Ngón tay Vân Hi run rẩy, thân thể lại
không nghe lời mà quay lại kéo nàng, Phi Tâm giữ tay áo, nôn khan vài
cái, giãy dụa nói: “Đừng đi, đừng đi!”
Vân Hi kéo nàng đứng dậy, đưa tay ôm lấy
đầu nàng khẽ cười, hốc mắt ẩm ướt muốn rơi lệ: “Quý Phi mưu lược, trung
thành với chủ! Tới chỗ chết vẫn có thể thay trẫm lo liệu, trẫm đương
nhiên tiếp nhận nước cờ kỳ diệu này của nàng. Quý Phi cầu gì được nấy
như vậy, trẫm từ nay cũng vô tư!”
Phi Tâm nghe lời của hắn, lúc này giọng
của hắn nghe qua như là đang phiêu ở trên trời. Nàng thở hổn hển, da đầu bị hắn kéo phát đau, nàng đưa tay ra: “Thiếp biết chàng giận thiếp,
chàng giận thiếp không kéo dài…”
Hắn áp rất sát, thấp giọng nói: “Nước cờ
này của nàng quá dở!” Nói xong, hắn hít sâu một hơi, buông đầu nàng ra,
hơi nhếch môi khàn giọng, “Nàng rốt cuộc có bao giờ nghĩ tới cảm nhận
của ta không?”
Nàng hiểu ý hắn, muốn gật đầu nhưng không đỡ tay được, đột nhiên ngã quỵ xuống. Hắn vừa đưa tay đỡ nàng thì cả
người run một cái, nước mắt nàng chảy ra, nàng biết hắn sẽ giận nàng mà
nàng còn muốn làm như vậy! Nàng rõ ràng biết, khốn kiếp!
Vân Hi thong thả bước ra khỏi Thể Phương
Điện, bên ngoài Mạc Thành Dũng đang quỳ trên mặt đất, bên môi vẫn còn tơ máu. Bên cạnh còn tám thái giám Thọ Xuân Cung đang quỳ, tất cả đều run
rẩy. Vân Hi quét mắt liếc hắn một cái: “Ngươi là người của thái hậu, tự
mình cút đến chỗ thái hậu nhận tội đi!”
Mạc Thành Dũng không ngừng dập đầu:
“Hoàng thượng tha cho nô tài lần này, nô tài không dám nữa!” Uông Thành
Hải run phất trần, đi qua chỗ hai chân hắn, miệng ồ lên: “Cho ngươi cút
rồi, còn muốn chết hay sao?” Uông Thành Hải đây là đang giúp hắn, dù sao cũng tiến cung cùng năm. Tuy rằng hầu hạ chủ tử khác nhau, nhưng hồi
trước cũng coi như có chút giao tình.
Tên này theo thái hậu cũng được hai mươi
năm, sao lại không có mắt như vậy? Ở Ti chưởng cục đã quen thói hà khắc, lại bắt đầu bằng mặt không bằng lòng, đem hết người ở đây trở thành kẻ
mù. Quý Phi một ngày không bắt được tội thì nàng vẫn là Quý Phi, cho dù
thái hậu để hắn trông giữ cũng chưa nói cho hắn diệt chết Quý Phi? Thái
hậu còn chưa hành động, hắn đã “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”
trước rồi.
Uông Thành Hải vừa quát xong, Mạc Thành
Dũng có chút ấp a ấp úng, lăn ra bên ngoài lui đi, vừa bò vừa nói: “Nô
tài tạ hoàng thượng ân điển!”
Vân Hi căn bản không để ý tới hắn, đi
thẳng ra ngoài, ngồi lên liễn đi tới Thọ Xuân Cung. Trong lòng hắn tức
giận, trong đầu hắn tất cả đều là Phi Tâm, nhưng hắn hiện tại không thể
rối loạn. Hắn muốn tiếp nhận tàn cục của nàng, chơi tiếp nước cờ dở này
của nàng! Hắn không thể để cho nàng chết, nàng mà chết thì cả đời hắn
sống trong bóng ma của nàng. Hắn không muốn nàng báo đáp như vậy, nàng
căn bản là tin tưởng hắn, nàng không chịu ỷ lại hắn, nàng thậm chí không muốn cùng hắn vượt qua thời gian sau này. Nàng sợ tình cảm đổi thay,
không dám đối mặt hay dùng cách này để ở lại trong lòng hắn! Nàng là bị
ép buộc, tình nào cũng phải giữ, nhưng nàng có cách kéo dài nàng cũng
không dùng. Nàng biết rõ hắn sẽ giận nàng còn muốn làm, nàng vẫn lựa
chọn làm kẻ trung thành nhất! Hắn mới không tác thành cho nàng, đời này
hắn đã quyết định dây dưa với nàng rồi!
