Phi Tâm tùy ý cầm một quyển sách lên xem, nhất thời cảm thấy tấm rèm lay động, vừa ngẩng đầu đã thấy có người
thong thả bước vào. Uông Thành Hải thì lấp ló ở ngoài rèm không xa.
Hai ngày nay Vân Hi ra vào cũng không có
đòi hỏi lễ nghi gì, bằng không lại kinh động nàng đi ra tiếp giá, vậy
thì không phải là tịnh dưỡng mà là giày vò. Phi Tâm ban đầu có chút
không quen, cảm thấy hắn xuất quỷ nhập thần như vậy, nàng cũng không chu toàn lễ nghi, hiện giờ Quảng Thành Vương lại ở đây, tin đồn truyền ra
lại không hay. Nhưng tính tình kia của hắn Phi Tâm cũng hiểu được, nhận
ân điển của hắn như vầy qua mấy ngày cũng thành thói quen.
Nàng bỏ sách xuống, đứng lên nghênh đón,
cung nhân mỗi người đều bận rộn, người lấy khăn, kẻ thì bưng trà. Nàng
thấy hắn đổi xiêm y, biết hắn không muốn để cho nàng mệt nhọc, nhất thời trong lòng vô cùng ấm áp. Hắn thấy nàng hôm nay thần sắc đã tốt hơn,
lại ngửi thấy hương thơm ngát trên người nàng, cười khẽ: “Hôm nay đã có
thể ngâm nước nóng sao?”
Phi Tâm mang đệm đến để cho hắn ngồi
xuống, nhẹ giọng đáp lời: “Thần thiếp hiện giờ chưa ngâm nước nóng được, chỉ là vừa rồi dùng một ít thuốc.”
Vân Hi nhìn thấy một cái khay để trên bàn ở bên cạnh mà vừa rồi Tú Linh đặt ở đó. Hắn tùy ý nhận lấy khăn cung nữ đưa tới mà lau tay: “Thứ này thật có thể xóa được sẹo không? Hôm trước
bôi thử ngọc phù cao lên chân, lát hồi lấy cho nàng xem một chút?”
“Thần thiếp hiện giờ cũng không khác biệt gì nhiều, phấn bạch chỉ trân châu này thật hữu hiệu, mấy dấu vết nhỏ
bình thường đều xóa được.” Phi Tâm mặt giận là đỏ lên, mấy hôm trước hắn không tới giữa trưa đã trở lại. Đụng phải nàng đang bôi thuốc, kết quả
là hắn tự mình làm luôn, ngay cả vết châm trên bắp đùi nàng cũng bị phát hiện, khiến nàng xấu hổ đến chết đi sống lại. Hiện giờ hắn lại để cho
người ta mang ngọc phù cao cái gì đó lại đây, nàng cũng thật không chịu
nổi.
Hắn hiện tại càng ngày càng kỳ quái,
không có việc gì lại lấy việc chỉnh đốn nàng làm thú vui, càng ngày càng nghiện trò mèo vờn chuột.
Vân Hi thấy nét mặt của nàng thì nghĩ một chút. Bỗng nhiên hắn kéo eo của nàng đứng dậy, làm cho mũi chân nàng
phải nhón lên, ngực nghiêng về phía trước, thân thể cũng dán chặt vào
hắn. Nàng không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, hắn rũ mắt xuống nhìn nàng nói: “Thứ này hiệu quả như vậy, không biết đối với vết thương cũ có
hiệu quả hay không?”
“Vết thương cũ? Bao lâu rồi?” Phi Tâm nghe hắn hỏi, nhất thời buộc miệng nói ra.
“Trẫm khi còn bé ham chơi, đầu gối từng
bị thương, nàng không phát hiện sao?” Vân Hi nhìn nàng chằm chằm, mắt
không ngừng lóe lên, đè thấp giọng.
Phi Tâm ngẩn ra, chợt cảm thấy sắc mặt
hắn thay đổi không ngừng. Rõ ràng vừa rồi vẻ mặt hắn vẫn còn bình
thường, bây giờ lại có chút là lạ, làm cho Phi Tâm có phần ngây ngốc.
