Một hồi Mạc Thành Dũng tiến vào, trong tay đang cầm một món đồ mà Tuyết
Thanh mới vừa mang đến cho nàng: “Vừa rồi hoàng thượng nhờ Đức Phi nương nương mang ngự bút đến cho người.” Phi Tâm nghe xong thì nhận lấy mở ra xem. Thấy rồi thì nước mắt lại không ngừng được, hoá ra là bức hoạ hắn
vẽ ở vườn Sướng Tâm. Ngày đó náo loạn cả buổi, cuối cùng mực văng đầy
bàn, hắn cũng không hoàn thành bức vẽ.
Trải qua ba tháng, hắn đúng là đã vẽ xong rồi. Y phục mùa đông kia, bộ trâm
cài tóc kia, thậm chí dáng người của nàng không sai một ly. Lúc này đưa
đến cho nàng xem, thật là khiến nàng đau đớn vô cùng. Vốn nàng cũng
không hối hận vì đã làm như thế, dù cho hắn tức giận đến phát điên thì
nàng cũng không hối hận. Nhưng mấy ngày nay bình tâm suy nghĩ lại, nàng
thật sự cảm thấy thời gian quá ngắn. Nhớ lại lúc Nam tuần, nàng càng cảm thấy bản thân quá mức thận trọng, khiến hắn vô cùng nghi ngờ. Quý Phi
không có lỗi với hoàng thượng, tất nhiên là có trời đất chứng giám cho
lòng trung thành. Nhưng Lạc Chính Phi Tâm thật có lỗi với tình yêu của
Sở Vân Hi, khi chữ trung và chữ ái đối đầu với nhau, nàng phải từ bỏ ánh nhìn sâu thẳm kia!
Nàng vừa xem vừa khóc, lại sợ thấm bức họa này mà chà đạp tâm ý của hắn, đưa tay kéo xa khoảng cách. Mấy ngày này, nàng căn bản không muốn rơi lệ
trước mặt hắn.
Khó chịu là hắn, chết rồi thì không sao, nhưng còn sống thì khổ. Có khi bản thân lại mong đợi hắn nhanh chóng quên đi, nhưng đáy lòng lại sợ hắn
quên mất nàng!
Phi Tâm khổ sở trong lòng, người nào di chuyển trước mặt cũng không để ý.
Đột nhiên nàng nghe thấy giọng một nữ nhân vang lên: “Nương nương, cần
phải đi rồi.”
Những ngày qua Phi Tâm vô cùng mẫn cảm với chữ “đi” này, dường như đại nạn
của mình đã đến. Nàng kích động một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại,
chết thì không có gì, chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy, ít nhất cũng nên
cho nàng gặp hoàng thượng một lần cuối mới phải. Chờ nàng kinh ngạc xong thì trong sảnh vắng vẻ chỉ còn một cung nữ đứng đó, cửa đã đóng kín,
khiến cho nàng có chút nhảy dựng lên. Phi Tâm cẩn thận cuộn bức tranh
lại, cũng không khóc nữa, hít sâu một hơi: “Thái hậu cho ngươi đến dẫn
bản cung đi?”
Lúc trước thái hậu rõ ràng đã đồng ý với hoàng thượng cho hắn thời gian một tháng, nay kỳ hạn một tháng chưa tới. Có lẽ thái hậu cũng không muốn
kéo dài nữa, càng lâu sẽ càng khó làm cho hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Dứt khoát trực tiếp kết thúc, đỡ khiến cho mọi người phiền não. Như thế thật ra cũng đúng! Lại nghĩ một chút, cần gì còn muốn gặp hắn, thấy hắn lại càng khó chịu mà thôi.
Nàng nhìn cung nữ trước mặt, khá là lạ mặt, gần đây có nhiều gương mặt vào
đây, hơn nữa tâm trạng Phi Tâm lúc nào cũng ngẩn ngơ, làm sao nhớ rõ
được. Chỉ thấy nàng cung nữ này tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi,
trắng nõn xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, búi tóc
đơn giản. Thấy nàng từng tuổi này còn ở lại trong cung, có lẽ là nữ quan ở lâu dài trong cung, nhưng lại mặc y phục Ti tẩm bình thường. Phi Tâm
nhìn lướt qua, mở miệng: “Là vải hay là rượu? Dù sao vẫn lấy đi.”
Cung nữ kia che miệng, cũng không quỳ xuống mà cúi người nói: “Mời nương nương dùng rượu trước rồi sau đó dùng vải thì sao?”
