hất cái chén trong tay nàng bay đi, xoay người
lại đá một cước vào Mạc Thành Dũng. Mạc Thành Dũng căn bản hoàn toàn
không có phản ứng. Một cước này khiến bụng hắn lõm xuống, cả người hắn
bay ra ngoài, mấy tấm bình phong cũng bị ngã. Cả người hắn cuộn tròn co
rụt lại trên mặt đất! Mấy tên thái giám nghênh giá quỳ gối ngoài cửa đều choáng váng, đầu cũng không dám nâng, cũng không ai dám lên tiếng nửa
câu.
Vân Hi trước sau cũng không thèm nhìn
tới, Uông Thành Hải phất tay dặn người kéo Mạc Thành Dũng ra ngoài, đuổi mấy tên bên cạnh ra ngoài luôn. Vân Hi đá Mạc Thành Dũng xong, xoay
người nhìn Phi Tâm chòng chọc, lúc này nàng đã quỳ trên mặt đất, cũng
không ngẩng đầu mà dán mắt vào sàn nhà. Vân Hi híp mắt một cái, đưa tay
tóm lấy nàng, gần như là kéo nàng đứng dậy, một tay vung mạnh lên, cả
người nàng không khống chế được, để cho hắn kéo đi đến tẩm các sau tấm
bình phong. Hắn hung hăng đẩy nàng vào một góc điện, ấn nàng lên tường.
Hai chân Phi Tâm đều rã rời, bất chấp thân đau như nứt ra, nàng liếc
nhìn đôi mắt ẩn chứa cuồng phong bão táp của hắn. Quả thật, giống như là điên rồi!
“Nàng cho là trẫm có thể tiếp nhận tình ý của nàng sao? Sau khi nàng chết, trẫm sẽ che mặt nàng lại, lấy tro rơm
rạ che miệng, không tiếc bó thi thể lại, kéo thẳng đến Hoài Nam! Còn
nữa, chém đầu cả nhà Lạc Chính đem phơi thị chúng!” Vân Hi giữ xương cốt nàng, tựa như sắp bóp nát nàng vậy. Lời này cay nghiệt thấu xương,
khiến cho mồ hôi lạnh của Phi Tâm ứa ra. Hai ngày này Phi Tâm vốn ăn
không được, lúc này lại bị hắn lôi kéo, dùng lực mạnh đẩy ngã, lập tức
bắt đầu nôn ra một trận.
Phi Tâm đột nhiên giãy dụa, hắn đang bóp
vụn vai nàng, nàng đau đến mức liên tục hít hơi. Nàng đưa tay tách tay
hắn ra, nhất thời vết thương bên tay trái hiện lên! Tay Vân Hi run một
chút, đột nhiên hắn buông nàng ra xoay người bước đi. Phi Tâm mắt nổ đom đóm, nhưng nàng vừa thấy hắn xoay người thì phản ứng cực nhanh, vùng
vẫy nhào qua cản hắn. Nàng loạng choạng mấy bước, đưa tay bắt vạt áo của hắn, lại bị hắn đẩy qua một bên. Cả người Phi Tâm bổ nhào, tay chân
đồng thời ôm đùi hắn: “Không, không nên đi!”
Vân Hi rũ mắt nhìn nàng: “Buông ra.” Nói xong, mũi chân hơi nhích lên, đối diện với ngực của nàng.
“Không thể đi!” Phi Tâm cắn răng, tóc đã
sớm tán loạn, rối tung cả lên. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nàng biết hắn
muốn đi đâu, nàng không thể để cho hắn đi!
“Nàng cút ngay!” Vân Hi đột nhiên khom
đầu gối kéo nửa người nàng lên, không đá nàng, trên đùi hơi dùng lực đẩy qua một bên. Phi Tâm lăn hai vòng, lại giãy dụa đứng dậy, hắn đã đi tới cửa điện. Hai mắt nàng tối sầm, trên tay không ngừng cào loạn, cảm thấy miệng tanh mặn vô cùng. Nàng liều mạng gào lên: “Vân Hi, xin chàng đừng đi!” Nói xong, máu trong miệng đã trào ra, nước mắt cũng theo đó mà
rơi! Không nên đi giải thích với thái hậu gì cả, không giúp được nàng mà còn liên lụy hắn! Nàng cũng không nói nhiều lời như vậy, chỉ là từng
giọt nước mắt rơi xuống. Lúc ấy nước mắt ở chỗ thái hậu là giả, nàng
tuyệt đối không đau lòng, nàng lúc ấy hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn vì mưu kế được như ý. Nhưng hiện tại, nàng cảm thấy đau đớn muốn chết!
Vân Hi nghe thấy nàng gọi, nàng đang gọi
tên của hắn! Trong lòng hắn oán hận vô cùng, cả người khó mà động đậy.
Hắn không thể khống chế hành vi của chính mình, nhất thời cảm thấy toàn
thân bị chẻ làm hai nửa. Hắn quay đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng như
đui mù khó nhìn ra điểm gì. Miệng thì toàn một màu đỏ, cùng với khuôn
mặt trắng bệch của nàng tương phản nhau, nhìn thấy mà ghê người!