Nhất thời nàng nghiêm mặt cười, thuận theo lời hắn: “Thần thiếp tất
nhiên là biết. Chẳng qua là sẹo cũ nhiều năm. Sợ rằng…”
Hắn đột nhiên cười một cái. Nhưng nụ cười kia lại khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo. Nụ cười đó trước kia nàng rất
quen thuộc, nhưng lúc này lại làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ. Hai mắt
như sương giá. Nhưng không chỉ có thế, còn có chút đau đớn! Hắn trước
kia hỉ nộ vô thường, khiến cho Phi Tâm hoàn toàn không mò ra được suy
nghĩ của hắn. Cho nên vừa thấy vua là liền ngây ngốc một nửa. Hiện giờ
hắn đã lâu rồi không có như vậy. Bây giờ đột nhiên lại có bộ dáng này,
làm sắc mặt Phi Tâm thoáng chốc có chút thê thảm.
“Lạc Chính Phi Tâm. Nàng là một tên lường gạt!” Hắn bỗng nhiên thì thầm, buông tay ra. Ý thức Phi Tâm bị giọng
điệu lạnh lùng này của hắn làm cho rung động mãnh liệt. Lại là một vẻ
mặt chết lặng. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Nói đến chuyện buôn bán, trẫm thật đúng là không bằng nàng! Đừng nói là một vốn bốn lời. Thật sự là thua
lỗ không còn một đồng!” Nói xong, hắn cũng không thèm liếc nàng một cái, quay đầu bỏ đi.
Phi Tâm cả người đều choáng váng, nhất
thời không nghĩ ra sao hắn lại trở mặt giở giọng như vậy. Trong đầu chấn động ầm ầm. Đột nhiên nghĩ đến lời hắn vừa nói, nàng cảm thấy ngực nhức nhối. Nhìn thấy hắn đã đi đến bên cạnh tấm rèm, không biết sao nàng lại có cảm giác hôm nay thế là đã xong rồi. Giữa bọn họ thật sự là đi đời
nhà ma. Trong nháy mắt, nàng lại không nghĩ tới nhà Lạc Chính các nàng!
Đầu óc nàng kích động. Nàng buộc miệng
gào lên: “Hoàng thượng. Hoàng thượng. Thần thiếp có chuyện muốn…”, thấy
hắn hoàn toàn không để ý tới, vén rèm đi ra ngoài. Uông Thành Hải sửng
sốt, cũng không biết thế nào. Hiện giờ hoàng thượng đã cùng Quý Phi gắn
bó như keo sơn, làm sao thoáng cái lại trở về điểm xuất phát rồi? Hắn
vừa định mở miệng đã thấy Quý Phi nhanh như gió chạy qua bên này. Trừ
ngày đó ở Đông Loan ra, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ bất chấp chạy đi
của Quý Phi như vậy.
Vân Hi nghe thấy bước chân ở phía sau,
nhất thời có chút sững sờ. Nàng trước kia căn bản sẽ không đuổi theo
hắn. Trước kia hắn đi thì đi. Nửa năm không đối diện, nàng vẫn thản
nhiên như thường. Bây giờ lại đuổi theo hắn, chẳng qua là con vịt chết
bị nấu chín rồi lại bay đi mà thôi. Mấy ngày trước hắn đã đồng ý với
nàng, đối xử với nàng thật tốt, cho phép nàng ở nhà mấy ngày.
Hắn cái gì cũng đều đáp ứng nàng, nhưng
nàng đền ơn như thế nào? Tiến cung đã hơn bốn năm, vậy mà ngay cả trên
người hắn có sẹo hay không đều hoàn toàn không biết gì cả! Hắn đem tình
cảm của mình phó thác cho người hoàn toàn không biết yêu, hắn rõ ràng
ngu ngốc đến mức hy vọng nàng sẽ tác thành!
Nghĩ như vậy, bước chân hắn lại nhanh
thêm mấy phần. Nàng bước càng nhanh thì hắn càng muốn chạy. Không sai,
hắn còn muốn ba chân bốn cẳng chạy như điên! Nói hắn không tin nàng cũng được, hắn lúc nào cũng năm lần bảy lượt dò xét, cũng có thể là hắn căn
bản không tự tin.
Hắn rất muốn được báo đáp, rất muốn nhìn
thấy thành quả. Nhưng càng muốn thì càng hỗn loạn! Từ nhỏ, hắn chỉ biết
rằng, càng khát khao lấy được cái gì đó thì càng cần kiên nhẫn gấp bội.