“Cái gì?” Phi Tâm có chút sững sờ, hẳn là không phản ứng kịp, nhất thời căn
bản không biết nàng cung nữ kia có ý gì? Chọn cái gì cũng như nhau thôi, cần gì phải dùng đến hai hình phạt cho thân thể thêm phiền toái như
vậy?
Cung nữ kia lúc này mới dịu dàng cúi đầu nói: “Nô tì chỉ mới làm cung nữ có
mười ngày mà thôi. Chả trách nương nương không nhận ra. Chồng nô tì họ
Tả. Nhà mẹ đẻ họ Lam.”
“Ngươi. Ngươi là Lam Song Trì!” Phi Tâm nghe xong thì đột nhiên đứng dậy, hai
mắt trừng chòng chọc. Vợ của Tả Hàm Thanh, nổi danh là sư tử Hà Đông Lam Song Trì! Lúc ấy Tả Hàm Thanh vì từ chối hoàng thượng ban thưởng người
mà suýt nữa làm loạn trong buồng ngủ nàng trên khoang thuyền. Làm cho
Bàng Tín bị đạp đến cắn răng mà vẫn sống chết ôm đùi hoàng thượng. Uông
Thành Hải cười đến mức ngã trái ngã phải. Hơn nữa ngay cả Tú Linh đã
nghe qua tên tuổi của nàng ta. Chẳng qua là vì Phi Tâm không có hứng thú nghe mấy tin đồn nhàm chán này mà thôi. Sau chuyện đó, Tú Linh đại khái có nói câu chuyện Lam thị nhà họ Tả này. Phi Tâm khi đó mới biết phu
nhân Tả Hàm Thanh họ Lam tên Song Trì. Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ
rằng nàng ta hôm nay lại có thể liều lĩnh tới đây!
“Đã khiến nương nương chê cười rồi.” Lam Song Trì nhìn bộ dáng kia của Phi
Tâm thật là thú vị, lại thấy thái độ vừa rồi của nàng với chuyện sinh tử thì lại càng cảm thấy hào hứng. “Nương nương không hổ là ‘nữ trung
trượng phu’ (1). Có thể thuận miệng nói ra vải và rượu. Thật là làm cho
nô tì hết sức bội phục!”
(1) “nữ trung trượng phu”: bậc đàn bà có khí phách
Phi Tâm thấy nàng ta không để tâm mà trêu chọc người khác, nhất thời vừa
thẹn lại vừa khó xử, nhưng lại quên muốn hỏi nàng ta cái gì.
“Nô tì theo nhà tôi (2) cũng đã vào kinh hơn ba năm. Bởi vì nhà tôi thăng
chức, vốn cũng nên mỗi tháng vào cung tới hầu hạ thái hậu và chư vị
nương nương làm lễ ra mắt.” Lam Song Trì nhất thời thu lại vẻ mặt, lúc
này mới nghiêm chỉnh cúi người đáp lại. “Chỉ có điều nô tì mang tiếng
xấu ở bên ngoài, thái hậu sợ nô tì vào cung thì gặp chuyện nên cũng chưa bao giờ lệnh cho nô tì vào cung.”
(2) nhà tôi: tiếng gọi chồng mình trước người khác
Phi Tâm nghe xong. Trách không được nàng ta thân là nhị phẩm cáo mệnh (3)
nhưng Phi Tâm lại chưa bao giờ gặp qua vị Tả phu nhân này. Hoá ra là
thái hậu đã nghe qua chuyện của nàng ta. Ngoài cung xem nàng ta là nước
lũ và thú dữ (4). Không gặp thì mắt không thấy tâm không phiền.
(3) cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến
(4) nước lũ và thú dữ: nguyên văn là “hồng thuỷ mãnh thú”, thành ngữ này ý nói là có thể ví như tai hoạ ghê gớm
“Hôm đó ngày hai mươi tám tháng ba, hoàng thượng tuyên nhà tôi vào cung, sau đó nô tì mới nghe chiếu vào đại nội. Nay mọi việc đã ổn thỏa, nương
nương vẫn là nên dùng chén rượu này trước đi?” Lam Song Trì nói xong thì đưa tay cầm lấy một cái chén, bên trong là một cái chuông nhỏ, bên cạnh là một cái cuộn vải màu trắng!
“Nhị phẩm cáo mệnh đến đưa tiễn trước cũng là thoả đáng.” Phi Tâm nghe xong
cười cười, vén tay áo đón lấy cái chén. Nhìn chất lỏng màu hổ phách bên
trong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng nàng, ngũ tạng cuồn cuộn.
Những giọt lệ cuối cùng cũng trào ra, nàng hít sâu một hơi, dù sao cũng
không thể sa sút hơn được nữa. Trước đây nàng cũng đã nghĩ tới kết cục
của mình, đành uống một hơi cạn sạch!
