Tú Linh thấy mọi người hăng hái như vậy,
trong lòng liền hiểu ngay. Nàng lặng lẽ nói với Uông Thành Hải bên cạnh: “Vừa trở về đã nghe bên ngoài nói, gia chủ của ta lại ra vẻ thiên uy
(1) hả?” Nàng vừa nghe tiểu cung nữ bên ngoài nói nhỏ cho nàng biết, còn nói Quý Phi vừa bị té, đụng đến chảy máu mũi. Trong lòng nàng hốt
hoảng, không thể không chạy qua đây hỏi thăm, tìm ai cũng như không nên
trực tiếp tìm cái vị có thói quen thận trọng này. Nàng dứt khoát qua đây hỏi, Uông Thành Hải tung phất trần, cười cười: “Yên tâm đi, không có
chuyện gì đâu. Chuyện này không phải tốt lắm sao?”
(1) thiên uy: uy của trời, thường chỉ uy của vua
Tú Linh cười theo: “Sau này không thể không nhờ công công giúp đỡ.”
“Chúng ta tất nhiên là hiểu, Linh chưởng cung không cần quá nhạy cảm như vậy.”
Nói xong, Uông Thành Hải nhìn về phía tấm rèm, bĩu môi. Tú Linh thông minh, vội vàng phái người chuẩn bị cho Phi
Tâm cái gì đó. Uông Thành Hải tự cho là có thể trông nom được chủ tử của hắn, nhưng vài chuyện của Phi Tâm vẫn là Tú Linh lo mới ổn thỏa.
Thật ra thì hai người không ngủ, làm tổ ở trong rèm. Phi Tâm để cho Vân Hi nghiệm thu thành quả đấy chứ. Làm đi
làm lại như vậy, suýt nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ của Phi Tâm, mà hắn
cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, dù sao
Phi Tâm cũng đã nhớ kỹ mấy dấu hiệu trên người hắn. Trên người hắn có
chút vết thương cũ, chỉ có điều không nhiều.
Lớn nhất là một dấu ở sau lưng hắn, trên
xương mông một chút. Hơn nữa đã qua một thời gian dài, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra. Trên cẳng chân quả thật cũng có một dấu,
nhưng không phải ở trên đầu gối, mà là ở đầu xương, như vậy khi di
chuyển hắn có thể không cần để ý. Vết sẹo này tuy rằng không lớn nhưng
tương đối rõ ràng.
Tiếp đó là hai dấu trên vai bị nàng cắn,
chỗ đó hiển nhiên là hắn không triệu thái y xem, bản thân cũng không coi ra gì. Để lại một dấu nhàn nhạt, nhưng dấu cắn trên cánh tay hồi tháng
trước đã không còn. Có lẽ là vết cắn kia không ác quá, dù sao trên vai
cũng còn hai dấu, đầu óc nàng choáng váng, miệng cũng không có chừng
mực.
Theo như hắn nói, vết thương trên đùi sau thắt lưng là do ngã lúc luyện bắn khi cưỡi ngựa, danh y thuốc tốt trong cung nhiều vô số, qua nhiều năm như vậy lại còn sẹo, có thể thấy được
lúc ấy ngã nguy hiểm như thế nào. Nhớ lại vết sẹo của hắn, Phi Tâm có
chút thông suốt, có thể tưởng tượng được hắn vô cùng khốn khổ chật vật.
“Trẫm đến tuổi kế vị, lúc còn răng sữa đã biết khắp nơi đều nguy hiểm đáng sợ. Trẫm không có tuổi thơ, nhưng chưa bao giờ vì thế mà cho rằng đó là thiếu sót.” Hắn đưa tay ôm nàng, “Nếu
trẫm không tỉnh ngộ, lưu luyến hồn nhiên của trẻ thơ, nhất định là không sống được đến ngày hôm nay.”
Phi Tâm không nói gì, lẳng lặng nghe hắn
nói. Hắn khẽ vuốt tóc nàng: “Con người thỉnh thoảng cũng không phải tự
mình quyết định, thay vì oán trách ca thán, chi bằng xem xét thời thế,
tự mình bày mưu tính kế còn tốt hơn, chỉ có lúc ta cũng khó tránh khỏi
than thở.”
Phi Tâm nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Thần thiếp hiểu.”
“Hiểu?” Hắn hỏi lại, cười khẽ. “Ta thấy nàng thật hồ đồ!”