Tinh Hoa lúc này đang ngủ ở trên giường,
nhất thời nghe hoàng thượng tới, nước mắt lúc ấy liền rơi xuống. Bà mặc
dù đã gần năm mươi nhưng luôn tự chăm sóc vô cùng tốt, tựa như người chỉ sắp ba mươi vậy. Nhưng mấy ngày nay đã khiến tóc bà muốn nổi sương
trắng, mặt mày cũng nhuộm biết bao thăng trầm.
Lúc Nguyễn Đan Thanh chết, bà tuy rằng
đau đớn nhưng không bi thương cùng cực như hiện giờ. Bởi vì tuy rằng phụ thân chết thế nào không rõ, nhưng bà biết đấu tranh chính trị luôn luôn như thế. Nhưng bây giờ, hung thủ đã điều tra rõ, cũng là do một tay bà
tạo thành. Phụ thân thành ra như vầy là do tạo nghiệt của bà! Bà không
thể chấp nhận, đáy lòng tự trách mình. Loại tra tấn này đúng là sự dằn
vặt mà cuộc đời hơn ba mươi năm trong chốn thâm cung bà chưa bao giờ
trải qua. Mà hiện giờ hoàng thượng trở thành người duy nhất bà có thể
gửi gắm và dựa vào. Bà tuy là xấu hổ và ân hận nhưng càng thêm hy vọng
hắn ở bên cạnh. Hai mươi năm công ơn dưỡng dục, nâng đỡ gắn bó, hoàng
thượng mới là người thân duy nhất của bà ở trong cung này!
Vân Hi chạy vào buồng sưởi. Tinh Hoa đang để cho người ta đỡ ngồi dậy. Thấy hắn đang bổ nhào về phía giường, Tinh Hoa lại nhịn không được khóc thành tiếng, ôm cổ hắn: “Là ta có lỗi với
con!” Bà nói xong, đã khóc thành tiếng, không còn tôn uy thái hậu. Bây
giờ bà chính là một người phụ nữ cần được an ủi!
Vân Hi ôm lấy bà, cố nén không rơi lệ.
Hắn cũng muốn khóc lớn. Hắn đau đến tê tâm liệt phế. Thấy thái hậu như
thế trong lòng hắn càng đau hơn. Ngoài giang sơn thì các loại tình cảm
đều vứt đi cả. Thật thật giả giả. Trong cung mọi người đều dối trá!
Nhưng bọn họ cũng là người, cũng có yêu có hận. Quyền lực trước mắt, ai
đúng ai sai? Hắn nhớ lúc ở Đông Loan Bình Châu, hắn thuận miệng làm thơ. Lam bào xích đới nhốt cọp hùm, rồng bay phượng múa vượt kim lao! Rồng
bay phượng múa? Bây giờ là rồng tàn phượng bi!
“Nhi thần nhận được mật thư của mẫu hậu
mới biết có chuyện như thế trong hậu cung. Không dám bỏ lỡ nên cấp tốc
trở về. Nhi thần mới vừa qua Cúc Tuệ Cung…” Vân Hi có chút không nói
được. Tinh Hoa giữ hắn ngồi thẳng người, thấy hắn vẻ mặt mỏi mệt, cố nén đau thương, trong lòng càng thêm đau.
Cúc Tuệ Cung cách gần trung đình. Hắn tức giận công tâm tất nhiên sẽ đi qua đó trước. Nhất thời bà đưa tay vỗ về
mặt hắn: “Ta cũng là người từng trải. Làm sao lại không nhìn ra được.
Con động chân tình với nàng, vì thế ta mới cảm thấy khó chịu. Ta vốn
định trực tiếp xử trí nàng, nhưng trước nghĩ sau suy, thật không muốn
con lại bởi vậy mà sinh hiềm khích với ta. Là ta xin lỗi con. Đem một
cái tai họa vào đây! Bây giờ nàng đã nhận tội. Toàn bộ nô tài của nàng
đều bị giữ ở đây. Ta không muốn mọi người biết để thiên hạ cười nhạo,
cho nên nói nàng bị bệnh.”