“Tốt! Nương nương thật sự rất thẳng thắn. Nô tì trước đây đi theo nhà tôi
trấn giữ biên cương, cũng thấy nhiều anh hào cưỡi ngựa, không chịu vào
khuôn phép nam nữ, trường kiếm thiên nhai vô cùng phấn khởi! Nay đến
kinh thành Vĩnh An, tuy nói là phú quý độc nhất vô nhị nhưng lại trói
chân người ta, thật không có thói quen như vậy. Nhưng mà cung vàng điện
ngọc cũng có chân tình, thật khiến cho người ta biết bao vui mừng, biết
bao sung sướng.” Lam Song Trì vỗ tay cười nói, “Nương nương không sợ
chết, không phải là không yêu mà là vô cùng yêu. Là không đành lòng để
hoàng thượng vì nương nương mà bôn ba đau đớn sống không bằng chết!
Nương nương trời sinh nhan sắc xinh đẹp tâm tư mềm mỏng, nhưng cũng có
can đảm, khó trách hoàng thượng không thể dứt bỏ!”
“Hoàng thượng?” Phi Tâm ngẩn ra, nhất thời đầu óc quay cuồng. Mấy ngày này Vân Hi hễ thấy nàng thì sẽ không hoà nhã, đập vỡ bao nhiêu thứ ở Cúc Tuệ
Cung của nàng. Nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, một nửa là trong bụng
vẫn còn tức giận, một nửa là mượn cơn tức này mà diễn trò. Hơn hai mươi
năm hắn ở trong cung thật thật giả giả, nàng đương nhiên có thể lý giải
hành vi này của hắn, kỳ thật thì có khi không cần phải phân biệt thật
hay giả. Gần đây nàng cũng không biết hắn bận cái gì, nàng hỏi Uông
Thành Hải hay Trần Hoài Đức thì hai người họ đều đùn đẩy nhau bảo không
biết. Thành ra nàng cũng không dám hỏi nhiều, ngày này dù sao cũng đến,
việc gì còn phải khiến hắn khó chịu vào lúc này?
Dù sao thì mấy ngày nay hắn cũng ra sức bảo bọc nàng, y như nhồi cho vịt
ăn vậy, nàng nay nào dám chọc hắn? Vừa thấy phi đao trong mắt hắn là
liều mạng xới cơm, ngay cả dáng vẻ cũng không chú ý nữa. Hắn cho nàng
ngâm nước nóng, mỗi ngày nàng đều nghe lời. Nay nhắc tới hoàng thượng,
ngược lại càng làm cho Phi Tâm lộn hết cả ruột gan. Quả thật, hắn bôn ba lăn qua lăn lại như vậy đến gầy yếu, hồn vía lên mây đau khổ đến tột
cùng. Nàng không nỡ, nhưng ở đây nàng còn có thể làm gì, đừng liên luỵ
ra bên ngoài nữa!
Nghe Lam Song Trì nói như vậy, Phi Tâm nhíu mày: “Hôm nay hoàng thượng xuất cung?”
Lam Song Trì cười nói: “Thánh giá hiện giờ đang ở Tả phủ, nương nương và
hoàng thượng thật sự là có linh tê (5). Không đến hai câu đã đoán được
bảy tám phần! Chả trách hoàng thượng nói, thân ở hai nơi mà tâm thì
chung một chỗ, thật là không giả. Hoàng thượng nói nương nương rất sĩ
diện hảo, rõ là ban chết mà nương nương cũng không bằng lòng khóc sướt
mướt cho người ta chê cười, nhất định phải quyết đoán! Nhưng chỉ có rượu thì không nên chuyện, cho nên cũng phải dùng tới vải!”
(5) linh tê (sừng tê giác): chuyện xưa kể lại, sừng tê giác màu trắng có
thể phản ứng rất nhạy, cho nên gọi là “linh tê”, thường được ví như ngầm hiểu trong lòng, đồng tình với nhau
Phi Tâm quẫn bách, trừng mắt nhìn cái khay, đột nhiên có phần hiểu ra! Lúc
trước nàng khiến hắn trúng một gậy, làm hắn bị giày vò đến chết đi sống
lại. Nay hắn đã muốn ở bên cạnh nàng, vốn không nói cho nàng phải làm gì mà để cho nàng tự mình đoán!
Phi Tâm hít một hơi nói: “Rượu cũng uống được, vải cũng cuốn được!” Nói
xong, nàng run rẩy đưa tay lấy cuộn vải ra, Lam Song Trì nhíu mày nhìn
nàng chằm chằm, “Nương nương có thật sự hiểu được ý của hoàng thượng
không? Không hỏi gì cả sao?”