Khi đánh mất sự kiên trì, lý trí cũng sẽ bị hủy diệt. Không có Sở Vân
Hi, ít nhất hắn vẫn là Tuyên Bình Đế. Không có Lạc Chính Phi Tâm, ít
nhất vẫn còn một phi tần có thể hầu hạ hắn. Nếu không, khi tình cảm của
Sở Vân Hi càng thêm sâu nặng, mà sự tham lam của nàng càng tăng thêm,
không chừng sau này bản thân sẽ trở nên rỗng tuếch. Chỉ biết bồi dưỡng
ra một Nguyễn thị thứ hai, đến lúc đó lại nắm toàn bộ tinh thần của Sở
Vân Hi trong tay, hắn nên sát phạt như thế nào?
Phi Tâm thấy lúc này hắn đi càng nhanh,
trong lòng càng hoảng sợ. Kết quả lúc xông qua tấm rèm, chuỗi châu ngọc
thạch anh quật soạt tới, cuốn lấy chân nàng, nàng nhất thời không thấy,
chân bị vướng lại, “ai da” một tiếng rồi ngã xuống. Trên nền gạch thanh
hoa phát ra một tiếng vang giòn.
Vân Hi bị âm thanh này làm cho vỡ vụn,
nhất thời cũng giống như bị chuỗi châu ngọc quấn lấy làm cho bất động.
Hắn vội vàng dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, thấy nàng cả người đều
quỳ rạp trên mặt đất, một chân vẫn còn đung đưa.
Trong lòng hắn thất điên bát đảo, giậm
chân quay lại, miệng lại không dừng được mà mắng: “Nàng chạy cái gì?”
Cung nhân bên cạnh vội vàng ba chân bốn cẳng nâng Phi Tâm dậy, Vân Hi
thấy lỗ mũi nàng có vết máu, vươn tay ra nâng đầu nàng lên, động tác rất là mềm mại nhưng ngữ phí lại vô cùng châm biếm: “Chạy cái gì mà chạy?
Phong hầu cho phụ thân của Quý Phi còn chưa đủ sao?” Hắn đang nói, chợt
thấy Phi Tâm đưa tay lại đây, níu lấy ống tay áo của hắn. Lúc này cằm
của nàng bị tay hắn giữ lấy, nàng đành phải nhìn lên trời. Nhưng hai tay lại lộn xộn mò mẫm, nắm lấy tay áo không chịu buông ra. Lời thốt ra
không phải nhận tội, mà là: “Thần thiếp không dám nhìn.”
Bên cạnh có cung nữ đỡ nàng, còn bận đi
tìm thuốc cầm máu và miếng bông, cũng không hiểu được ý nghĩa lời nói
này của Phi Tâm. Phi Tâm nhìn chằm chằm vào trần nhà, bởi vậy nàng mới
có dũng khí để nói. Thật ra vừa rồi hắn châm chọc nàng, căn bản nàng
cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ có cảnh tượng vừa mới vụt qua.
Nguyên nhân hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong khi nàng đang suy nghĩ thì “oành” một cái.
Trên đùi hắn không có bị thương, hắn
chẳng qua chỉ muốn thăm dò nàng. Thử để ý rằng, nếu là trước kia, có
đánh chết nàng cũng không nghĩ tới. Nhưng hiện giờ không giống như vậy,
trải qua bao nhiêu sinh tử, nhìn biểu hiện tình cảm trong mắt hắn, nàng
chẳng phải ngu ngốc, đương nhiên sẽ nghĩ ra. Chỉ là hắn thay đổi quá
nhanh, mà nàng lại thật sự theo không kịp, đợi khi nàng giật mình thì
sắc mặt hắn đã biến đổi. Đến khi nàng tiếp lời thì tâm của hắn đã rét
lạnh! Hắn không phải đang thăm dò Quý Phi, hắn muốn dò xét Lạc Chính Phi Tâm! Trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy hắn không phải là hỉ nộ vô thường. Hắn kỳ thật cũng giống như nàng, đều là ốc sên trong chuyện
tình cảm, đụng vào một cái là liền rụt lại.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, không nói gì.