Phi Tâm yên lặng một lúc rồi thấp giọng
nói: “Kỳ thật thần thiếp không nên tranh luận với hoàng thượng. Chẳng
qua là theo như lời của hoàng thường vừa mới nãy, thần thiếp quả thật đã lĩnh hội đầy đủ.”
“Ta biết. Nàng đã từng viết. Đời này chỉ
nguyện cùng bạc đầu, không cần cúi xin người xót thương.” Hắn nhìn nàng, cảm thấy thân thể nàng run lên, không khỏi siết chặt nàng. “Ta vẫn chưa trách nàng. Nhưng thật ra bài thơ kia của nàng đột nhiên khiến cho ta
hiểu được, thật ra nàng vốn là như thế.”
“Thần thiếp lúc đó không biết gì. Thật là nói khoác mà không biết ngượng. Dưới thần mùa xuân, sao lại không cầu?” Phi Tâm sợ run một hồi, khẽ nói. “Toàn bộ những gì thần thiếp có được
đều do hoàng thượng ban tặng. Nếu thần thiếp không đòi hỏi, làm sao
cần…”
“Cần cái gì hả?” Hắn tiến lại gần, rũ mắt nhìn nàng. “Cần gì mà phải xấu hổ như thế?”
“Không phải.” Nàng nghe giọng hắn, vội
vàng nói, “Nếu thần thiếp không đòi hỏi, sẽ không vì danh tiếng mà rầu
rĩ. Giữ lễ tiết như cái gông xiềng vậy. Không khí lúc nào cũng căng
thẳng.” Nàng cảm thấy tim đập dồn dập, nhất thời có chút nghẹn, nhưng
cuối cùng lại tiếp tục nói, “Nếu là như vậy, có lẽ là hoàng thượng vẫn
còn cảm thấy có chút hứng thú!”
“Nếu là như vậy, ta sẽ không gần gũi
nàng.” Hắn nhìn nàng, đưa tay phủ lên mặt nàng. Hắn gần như có thể nghe
được tim nàng đập, dường như cùng đập với hắn.
“Nếu là như vậy, hồn nhiên ngây thơ một
cách tự nhiên tất nhiên là tốt đẹp. Nhưng vào cung sẽ trở thành nhược
điểm, đến lúc đó nếu ta muốn thân thiết với nàng hơn, nàng có thể ngăn
cản được bao nhiêu? Trẫm có thể thay nàng chặn lại, nhưng không ngăn
được tất cả. Nàng bị gì cũng khiến ta bị tổn thương, thay vì như vậy,
không bằng sớm xa cách đi!” Hắn lại bắt đầu đồng thời dùng hai cách xưng hô, nhưng đầu óc nàng lúc này vô cùng hiểu rõ.
Hắn khi thì dùng “trẫm”, khi thì dùng
“ta”, đó là bởi vì “trẫm” và “ta” tuy là một thể, nhưng lòng thì khác.
Hắn cũng là người, có tình cảm, có yêu ghét đơn thuần. Chẳng phải bởi vì mưu đồ, mà là muốn bày tỏ nỗi lòng.
Nhưng chung quy hắn là hoàng đế, hoàng đế sủng ái đúng là kiếm hai lưỡi, được hoàng đế sủng ái đồng thời cũng
càng bị nhiều người oán hận. Nếu Lạc Chính Phi Tâm nàng yếu đuối không
chịu nổi, là một thiếu nữ ngu ngốc mặc cho người hiếp đáp, như vậy tình
cảm từ đáy lòng của Sở Vân Hi chỉ sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén làm tổn
thương nàng.
Hoàng đế có thể chống đỡ cho nàng, nhưng
không ngăn được vô số lòng đố kỵ. Nếu nàng không thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể ở bên cạnh hắn? Hắn ngồi trên kim loan, được đủ loại quan
lại lạy chầu, vạn dân kính trọng ngưỡng mộ. Nhưng tình cảm của hắn cũng
không thể tùy ý. Là hoàng đế, sủng ái cũng có thể là vũ khí. Nhưng Sở
Vân Hi lại nên bảo vệ một chút thành tâm của hắn như thế nào? Có thể có
một ngày, cuối cùng hắn cũng độc quyền, kiền cương (2) độc đoán, lại
không còn bị triều thần chi phối. Tới lúc đó, hắn sẽ không cần kiêng kỵ
cái gì. Nhưng trước đó thì sao? Ai có thể theo hắn đến ngày đó?
