Vân Hi híp mắt, hôm nay hắn giá lâm đến Tả phủ là chuyện mà mọi người đều
biết, buổi trưa có nói rõ với hậu, hắn thỉnh thoảng đến phủ của trọng
thần cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Huống hồ Tả Hàm Thanh dọc
đường cũng có công phụng giá, hơn nữa Tả Hàm Thanh ngoại trừ lãnh binh
ra thì cũng rất được lòng nhà bên ngoại, trong nhà cất giữ điển tàng,
sách luận võ vô cùng phong phú. Lúc hoàng thượng Nam tuần có nghe hắn
nói liền có lòng xem một chút, từ sau khi Quý Phi gặp chuyện không may,
tâm tình hoàng thượng không tốt lắm, vào tháng ba Tả Hàm Thanh liền nhân cơ hội cung thỉnh thánh giá.
Ngày hôm qua Tả Hàm Thanh lại nhắc tới, thái hậu liền chủ động nói để cho
hoàng thượng ra ngoài đi dạo giải sầu cũng tốt. Dù sao cũng ở kinh
thành, hoàng thượng đi ra ngoài một chút cũng không phải chuyện gì ghê
gớm. Cho nên hôm nay hoàng thượng lo xong việc trên triều liền dẫn Bàng
Tín và Uông Thành Hải xuất cung đến Tả phủ.
Về phần vợ của Tả Hàm Thanh, nàng thân mang cáo mệnh, đầu mỗi tháng vốn
nên vào cung phụng dưỡng thái hậu. Nhưng nàng mang tiếng xấu bên ngoài,
thái hậu cũng có nghe thấy nên dứt khoát không gặp nàng. Sau Lam Song
Trì không vào cung, thái hậu cũng không hỏi đến, coi như không có người
như vậy cũng không sao! Đầu tháng tư, thái hậu bởi vì tức giận chuyện
này mà thân thể không được tốt, các mệnh phụ đều nhao nhao thỉnh an
phụng dưỡng, lui tới rất nhiều. Lam Song Trì liền tiến cung, mọi người
cũng ít khi gặp nàng. Nhưng danh tiếng Tả phu nhân bên ngoài thái hậu
cũng có nghe qua, nào có vui gì khi gặp người như vậy, nghe nói nàng tới đây vấn an cũng không quan tâm, Lam Song Trì liền ở ngoài Thọ Xuân Cung dập đầu rồi thôi. Nhưng mà đó chỉ là một thế thân, mặt nàng thế nào, y
phục đổi ra sao cũng không ai nhận ra được.
Ban đầu một đám Trần Hoài Đức năm người vào Cúc Tuệ Cung xử lý, Mạc Thành
Dũng sau khi bị hoàng thượng đạp một cước thì lại sợ hoàng thượng buồn
bực rồi đánh hắn, cũng bởi vì thái hậu phân phó nên cũng không đến gần
Phi Tâm nữa, đỡ phải bị người nắm cán. Hơn nữa hoàng thượng thường đến
đây, luôn là Uông, Trần cùng với mấy nô tài trong cung mình hầu hạ. Cho
nên không được mấy ngày thì bên người Phi Tâm cũng toàn là người đến từ
Càn Nguyên Cung. Đã như vậy, phần còn lại đều là hợp lẽ.
Hắn cũng không hoài nghi sự ứng đối của Phi Tâm, chỉ cần một động tác bọn
họ đã hiểu lẫn nhau. Như thế chỉ trong nay mai, nàng có thể không tiếc
lòng trung thành của mình mà tự mình vào cuộc. Cho nên hiện tại, hắn nên thật long thật dạ mà vào cuộc!
Người này vào lúc chết cũng không sợ, Phi Tâm cũng giống như vậy. Nếu chỉ dựa vào sự gan dạ nhất thời thì cũng có thể có chút sảng khoái. Nhưng nàng
lại dùng hết thời gian ngắn ngủi còn lại mà giải quyết hết mọi chuyện
trong một lần!
Nàng chỉ cảm thấy hồn xác loạng choạng, tựa như cả người muốn rã ra. Tay
chân tê từng đợt, nàng miễn cưỡng nhẫn nhịn, cổ họng giật giật, sau một
hồi lâu mới khẽ “ặc” ra một tiếng.