“Hỏi nữa chẳng phải là bỏ lỡ thời cơ sao? Giấy bút ngươi đã chuẩn bị cả rồi
chứ?” Phi Tâm nói xong, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Rượu trong
trời đất nàng không rõ lắm, dù sao lúc này cũng chả có gì khác. Nhưng
nàng đã hiểu ra, vừa rồi Lâm Tuyết Thanh đến đây, hắn để cho nàng kéo
Lâm gia xuống nước, làm lớn chuyện lên, dù sao hiện tại nơi này cũng
không riêng gì người của hắn. Nói càng nhiều, truyền tới tai thái hậu
kia thì sẽ không còn là thật!
Cho nên mấy ngày qua cơ bản hắn không ở cùng với nàng, cứ tới là đập đồ,
như vậy sẽ không có bất kỳ lời thông đồng bịa đặt nào. Còn chuyện vì sao mỗi ngày đều bắt nàng ăn đến buồn ngủ, nhất định là sợ nàng mệt mỏi mà
không được bổ dưỡng, đừng để đến lúc đó lại tăng thêm vải để cột vào
chân!
×××××××××××××
Vân Hi đang ở chính đường của Tả phủ, bên ngoài hợp với tiểu viện và hành
lang. Tả Hàm Thanh đứng bên cạnh hắn cùng ngắm sắc trời mù mịt, một hồi
lại có người đến báo, nói phu nhân đã trở lại.
Đuổi người ra rồi, Tả Hàm Thanh lại nhìn hoàng thượng một cái: “Hoàng thượng, cũng nên khởi giá hồi cung rồi!”
Vân Hi liếc nhìn hắn: “Nếu ngày mai không dậy nổi, hoặc là chuyện này bị
đồn ra ngoài dù chỉ một chút, trẫm liền chặt đầu cả nhà ngươi.”
“Vi thần sao dám?” Tả Hàm Thanh cúi người, “Một nhà vi thần lớn nhỏ đều
nguyện làm chó ngựa cho thánh thượng, thánh thượng đã ban ơn cho vi
thần, nương nương cũng có ơn chiếu cố vi thần. Vi thần chết muôn lần
cũng không đủ để báo đáp, sao có thể có chút hành vi bất trung bất
nghĩa? Việc này trừ tiện nội (6) ra thì không ai ở bên ngoài biết được,
hoàng thượng có thể yên tâm. Năm đó vi thần nhận hoàng mệnh trấn giữ
biên cương, cũng thấy qua những thứ này. Chính tông hoàng cung, sao có
thể nhận biết? Thất trùng thất hoa (7) kia trước đây bọn họ cũng không
thể nhận ra. Nhưng tiện nội cũng am hiểu mấy phần! Chỉ là hoàng thượng
đột ngột như thế, lại không thông báo trước, sợ là đến lúc đó nương
nương…”
(6) tiện nội: cách gọi khiêm nhường với vợ mình
(7) thất trùng thất hoa: chế từ bảy loại trùng độc, bảy loại hoa độc,
nghiền nát với nhau rồi nấu mà thành; người trúng độc trước hết sẽ cảm
thấy ngứa ngáy như bĩ bảy con trùng cắn, sau đó sẽ thấy trước mắt hiện
lên bảy màu, biến ảo hoa lệ như bảy bông hoa chập chờn
“Vợ ngươi không giấu giếm ngươi chuyện gì chứ?” Vân Hi vừa nghe vừa nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Tả Hàm Thanh nghe xong sợ tới mức quỳ xuống đất, vội đáp: “Xin hoàng
thượng thứ tội, không liên quan đến tiện nội, là vi thần lắm mồm cứ hỏi
nàng mãi!”
“Đứng lên đi, trẫm chưa nói gì cả. Thật ra nó chỉ là thứ yếu, nhưng mà trẫm
muốn cam đoan ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra mà thôi.” Vân Hi lại nhìn bầu
trời đêm bên ngoài, “Trẫm cũng không hoài nghi sự ứng đối của nàng. Chỉ
cần giữ được một mạng của nàng trước, nhưng ngươi phải nhanh nhanh một
chút, chớ để cho tên Lâm Khang kia chạy!”
“Xin hoàng thượng yên tâm, hắn dù có ba đầu sáu tay, vi thần nhất định sẽ
bắt hắn về quy án!” Tả Hàm Thanh vội vàng lên tiếng trả lời, “Vi thần
quyết không phụ thánh ân!”