(2) kiền cương: quyền vua
Hắn luôn muốn báo đáp, dù chỉ là một
phần. Chỉ là nàng vẫn luôn không hiểu, cho nên hắn mới hỉ nộ vô thường.
Thật ra khi ở nhà, nàng đã hiểu được. Chẳng qua lễ tiết khó buông thả,
khiến cho hắn đa nghi thấp thỏm. Đây nên trách ai? Nàng vốn là như vậy
mà lớn lên, nhất thời khó mà sửa đổi. Nhưng cũng không thể trách hắn,
hắn từ nhỏ đã sống trong trung tâm của âm mưu và quyền tranh, người thân chung quanh tất cả đều như sói như hổ. Người thân như sói như hổ nha!
Thân nhất còn như vậy, hắn làm sao mà không đa nghi?
Nếu không phải hắn kịp thời để cho nàng
thay đổi phe cánh, cho dù nàng khôn khéo, sợ là đã thất bại trong kế của Lâm Tuyết Thanh vào năm trước. Từ khi đó, hắn muốn báo đáp chính là cái này! Nàng đáng để hắn phó thác. Ít nhất, nàng so với Đức Phi thận trọng vững vàng, so với Linh Tần thông minh, so với Hoa Mỹ Nhân tự kiềm chế.
Càng quan trọng hơn là, bọn họ thần giao
cách cảm. Nàng có thể hiểu tâm tư của hắn, hắn cũng có thể hiểu được
thỉnh cầu của nàng. Như vậy, lúc hắn ngồi ở trên triều đình, ít nhất
nàng có thể bảo vệ tâm tư của Sở Vân Hi thật tốt.
Nhưng nàng cũng sợ, tình cảm ở trong lòng người, trong đó mỏng manh hay thay đổi ai cũng khó dò. Thật ra hắn nói
cũng không sai, nàng là thương gia, hiểu được giao dịch là như thế nào.
Hắn là hoàng đế của Cẩm Thái, ngồi ôm giang sơn, mỹ nhân nhiều vô số.
Nếu có một ngày nàng không thể toan tính được nữa, nàng nên có kết cục
thế nào?
“Sao nàng không nói gì?” Hắn nhìn con
ngươi nàng lóe lên, ngón tay vuốt nhẹ ngũ quan của nàng, “Nàng không tin trẫm? Hay là không tin ta?”
Lời này đại khái hàm chứa hai ý, không
tin trẫm là quản bề tôi không hiệu quả, vẫn là không tin hắn là thật!
Nàng khẽ nâng mắt, còn không đợi mở miệng, hắn bỗng nhiên kề lại đây,
môi nhanh chóng đặt trên chóp mũi nàng: “Nàng đánh cờ với ta đi.”
“Bây giờ?” Phi Tâm ngẩn ra, nhất thời đầu óc có chút mê muội.
“Đúng, ngay bây giờ.” Hắn nói xong, hôn
lên chóp mũi nàng, “Lúc này nói cái gì cũng vô dụng, nên đánh cuộc một
lần định thắng thua. Xem là nàng có chiêu gì khiến ta yên lòng? Hay là
cuối cùng ta vẫn khiến nàng tâm phục khẩu phục!”
Nàng mờ mịt không nói gì, hắn nhân cơ hội tiến về phía môi nàng: “Còn muốn nữa.” Hắn lầm bầm, đầu lưỡi bắt đầu
dây dưa nàng. Nàng bị hắn ép tới ngạt thở, nhíu mày nói nhỏ: “Đau đầu
lắm.”
Hắn cười, thỉnh thoảng lấy hơi rồi sờ mặt nàng: “Nàng thú nhận nhanh ghê nhỉ.” Thân thể nàng nóng hổi, ánh mắt mơ màng: “Thật sự đau đầu, cái mũi cũng đau.”
“Nàng không gạt ta đấy chứ?” Hắn nhìn nét mặt nàng, nhất thời đưa tay ấn vào trán nàng, nhìn chằm chằm mũi nàng.
“Không, thực sự đau.” Nàng lặp lại, nàng thật là có chút đau đầu, chẳng qua là… hơi khoa trương một chút mà thôi.
Trong cung cuộc sống biết bao nhàm chán,
không tranh đấu chẳng phải là phụ lòng năm tháng đó sao? Huống chi đối
thủ này, vẫn là hắn!