Sau một hồi lâu nàng vẫn không nghe thấy hắn đáp lại, càng trở nên sốt
ruột. Cố gắng cúi đầu, nhưng hắn lại càng đem mặt nàng ngửa lên. Bây giờ không phải là nàng không dám nhìn hắn, đổi lại là hắn đang sợ hãi.
“Thần thiếp không dám nhìn.” Nàng lặp
lại, cũng không quan tâm cung nữ hay thái giám có đứng ở bên cạnh hay
không, “Thần thiếp lớn lên đọc nữ thư, trong sách dạy ‘Hầu hạ bậc đế
vương, mày hạ thấp, mắt rũ xuống mà nhìn. Cười không lộ răng, không được run vai. Tránh tôn sùng bản thân, tức là trước mặt ấu đệ cũng phải chấp lễ!’”
Hắn không để ý tới nàng, càng thờ ơ thì
nàng lại càng sốt ruột, níu chặt tay áo của hắn không buông ra: “Thần
thiếp về sau đã biết, hoàng thượng không thể bỏ qua cho thần thiếp lần
này sao?” Lời này rõ ràng đã là mang theo ý cầu khẩn, đầu nàng ngẩng lên thật sự choáng váng. Được một lúc thì các cung nữ cầm đồ đi đến, cũng
không dám đưa ở phía trước, chỉ lo nhìn Uông Thành Hải bên cạnh. Uông
Thành Hải lặng lẽ nhìn hoàng thượng, cảm giác sắc mặt hắn cũng không khó coi như trước, nhưng vẫn rất hà khắc. Nhất thời hắn cũng hiểu được vài
phần, dường như lúc này ngược lại không phải là Quý Phi tỏ ra ngốc, mà
là hoàng thượng đột nhiên nóng nảy.
Trên đường qua đây, hắn cũng nghe thấy
nhiều, trước kia ở trong cung hắn cũng coi như là hiểu được tám chín
phần. Tuy rằng hắn là một thái giám, chuyện tế nhị giữa nam nữ cũng
không rõ ràng cho lắm, nhưng kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong
cuộc lại u mê. Thật ra hoàng thượng càng nóng nảy, hắn cũng càng cảm
thấy trong lòng khó chịu. Hoàng thượng làm việc có trật tự, có mưu kế.
Trong cung mỹ nữ như mây, đại thần nịnh hót dâng tặng cũng không ít.
Nhưng thật ra hoàng thượng đối với chuyện nam nữ sống chung tế nhị cũng
không giải quyết được, hắn chưa từng trải qua, cũng chưa từng gặp qua.
Chỉ có đối thủ này là hắn hận không thể
bày mưu tính kế, mấy tên đại nam nhân cộng lại cũng không so được với
Quý Phi. Một mặt bản thân hoàng thượng vui vẻ trong lòng, vẫn theo thói
quen tán thưởng người khác, cũng không biết nên đối phó thế nào mới tốt. Mặt khác vừa lo lắng, lúc nào cũng dò xét, sợ có hạt cát trộn lẫn bên
trong.
Quý Phi chỉ có tâm tư với danh tiếng và
địa vị, càng khó đoán hơn, nói về lòng trung thành, càng khỏi phải bàn.
Chuyện nam nữ trong chốc lát mà bao nhiêu biến đổi, hoàng thượng một là
bị hố, không thì cũng quê một cục. Hắn là hoàng đế, trải qua một thời
gian dài, hắn trở nên gian trá một cách kỳ quái, tự nhiên sẽ càng tỏ ra
hỉ nộ vô thường. Ở trong cung nhất định cứ phải tức giận với Quý Phi,
hàng ngày không để cho nàng vui. Từ nay về sau, hai người thật vất vả
mới ở một chỗ, có thể xem như có tiến triển, nhưng hắn lại cứ muốn tiến
vùn vụt. Được, lại bị hố!
Chẳng qua là lần này Uông Thành Hải nghe ý tứ của Quý Phi nương nương cũng không trách được nàng. Nương nương từ
nhỏ đã như vậy, dù thế nào chăng nữa cũng không thể làm cho tính tình
nàng thoáng cái thay đổi đáng kể, cái này cũng là hợp với lẽ thường. Chỉ là lúc này hoàng thượng tâm loạn như ma, y như tiểu hài tử, làm sao
quan tâm đế chuyện có phải lẽ thường hay không, tự bản thân hắn đã thất
thường rồi!