Vân Hi gật đầu, một giọt lệ rơi xuống,
đọng trên tay Tinh Hoa. Bà run run, nhè nhẹ vỗ về mặt hắn: “Hoàng
thượng, con là hoàng thượng. Trong tay con là muôn dân thiên hạ, có
quyền lực cao nhất, là quyền sinh sát, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất
kỳ ai tổn hại đến nửa điểm thiên uy của con! Cả chuyện này đã điều tra
rõ, ta không cho phép truyền ra để tránh tổn hại đến danh dự hoàng thất. Kéo dài mấy ngày, nói nàng bị bệnh khó trị.”
“Ta biết con yêu nàng, trả lại cho nàng
một cái thanh danh như vậy, coi như là ân điển của hoàng thượng với
nàng, cũng không phụ lòng tâm ý của hoàng thượng. Chuyện quá khứ qua rồi thì thôi, hai ngày này ta cũng nghĩ lại, đến lúc đó triệu Lâm Hiếu vào, nói rõ với nữ nhi của hắn, việc này hoàng thượng thay hắn giấu giếm,
nếu sau này có gì thay đổi, đến lúc đó Lạc Chính Phi Tâm đã chết không
còn đối chứng, món nợ cũ hai mươi vạn lượng này, cho hắn một cái trọng
tội làm chuyện phi pháp với triều đình, ăn hối lộ trái pháp luật. Cam
đoan Lâm Hiếu kia và Lâm Tuyết Thanh sẽ không dám có nửa điểm lỗ mãng!”
Phi Tâm hiểu bị dồn ép cho đến chết còn
có mưu đồ. Thái hậu cũng biết cách mượn người chết như thế nào, từ nay
làm cho Lâm Hiếu không dám mảy may có ý bất trung! Thái hậu tất nhiên
đau buồn, nhưng bà biết người chết không thể sống lại, trên đỉnh quyền
mưu, ai lại không đánh cược số mệnh?
Phi Tâm sở dĩ nguỵ tạo thư từ nhắm thẳng
vào Lâm Hiếu, là nàng bắt được tâm lý của Lâm Hiếu, mượn nước đẩy thuyền cớ sao mà không làm? Huống hồ việc Lâm Hiếu căn bản không giúp chuyện
điều chức giả dối kia và bản thân hắn vô hại.
Nhưng Lâm Hiếu cũng biết rõ, nữ nhi nhà
mình vạch trần chuyện này, chính là tạo vết thương trên người hắn! Hắn
là trọng thần của hoàng thượng, là nòng cốt phái duy tân. Hắn quan trọng như thế, đã muốn trọng dụng thì sẽ không bởi vì hậu cung tranh chấp mà
gây hoạ lên cả người hắn. Nhưng hắn đồng thời cũng hiểu được, chuyện này mà thành công hắn sẽ nguy hiểm thế nào.
Nhưng lúc ấy thái hậu đã phái người kiểm
chứng hắn, tên đã trên dây không thể không bắn. Huống hồ chuyện hai mươi vạn lượng đã bị nữ nhi hắn vạch trần, hắn không thể nào cắn ngược lại
lời nói bậy của nữ nhi mình. Như vậy chỉ có thể làm theo! Nhưng sau bị
thái hậu triệu vào, thái hậu không rêu rao chuyện này, đồng nghĩa giúp
hắn giữ được Lâm gia. Hơn nữa đến lúc đó hậu táng Quý Phi, cũng là nói
cho Lâm Hiếu, Quý Phi bên này như cát bụi đã lắng (1), từ nay nàng nhập
tông miếu hoàng thất, không còn ai đến quấy rối. Nếu hắn có hành động gì khác thường, chuyện hai mươi vạn lượng có thể nói là Lâm gia mượn hoàng thương (2) ăn hối lộ! Sở dĩ gọi hắn tiến cung gặp nữ nhi cũng là do
thái hậu ép buộc.
(1) cát bụi đã lắng: sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả
(2) hoàng thương: vật liệu nhà nước đặt mua
Thái hậu tất nhiên là muốn loại trừ hết
quyền mưu ứng biến cá nhân của Quý Phi, cũng như sẽ không để cho Đức Phi luồn cúi thủ lợi. Cuối cùng đạt được lợi ích vĩnh viễn là hoàng đế, là
Cẩm Thái quốc của bọn họ!
Vân Hi nhìn thái hậu, đột nhiên đứng dậy
quỳ gối bên giường, Tinh Hoa phát hoảng, vội vàng đưa tay túm hắn. Vân
Hi nắm tay Tinh Hoa: “Nhi thần từ lúc ba tuổi đã ở bên người mẫu hậu.