×××××××××××××××××
Mùng mười tháng tám, Phi Tâm ăn sáng xong rồi qua chỗ thái hậu thỉnh an. Nhận khẩu dụ của hoàng thượng, cho phép
Hoài Quý Phi Lạc Chính Phi Tâm đi An Thành Tây thăm phủ Lạc Chính, lúc
này không gọi là về thăm bà con, chẳng qua là coi xét cho kỹ.
Theo lệ của Cẩm Thái, đó là đặc chuẩn trở về nhà thăm hỏi của phi tần, cũng cần xây vài cái viên phủ khác phòng
khi tiếp giá, tránh cho nhân khẩu quý phủ hỗn tạp, ảnh hưởng đến quốc
thể. Hơn nữa hiện giờ Phi Tâm đã tới Nam An Viên ở thành nam Hoài An,
thật ra chẳng khác nào là về thăm cha mẹ. Cẩm Hương Hầu mới phong Hoài
An Tư Mã Lạc Chính Mịch cũng đặc biệt cho phép vào vườn yết kiến, nhưng
bởi vì thời điểm cuối tháng bảy hoàng thượng tổ chức yến tiệc cho hoàng
thân quốc thích, lúc ấy Lạc Chính Mịch lấy địa vị hầu tước là có thể
ngồi vào vị trí hoàng thất. Chẳng qua là ngày ấy thân thể Phi Tâm không
tốt nên cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Vân Hi khi đó đang nghĩ tìm ngày khác cho nàng tự mình tổ chức yến tiệc một lần, nhưng sau nghĩ lại, đã đến cửa
nhà rồi, không bằng dứt khoát cho nàng trở về. Một nhà đóng cửa đoàn
viên một ngày cũng tự do, dù sao vẫn tốt hơn là ra vườn.
Thái hậu lúc ấy vừa nghe Vân Hi muốn để
Phi Tâm về nhà mẹ đẻ ngủ lại một đêm, cảm thấy việc này thật không hợp
lễ nghi. Cái nhà kia cả trai lẫn gái huynh đệ con cháu vừa nhiều, nơi ở
cũng nhỏ, đến lúc đó truyền ra thì không ổn. Nhưng bà là người từng
trải, hiện giờ thấy hai người đang nồng nhiệt, ẩn tình trong mắt Vân Hi
trước mặt người khác cũng không có ý che giấu. Bà sao lại khiến hắn mất
hứng?
Từ sau mùng mười, trong vườn trên cơ bản
đã bắt đầu chuẩn bị cho Trung thu, toàn bộ Hoài An hiện tại cũng giống
như kinh thành, hoàng thân quốc thích quan to chỗ nào cũng có. Mà sau
Trung thu, ngày mười bảy Vân Hi sẽ bắt đầu chay tịnh (3), không ăn mặn
không gần nữ sắc, sau đó sẽ khởi giá đi Cù Hiệp tế Trường Giang và Hoàng Hà.
(3) chay tịnh: thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam
mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn…biểu thị sự thành kính
Mà ngay từ đầu, Phi Tâm đã dần dần xử lý
công việc, gần đây không muốn để người khác lời ong tiếng ve, vả lại là
trước khi đến lễ quốc khánh, nàng đã sai mấy viên quan không ngừng chuẩn bị vài thứ gì đó để ăn lễ, bố trí dàn nhạc đệm. Mấy công việc vặt vãnh
này thái hậu không muốn để ý, lúc Phi Tâm bệnh thái hậu miễn cưỡng chăm
sóc mấy ngày, hiện giờ cũng không tiện quấy rầy bà nữa. Hơn nữa thái hậu có lẽ muốn về nhà, Phi Tâm sớm đi thăm hỏi tình hình, để cho thái hậu
tự tại. Cho nên Phi Tâm vô cùng hài lòng, liên tục bài trí đến mùng mười mới rảnh rỗi.
Bởi vì lần này hoàng thượng đặc biệt ân
chuẩn, cho nên Phi Tâm cũng không muốn phô trương quá mức dẫn tới công
thần bên ngoài, hoàng thân quốc thích có nhiều chê trách. Nàng cũng
không cần nghi giá (4). Đến giữa trưa, Thường Phúc Tú Linh dẫn theo tổng cộng bốn năm tên nô tài thường dùng, ngồi lên xe, do thuộc hạ của Bàng
Tín – Quách Trọng An cũng là huynh đệ nhà Lạc Chính bảo hộ, ra cửa đi về nhà.
(4) nghi giá: vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa