Uông Thành Hải cười khổ trong lòng, nhất
thời sờ mũi một cái rồi tiến lên trước, nói với hoàng thượng: “Nương
nương đã nhận sai rồi, hoàng thượng tạm tha một lần đi? Thấy nương nương bệnh nặng vừa mới chuyển biến tốt, bây giờ lại giập đầu, trời lại nắng
gắt, một hồi đổ mồ hôi lại càng thêm nặng.” Uông Thành Hải thấy trên mặt hoàng thượng có chút trì hoãn, nương nương lại luôn nhu nhược, cho nên
mới lại gần thêm mấy câu.
Vân Hi nhất thời cũng cảm thấy, vừa rồi
đột nhiên lại có ý muốn thử nàng, thật là có hơi hẹp hòi muốn gây
chuyện. Kỳ thật giống như lúc trước nhìn thấy nàng một thân sáng rọi
chạy đến Lai Nhân Cung vậy. Vừa rồi thấy nàng nói đến ngọc phù cao thì
vẻ mặt liền lúng túng, quả thật là hai người đều tội lớn ngập trời. Cái
bản mặt vốn luôn cứng ngắt không mảy may có tí hứng thú, lúc nào cũng
trắng bệch khiến cho hắn muốn kéo dãn cái sự ương ngạnh này. Nếu là
trước kia cũng được, hiện giờ đang bệnh một trận, rõ ràng trước kia đã
nói qua rồi. Hắn nói nàng lần này bệnh tật như vậy, ngược lại có xu
hướng thay da đổi thịt. Nàng còn nói sẽ không ngọ nguậy mà trở về bộ mặt thật, lúc này mới được mấy ngày hả? Thế mà đã lộ nguyên hình rồi! Cho
nên hắn mới nhất thời nổi nóng, muốn thử nàng một trận. Kết quả thử một
lần liền giống như nuốt phải băng vậy. Lại nói tiếp, đừng nói ở ngoài
cung, trước kia ở trong cung, nàng hầu hạ thay quần áo tắm rửa cũng
không phải một hai lần. Còn chưa nói đến những chuyện khác, được lắm,
hóa ra trong mắt nàng không có lấy nửa điểm quan tâm đến hắn!
Hiện giờ hắn bát nháo như vậy, làm hại
Phi Tâm ngã vồ về phía trước, đụng giập đầu. Hắn thật ra cũng đau lòng,
thấy nàng chảy máu mũi, lại tỏ thái độ mềm mỏng mà nói. Cộng thêm hắn
yên lặng, trong lòng đã bình tĩnh bảy tám phần. Nhưng cái từ “không dám” này vẫn khiến cho hắn không được tự nhiên, ngoài cung đã như vậy, sau
khi trở về còn không giống như trước kia?
Cho nên nghe Uông Thành Hải nói xong, hắn thuận tay đưa xuống, ôm nàng đứng dậy. Tiếp theo một tay cầm lấy thuốc
mỡ và vải bông trong tay cung nữ, sải bước quay lại, mở miệng nói:
“Không dám đúng không? Trẫm hôm nay cũng không tin là trị không được
nàng!” Nói xong, bóng người chợt vụt qua, xoay người kéo rèm lại.
××××××××××××××
Phi Tâm thấy hắn che rèm lại, nhất thời
trong đầu nhảy loạn khác thường. Nhưng lúc này hắn chỉ lo bóp mũi nàng,
nàng nhìn nét mặt của hắn, đã không nhúc nhích được, lại càng không dám
nhiều lời, chỉ cảm thấy thuốc mỡ kia đã tán thành bột, khiến cho nàng
muốn hắt xì một cái. Nhưng hiện giờ mặt hắn đối diện nàng, nàng không
thể không nín. Nhất thời lông mày dựng đứng, mũi cổ quái kỳ lạ.
“Ngứa không chịu nổi thì hắt xì đi, nín
cho chết à?” Hắn lẩm bẩm một câu, nhìn nàng không có gì đáng ngại, tùy
tiện ném bình thuốc mỡ xuống, dòm nàng: “Thay y phục, nàng hôm nay xem
rõ ràng cho trẫm. Lần tới hỏi nàng, nói cái gì không dám thì không xong
đâu!”