Hai mươi mấy năm chưa bao giờ rời xa! Nếu không có mẫu hậu bồi dưỡng,
nhi thần tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay. Nếu không có Đại Tư Mã hỗ
trợ, sợ là nhi thần đã sớm đổ máu.”
Tinh Hoa lệ rơi đầy mặt, vừa định mở
miệng thì Vân Hi cắn răng, hốc mắt đỏ hoe: “Mẹ ruột nhi thần mất sớm,
tiên đế bận việc triều chính không có thời gian trông coi. Chỉ có nhi
thần và mẫu hậu ở trong cung sống nương tựa lẫn nhau, thân như ruột
thịt! Nhi thần cũng không dám quên lời mẫu hậu dạy, lại càng không dám
phụ cơ nghiệp tổ tiên. Nhi thần càng biết trách nhiệm của mình! Nếu tội
này là thật, trong lòng nhi thần dù luyến tiếc từ bỏ cũng tuyệt đối
không thể vì tình mà làm hại quốc gia.”
Tinh Hoa khóc thành tiếng, liên tục gật
đầu, nghẹn không nói nên lời. Vân Hi hít sâu một hơi: “Từ lúc nhi thần
tự mình chấp chính tới nay, luôn cùng Đại Tư Mã được cái này mất cái
kia, khó tránh khỏi có chút xung đột. Việc này thái hậu rõ ràng nhất,
nhi thần cũng không nhiều lời nữa. Nhưng Đại Tư Mã có công phụ quốc,
càng thêm trung thành bảo vệ chủ, nhi thần chưa bao giờ quên.”
“Ta cũng từng khuyên ông ấy, nhưng ông ấy tính tình cố chấp, luôn không chịu nghe. Ta sớm biết như vậy, ông ấy
tất yếu sẽ chọc giận nhiều kẻ thù, nhưng thật là không thể tha thứ…”
Tinh Hoa nghe xong, lại càng khóc to hơn.
“Mẫu hậu, nếu nàng thật sự giết hại trọng thần, phá vỡ triều cương, âm mưu gây rối, cho dù nhi thần yêu như trân
bảo cũng không thể xong việc như thế, phải lấy tru di cửu tộc làm quốc
pháp, càng phải tỏ rõ cho thiên hạ thấy luật lệ không phân biệt giàu
nghèo. Cho dù là hoàng thân quốc thích cũng tuyệt đối không thể tha!”
Vân Hi nói xong lại rơi nước mắt, “Dựa vào cái gì còn phải thay nàng ta
lấp liếm? Nàng uy hiếp đại quan trong triều, nhưng lại ở trong cung tính chuyện mua bán, lừa mẫu hậu và nhi thần chẳng biết gì. Uổng công nhi
thần luôn luôn tin nàng, thật là làm cho nhi thần đau đớn đến tột cùng!”
“Việc này toàn bộ là do ta dựng lên, nếu
năm đó ta không đem nàng tiến cung cũng sẽ không như thế!” Tinh Hoa khóc lóc, “Nguyễn Đan Thanh đã chết, giết người tuỳ tiện cũng không còn ý
nghĩa gì nữa. Ta ở trong cung mấy năm nay, cũng coi như trải qua chút
chuyện, bây giờ trả thù cũng không ích gì. Thể diện hoàng thất quan
trọng hơn! Con đừng bởi vì nhất thời phẫn nộ mà khiến thiên hạ chê
cười!”
Những lời này của Vân Hi vô hình trở
thành lời an ủi với Tinh Hoa, hoàng thượng cho dù yêu, nhưng vẫn còn
cùng bà đứng chung một chỗ. Bọn họ mới là một thể, cùng nhau bảo vệ
hoàng quyền Cẩm Thái! Bà khóc một hồi thì dần dần yên tĩnh trở lại, thấy sắc mặt Vân Hi chán chường, mắt đầy tơ máu lại càng đau lòng, hắn bây
giờ mới đau!
“Mấy năm nay ta ôm đau đớn vì Nguyễn Sở.
Trong cung luôn không giống dân gian. Tình nhà nghĩa nước, dù sao vẫn
khó lưỡng toàn! Chuyện xưa cũng không cần nhắc lại, về phần nàng, lặng
lẽ tự giải quyết cho xong!”
Vân Hi ở Thọ Xuân Cung đến tối, mẹ con
hai người nói rất nhiều chuyện, từ chuyện Nam tuần đến chuyện cũ của Vân Hi khi còn nhỏ. Hắn hiểu cảm nhận của thái hậu, thấy bà mấy ngày này
giống như già đi mười năm, khiến hắn vài lần bị kích động muốn nói rõ
chân tướng với thái hậu.