Nàng giương mắt nhìn, nhưng lại thấy thái hậu ngồi ở bên giường. Tay áo khép lại, sắc mặt u ám nhìn nàng! Phi Tâm kinh ngạc nhìn bà cả buổi, bỗng
nhiên giương môi cười: “Thái hậu bà bà!”
Nàng vừa lên tiếng, Nguyễn Tinh Hoa đã chấn động quay cuồng hết bảy tám
vòng, cái giọng điệu này, đúng là giọng Hoài An! Phi Tâm vốn vẫn nói
giọng Quan Trung. Cẩm Thái có lệ, phàm là quan gia thì phải học nói
giọng Quan Trung, bằng không giọng nam điệu bắc sẽ vô cùng kỳ quái, cũng không ra thể thống gì. Lạc Chính Mịch ở Cẩm Thái ba năm liền cởi bỏ
thân phận thương nhân, sau đó vẫn quản thúc người nhà nghiêm khắc. Phi
Tâm vào cung cũng chưa bao giờ nói giọng nam, nay như thế nào… Lại nhìn
thấy nét mặt của nàng, hai mắt mờ mịt, đúng là không sâu xa như trước,
càng long lanh vài phần!
Tinh Hoa quay đầu nhìn Vân Hi bên cạnh, thấy hai mắt hắn đỏ lên như mang
theo huyết lệ, đang nhìn chằm chằm vào vết siết tím đen trên cổ Phi Tâm! Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, may mà bà cũng không nhất thời
kích động muốn mạng của Phi Tâm!
Vụ án này mấy ngày trước bà đã không muốn tra nữa. Thật sự là lòi ra quá
nhiều nợ cũ trước kia của phụ thân! Tuy rằng đủ loại chứng cớ cho thấy
Quý Phi xác thực câu kết với ngoại thần, hơn nữa còn cấu kết nhiều nhất
với Lâm gia, nhưng trước đó Thường Phúc Tú Linh đến tố giác. Không thể
cân nhắc nhưng cũng không bác bỏ được, thái hậu vẫn luôn không hiểu nổi, vì sao Quý Phi cứ hấp tấp mà vội vàng nhận tội. Quý Phi như vậy mà lại
treo cổ tự tử. Hôm nay lại còn thấy tuyệt bút của nàng, thái hậu thật sự là cái gì cũng hiểu ra!
Trước đó có nói Quý Phi bị bệnh để cho thái y đến chẩn bệnh kỳ thật cũng
không sao. Cũng không có thái y đến thật. Nhưng đêm qua Mạc Thành Dũng
đột nhiên báo lại, nói Quý Phi đột nhiên treo cổ tự tử! Hoàng thượng hôm qua đi Tả phủ. Kết quả hắn vừa đi liền xảy ra chuyện! Vốn hai ngày này
tâm trạng thái hậu cũng bất an. Bà theo ý hoàng thượng gọi vợ Lâm Hiếu
vào. Không ngờ rằng Lâm Tuyết Thanh kia lại nhanh như vậy, lập tức đứng
ngồi không yên, may mà bà đã sớm nhờ Mạc Thành Dũng và Trần Hoài Đức
quan tâm một chút!
Thái hậu tuyên thái y vào xem, sau đó chờ hoàng thượng trở về lại khóc một
trận với hoàng thượng. Bên kia thái y vật vã hết nửa đêm mới có thể coi
như là cứu một mạng người trở về. Kết quả lại là sấm rền đánh xuống. Quý Phi có điểm là lạ, hình như là tức ngực sinh ngốc!
Lần này thái hậu hoảng hồn. Tới buổi sáng, hai người cùng nhau tới xem. Lúc ấy Quý Phi treo cổ tự tử, trên dưới Cúc Tuệ Cung hỗn loạn, đều bận rộn
cứu người không để ý đến chuyện khác. Cũng sáng đó, Mạc Thành Dũng mới
nhìn thấy có một tờ giấy dưới góc bàn. Hắn nhặt lên xem, đúng là tuyệt
bút của Quý Phi. Hắn trình lên cho hai người xem. Vừa thấy thì thái hậu
hoàn toàn hiểu ra. Hoàng thượng lại chịu không nổi, cả người lắc lư lảo
đảo, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh!
Trong lòng thái hậu đau khổ tột cùng. Mấy ngày qua hoàng thượng chịu đựng đến gầy như một bộ xương, ngày ngày bất an.