Mặt của Phi Tâm giống hệt một quả mướp đắng. Nàng trề môi ngồi ở bên giường, ban ngày ban mặt lại thay y phục!
Lời này nàng chưa nói ra, nhưng Vân Hi
nhìn sắc mặt của nàng liền đoán được ngay, nhất thời nhếch miệng nói:
“Không vui đúng không? Ban ngày ban mặt khó coi sao, không hợp quy củ
sao? Ta nói cho nàng biết, nàng không vui thì khỏi về nhà! Kia cái gì
Lạc Chính một hai ba bốn năm, toàn bộ cút về Cẩm Hương cho ta!”
Phi Tâm mở to miệng, hắn có thể vô lại
như thế này sao! Quân vương không nói đùa, trước kia hắn có làm càn như
thế nào, ít nhất nói một là một, tuyệt đối không lật lọng. Cho nên lúc
ấy nàng đuổi theo, một chút cũng không nghĩ rằng hắn bởi vì tức giận mà
không cho nàng về nhà.
Có lẽ nếu sau này nàng đắc tội hắn, hắn
sẽ giận chó đánh mèo, chỉnh lý nhà Lạc Chính. Nhưng nhất định không nói
một đằng làm một nẻo như bây giờ. Nhưng hiện tại, hắn căn bản chính là
đang uy hiếp người!
Hơn nữa hắn lại bắt đầu “Ta ta ta”. Vẻ
mặt Phi Tâm đau khổ. Thấy bộ dạng điên cuồng của hắn, nàng đột nhiên bị
kích động muốn cắn hắn một cái. Ngay cả chính nàng cũng bị dọa cho giật
mình, cũng không biết có phải là bị hắn làm hư rồi hay không.
“Thần thiếp muốn xin một ân điển.” Phi Tâm nén một lúc lâu, thấp giọng nói.
“Không có ân điển gì hết.” Hắn không cần
suy nghĩ liền cự tuyệt. Thấy nàng bị hắn làm cho nghẹn không nói được,
nhất thời hắn còn nói: “Thay y phục.”
Phi Tâm cắn chặt răng, đột nhiên nghiêng thân nhìn hắn: “Thần thiếp muốn xin một ân điển!”
“Nàng đã khỏe lại rồi hả?” Vân Hi thấy nàng như vậy liền nghiến răng.
“Cho dù hoàng thượng muốn dạy dỗ, cũng
nên dẫn dắt từng bước, thần thiếp muốn xin ân điển.” Tượng đất cũng có
ba phần thổ tính, Phi Tâm thấy cửa này từ nay về sau khó qua, nhưng vẫn
hơn hẳn lúc trước, không phải nàng cắn răng là có thể miễn cưỡng đi qua. Cho nên ánh mắt nhất thời né tránh, nhưng ngoài miệng thì lại kiên trì. Nàng không ngu ngốc, cứng đầu với hắn một chút, cơ bản chính là để cho
hắn dằn vặt. Nhưng rõ ràng hôm nay hắn muốn đổi cách đùa giỡn nàng, cho
nên Phi Tâm càng thêm can đảm.
“Dẫn dắt từng bước nàng cũng có thể bỏ
đi, lần này đâu chỉ dẫn dắt từng bước? Nàng muốn xin ân điển, hôm nay
còn không có lãi, ngày mai để cho toàn bộ nhà Lạc Chính xéo hết cả đi!”
Hắn cũng bắt đầu hồ đồ không phân biệt rõ phải trái.
“Tạ hoàng thượng ân điển.” Phi Tâm trực
tiếp bỏ qua toàn bộ, tức giận với hắn đến mắt trợn trắng. Sau đó nàng
lấy một chiếc khăn giấu trong tay áo, nửa khom lưng nhìn về phía hắn,
“Đã khiến hoàng thượng ủy khuất rồi, thần thiếp trước xin nhận tội với
hoàng thượng.” Nói xong, nàng liền tiến đến gần mặt hắn.
Hắn phát hoảng, theo bản năng đưa tay giữ nàng lại: “Nàng làm cái gì?”
“Che mắt hoàng thượng lại.” Phi Tâm nói
xong, hắn thiếu chút nữa là phun ra ngoài, bắt đầu lắp bắp: “Nàng, nàng
che mắt ta lại, để làm gì?”
“Bằng không thần thiếp không dám.” Nàng nói với vẻ mặt đáng thương, “Thần thiếp từ nhỏ đã tuân theo gia huấn, phép tắc lễ nghi…”
“Được được được. Che đi che đi!” Vẻ mặt
Vân Hi có chút vặn vẹo, hẳn là mang theo chút hương vị bi thương. Lần
này hắn lại bị nàng làm cho hồn vía đảo ngược. Phi Tâm chậm rãi tiến
tới, lúc gần kề tay hắn không tự chủ được mà bắt đầu quấn lấy nàng. Phi
Tâm sợ ánh mắt câu hồn này của hắn, kỳ quái trêu ngươi, khiến cho trong
lòng nàng loạn cả lên. Cho nên nàng cắn răng một cái, cũng không quan
tâm tay hắn sờ soạng thế nào, càng hung hăng che kín mắt của hắn lại.
Nàng vẫn còn quấn hai lớp nữa, Vân Hi
bỗng chốc đen mặt. Hắn thật không quen tối om như vầy, nhất thời véo eo
nàng: “Hiện tại đã ban ân điển rồi, mau thay y phục. Nàng hãy nhìn cho
kỹ, một hồi ta hỏi nàng, đáp không được thì để cho bọn họ cút đi!”
Phi Tâm nghe hắn uy hiếp như vậy, cút đi
cút đi cứ văng vẳng bên tai. Nàng vội vàng đáp lời, vừa đáp lời vừa bắt
lấy tay hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp thay y phục cho người.”
“Thay y phục thì nàng vặn tay ta làm gì?
Phiền nàng thu tay lại.” Nói xong, hắn ôm chầm lấy nàng, tiện thể nằm
lên trên giường, cả người nàng té nhào lên người hắn.
Hắn có thể cảm giác được tay của nàng
đang run cầm cập, nhưng không thấy nét mặt của nàng nên có chút tiếc
nuối. Nhưng trên thực tế những giác quan khác lại trở nên phóng đại,
thân thể hắn và nàng kề sát nhau đã nảy sinh biến hóa. Hiện giờ nàng đè
ép hắn, hắn cảm giác càng rõ ràng, cả người bắt đầu có chút căng lên.
Sắc mặt Phi Tâm tím ngắt, Vân Hi hiện tại không chỉ thách thức cực hạn của nàng, căn bản chính là khiến cho nàng
phá bỏ cái cực hạn này. Bây giờ hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng tay hắn thì lại không thành thật, đem nàng vân vê qua vân vê lại. Hơn nữa nàng
có thể cảm nhận được biến hóa của hắn, nhất thời tim đập như điên, hai
mắt nàng dâng lên vạn lần dũng khí mới dám nhìn hắn. Hắn cảm thấy tay
nàng run một hồi lâu cũng không cởi bỏ nút thắt, càng thêm khẩn trương:
“Nàng bần thần cái gì? Nhanh lên một chút, bằng không hôm nay khỏi xuống giường!”
Nàng nghe hắn hồ đồ nói một tràng, thật
là mặt đỏ tía tai. Nhưng nàng là da mặt mỏng, hắn thấp giọng chỉ bảo:
“Đừng có nằm sấp, bình thường ta làm như thế nào, noi theo mà học!”
Nàng thật muốn khóc, chống lên ngực hắn
chậm rãi đứng dậy, vừa định đến bên cạnh hắn, hắn một phen nhấn vào eo
nàng: “Ngồi ở chỗ này là tốt rồi, thay y phục nhanh lên một chút, nàng
thật ngốc!”
Phi Tâm thật muốn che cái miệng của hắn
lại, nhưng lại không dám. Nhìn chòng chọc cả buổi trời, đột nhiên nàng
cắn răng, bắt chước hắn níu chặt cổ áo của hắn, dồn sức xé ra hai bên!
Nhưng y phục lại không rách, tay thì đau, quan trọng hơn là Vân Hi cảm
thấy cổ áo chặt quá, đè nén mà hô to: “Nàng xé thì không xé, túm vớ vẩn
cái gì hả? Ngu ngốc ngu ngốc!”
Phi Tâm cảm thấy thật ủy khuất, hắn nói
là bắt chước hắn. Hắn chẳng phải thường ngày xé y phục đó sao! Nàng cứ
như vậy để cho hắn gọi ngu ngốc. Nàng bắt đầu phụng chỉ kiểm tra thánh
thể thực hư thế nào!
Uông Thành Hải hầu hạ ở bên ngoài rèm,
mọi người nghe mà choáng váng, một hồi lại nghe hoàng thượng kêu “Ôi,
nàng sờ cái gì vậy?” Sau đó lại không nghe thấy âm thanh đáp lại, phỏng
chừng là Quý Phi trả lời vô cùng nhỏ.
Một hồi lại nghe hoàng thượng quát “A,
ngu ngốc ngu ngốc, không đúng không đúng!” Tiếp theo lại yên tĩnh, một
lát nữa lại nghe hoàng thượng gào lên “Ngứa, Phi Tâm, nàng thử giày vò
ta nữa xem?”… Ban đầu giọng nói vẫn còn thanh, sau lại trở nên khàn
khàn, càng về sau lại rên rỉ phóng đãng. Mấy tên thái giám bên cạnh đã
muốn mắc nghẹn không nhịn được cười, hắn trừng mắt một cái mới bình tĩnh lại được.
Chính hắn cũng dựa vô tường, nhất thời
cũng không nhịn được, ngực rung vài ba cái. Hoàng thượng từ bốn năm tuổi chưa từng như vậy, lúc này lại giống như một đứa trẻ.
Qua một hồi liền yên tĩnh, một hồi nữa
lại nghe hoàng thượng khàn giọng kêu: “Được rồi, ngồi lên.” Lúc này
loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Quý Phi, cũng không biết nói cái
gì, nhưng đúng là không sai.
Tiếp theo liền nghe hoàng thượng gào
thét: “Đó không phải là ngồi lên, không đúng! Ta muốn tháo khăn ra.”
Nhất thời lại nghe Quý Phi cằn nhằn đôi câu, giọng nói vang ra tận đây,
như là nói “Đừng tháo” gì gì đó.
Qua một hồi, hoàng thượng lại gào lên:
“Ngu ngốc, không đúng. Nàng qua kia ngồi đi? Này… Chạy đàng nào? Nàng
còn để cho ta chạy! Nàng quay lại đây!” Tiếp theo liền nghe Quý Phi nhỏ
giọng “Á” hai cái, lại yên lặng một hồi lâu, lúc này hai người như đang
so tài vậy. Một hồi lại nghe hoàng thượng cắn răng thở gấp khàn khàn:
“Nhanh một chút nhanh một chút… A, đại ngu ngốc này! Ta chết ở trong tay nàng!”
Uông Thành Hải lại không nhịn được, che
miệng lui vài bước, không nghe nổi nữa! Sắc trời đã chuyển sang hoàng
hôn, Uông Thành Hải lặng lẽ đi ra ngoài phái người qua phòng khác chuẩn
bị nước tắm. Một lát sau, Phùng thái y cũng mang người lại đây bắt mạch
như thường lệ, trong chốc lát trà bánh cũng mang lại đây, trong khi Tú
Linh còn dẫn theo Thường Phúc đã trở lại. Thường Phúc vừa thấy Uông
Thành Hải, có phần sợ hãi.
Uông Thành Hải liếc hắn một cái, biết là
Quý Phi gọi tới. Việc này thật ra hoàng thượng đã sớm quên, về sau vẫn
là hắn nghĩ Quý Phi bên này thiếu người sai bảo, liền đi cầu tình. Hoàng thượng nghe xong liền nói: “Khi nào Phi Tâm nghĩ tới, tự nhiên sẽ gọi
hắn trở về, không cần quan tâm.” Cho nên Uông Thành Hải thấy hắn cũng
không để ý, chỉ lo dòm bên trong rèm, nhất thời cũng không có động tĩnh
nên cũng không nói lời nào, chỉ kêu Phùng thái y trước tiên nghỉ ngơi
trong đại sảnh.