Thật ra thì thái hậu tình nguyện tin là
hắn hại chết Nguyễn Đan Thanh, cũng không chấp nhận kết quả hiện tài
này. Hắn và Nguyễn Đan Thanh xung đột gay gắt, là hoàng đế và quyền thần so đo lẫn nhau. Nguyễn Đan Thanh chết trên tay hắn, có thể nói là chết
trong tay người nhà. Nhưng chết trên tay một nữ nhân hậu cung có chút
buồn cười, thái hậu càng không thể chấp nhận, nữ nhân này là do một tay
bà đề lên!
Trên thực tế, vụ án này càng tra thì càng có trăm ngàn chỗ hở. Phi Tâm tuy rằng nguỵ tạo rất nhiều bằng chứng để
đẩy mũi nhọn về phía nàng, nhưng kỳ thật chẳng thể trót lọt. Hắn từ lúc
mười tuổi đã sắp xếp tai mắt ngầm trong phủ Đại Tư Mã, hắn khi đó còn là một đứa trẻ, Nguyễn Đan Thanh hoàn toàn không để hắn vào mắt. Trên có
thái hậu buông rèm chấp chính, dưới lại có Đại Tư Mã phụ chính, hắn bất
quá chỉ là một con rối mặc hoàng bào mà thôi. Hắn luôn luôn quy củ, khôn khéo ra dáng nhi đồng. Hôm nay thưởng cho Đại Tư Mã một con ngựa gỗ,
ngày mai lại thưởng cho Đại Tư Mã một thanh bảo kiếm, Đại Tư Mã cười ha
ha lĩnh thưởng. Về sau mà bắt đầu thưởng người, hắn giống như tiểu hài
tử, nói bán cho Đại Tư Mã làm nội quản. Đại Tư Mã cũng tiếp nhận, hoàn
toàn là việc không đáng lo. Nuôi ở trong phủ, dần dần lớn lên, lại không biết cái tâm hài tử của sớm đã lớn lên!
Lớn hơn một chút thì không thưởng người
nữa, mà là thu thập người có thể xài được ở khắp nơi, dù sao hắn cũng
không tự mình chấp chính, thường xuyên mặc thường phục chạy tới lui.
Không có việc gì thì đến phủ Đại Tư Mã. Ở trong mắt Nguyễn Đan Thanh,
hắn vẫn là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Chỉ cần tốn tiền một chút,
không thể thông qua nội phủ, đành phải để hai huynh đệ bọn hắn chi tiêu. Hai huynh đệ bọn hắn được hưởng tước cao lộc nhiều lại không có thực
quyền, ngoài mặt thì không hỏi tới truyện trong triều, thực tế là hắn âm thầm bồi dưỡng nhân thủ. Thiên hạ của Sở gia, sao lại để cho Nguyễn gia nắm giữ? Trừng trị Đại Tư Mã như vậy, nếu không phải hắn bừa bãi như
thế, Vân Hi cũng không muốn dùng kế sách này.
Thái hậu sở dĩ sẽ tin, chẳng phải bà
không đủ thận trọng kín đáo, mà là Phi Tâm lường trước được lòng bà mà
thôi! Quý Phi luôn luôn dè dặt cẩn thận, Quý Phi khiêm tốn hành sự không muốn ra mặt, Quý Phi yêu thanh danh còn hơn hết thảy. Đã gần năm năm
nàng để lại ấn tượng như vậy cho thái hậu, cho nên, nếu không phải bị
bất đắc dĩ, vì sao nàng lại thừa nhận? Quý Phi yêu nhất luồn cúi, lại
xuất thân thương gia, tham lam thành thói từ đó sinh ra tâm địa độc ác
bất quá là chuyện bình thường. Cho nên thái hậu tin! Quý Phi đã thừa
nhận, bà không cần thiết phải đào sâu hơn, càng đào xuống nữa chẳng qua
chỉ là tâm can của bà! Trận này Quý Phi đánh cược triệt để, lại thắng
đẹp một màn! Không, kỳ thật là nàng thắng đẹp cho hắn! Nhưng lại làm cho tim của hắn thua không còn một mảnh!
Hắn sao có thể cam tâm? Hắn đã bị đánh
lén hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn cũng biết bây giờ cầu tình với thái hậu hay giải thích chân tướng đều không có ý nghĩa! Lạc Chính Phi Tâm
tên khốn kiếp này, tự bày cho mình một cái tử cục, hắn lại càng muốn đối nghịch với nàng, dồn nàng vào tử địa rồi kéo nàng sống dậy!