Thù cũ liên quan đến rắc rối lần này bao nhiêu phần? Nợ cũ của Đại Tư Mã
trăm mối chằng chịt. Điều tra xuống dưới nữa sợ là phải diệt tộc. Thái
hậu vừa sợ vừa hối hận. Tuyệt bút này lại làm cho thái hậu khó xử! Cũng
không ngờ rằng nàng lại có tấm lòng này!
Nay nàng tỉnh lại, cả người cứ như ngu ngốc vậy, mở miệng ra còn nói giọng nam? Làm sao còn đối mặt với hoàng thượng!
“Ngươi còn nhớ đây là đâu không?” Thái hậu nhìn Phi Tâm, nhẹ giọng mở lời.
“Nhớ rõ mà, thái hậu bà bà!” Phi Tâm nghe bà nói xong thì nở nụ cười, “Cúc Tuệ Cung, đúng không?”
Thái hậu hít nhẹ một hơi, nhất thời đứng dậy, dời tấm bình phong ngăn ở bên
giường. Nhìn hoàng thượng một chút, hai người cùng nhau đi ra ngoài, vẫy tay gọi mấy tên thái y đến: “Quý Phi sao lại thành ra như vậy?”
“Mạch tượng Quý Phi không thông, trong họng có đàm, khí huyết kém, ăn không
được, thần trí mê sảng…” Phùng thái y quỳ trên mặt đất, vừa mới nói một
nửa thì thái hậu đã không còn kiên nhẫn mà đứng dậy: “Ai bảo ngươi nói
hết mấy cái này? Chọn những cái quan trọng mà nói.”
“Theo ý kiến của thần, sợ là bị chứng đàm mê (*)!” Mạnh thái y bên cạnh vội
vàng nói, “Quý Phi bị đau nhức mà chậm hiểu, nhưng ý thức lại rõ ràng.
Cũng không có biểu hiện điên loạn. Sợ là vì quá khó chịu mà nhất thời bị nghẽn đến ứ đọng. Bệnh này không có gì lo ngại, nhưng phải châm cứu
trước, uống mấy thang thuốc rồi sẽ khá hơn.”
(*) đàm mê: một chứng bệnh có triệu chứng: thần thức mơ hồ, trong họng có
tiếng đàm, tức ngực, nặng thì bất tỉnh hôn mê, rêu trắng dày, mạch hoạt
(theo Đông dược)
“Có ổn không? Trẫm còn có chuyện muốn nói với nàng.” Vân Hi càng tỏ ra không kiên nhẫn, thần sắc sốt ruột.
“Cái này…”
Thái hậu thấy mấy lão thái y ai nấy đều vẻ mặt ngượng nghịu, vừa định mở
miệng thì đột nhiên nghe tiếng la hét ầm ĩ bên trong. Vân Hi nhíu mày:
“Lại làm sao vậy?”
Một hồi Uông Thành Hải điên cuồng chạy lại đây, người đầy mồ hôi: “Nương nương nói đói bụng, muốn ăn canh rau!”
Thái hậu nghe xong thì cực kỳ choáng váng, nửa tháng tới sẽ không có một
ngày sống yên ổn. Bà lại càng không dám nhìn nét mặt của hoàng thượng,
ngẫm lại thì chính mình cũng khóc!
Hoàng thượng bên này vội vàng an ủi, bao nhiêu chuyện ngập đầu, cứ phát sinh
một đống việc khiến người ta nổi cáu. Hắn ném hết đám thái y ra ngoài
rồi nói: “Mẫu hậu phải chăm sóc thân thể, dù sao cũng đừng để bệnh…”
“Là ai gia không thể hiểu được tấm lòng của con, ngay cả nàng là một người
tiến cung năm năm còn hiểu được điều này. Mà ai gia đã gắn bó với con
hai mươi năm lại không hiểu! Nàng nhận thức nhanh như vậy, đó là không
muốn mẹ con ta xa cách, cũng là coi trọng thể diện của ai gia. Ai gia là người sắp năm mươi, hơn nửa đời người đều ở trong cung, gặp qua bao
nhiêu sóng gió. Thế mà lại vì nhất thời căm hận mà làm khó hoàng
thượng!” Thái hậu khóc không được, kéo kéo tay hắn, “Nay là Lâm Hiếu
cũng được, Quý Phi cũng được, hoặc là hai người hợp mưu cũng được, cũng
không quan trọng nữa! Ai gia chẳng qua là thấy khó chịu trong lòng!”
Quý Phi là đầu đuôi ngọn nguồn trong đó, người nhà nàng ở Hoài An chu cấp
chậm chạp, cho nên mới cấu kết với ngoại thần tìm chỗ dựa. Nhưng Đại Tư
Mã lại không thèm kết giao, mọi người đều bị Đại Tư Mã bức bách nên
không dám có hành động gì khác thường. Mặc dù Lâm Hiếu từng chịu ân huệ
của nàng lúc ấy cũng vô lực giúp đỡ. Vì vậy nàng mới sinh ra lòng căm
ghét, thừa dịp lúc hoàng thượng và Đại Tư Mã đối chọi gay gắt nhất mà
diệt trừ Đại Tư Mã! Nàng nhìn trúng Lâm Hiếu, là vì Lâm Hiếu không bao
giờ hoà hợp với Đại Tư Mã. Nhà nàng trước kia buôn bán các nơi, cho nên
quen nhiều nhân sĩ giang hồ. Nàng sẵn lòng để cho người nhà bắc cầu, cho Lâm Hiếu đi giao thiệp trước.
Nhưng Lâm Hiếu cũng không chấp nhận, nàng không cam lòng, liền hết lần này
đến lần khác đòi bạc của Lâm Hiếu. Sau khi Đại Tư Mã chết bất đắc kỳ tử, nàng lại cho là Lâm Hiếu ngoài sáng không đồng ý nhưng ngấm ngầm động
thủ, lại mượn cơ hội đề bạt mà đòi thù lao ở Lâm Hiếu, Lâm Hiếu thật sự
là trả tiền cho nàng. Sau đó nàng hưởng thụ bạc, Lâm Hiếu được phong
chức cao, hai người cũng không qua lại nữa.
Nhưng từ khi nàng và hoàng thượng ngày ngày tình thâm, nàng cũng e ngại
chuyện này bại lộ ảnh hưởng đến cảm tình của hai người. Muốn chỉnh đốn
Ti chưởng cục, có thể nắm hậu cung trong tay, từ nay về sau chuyện thu
chi của nàng sẽ không được tiết lộ. Sau khi cùng hoàng thượng Nam tuần,
tình cảm hai người càng thêm sâu nặng, nàng mặc dù ở chỗ thâm cung nhưng cũng biết thiên hạ khó cầm. Nàng vô cùng hối hận vì trước đó đã mượn
quyền cao chức trọng mà đòi một khoản bạc lớn. Tới tháng ba Mạc Thành
Dũng soát cung tìm ra vật chứng, nàng biết sự việc đã bại lộ, vốn có ý
định nhận tội cùng Lâm Hiếu, nhưng ngày đó thư từ qua lại với Lâm Hiếu
rất nhiều. Sợ lại liên lụy đến gia đình ở Hoài An, lại nghĩ đến chuyện
hoàng thượng nể trọng Lâm Hiếu, cuối cùng lại sợ hoàng thượng khó xử,
thái hậu đa tâm, nàng đành không muốn liên lụy người khác, dứt khoát để
cho Thường Phúc và Tú Linh đến tố giác với thái hậu, đồng thời nhận tội! Sau lại vì hoàng thượng tra xét cặn kẽ không ngừng, càng lúc càng thấy
thẹn với hoàng ân, nay nàng nói hết mọi chuyện ra, nguyện lấy thân để
giữ gìn thể diện cho hoàng thất. Người nhà ở Hoài An xa xôi cũng không
biết việc này, chỉ khẩn cầu hoàng thượng bảo vệ danh dự gia đình!
Nếu tuyệt bút này viết sớm mấy ngày, thái hậu nửa điểm cũng không tin.
Nhưng hiện tại sự tình đã tra ra đến nước này, chứng cứ trước kia của bà cơ bản là trăm ngàn chỗ hở. Mà Thường Phúc và Tú Linh là hai nhân vật
mấu chốt, mỗi lần tra hỏi thì trước sau không đồng nhất, mâu thuẫn rất
nhiều. Lúc ấy thái hậu tức giận, làm sao nghĩ được nhiều thế này. Nay
nghĩ lại, Thường Phúc và Tú Linh đều vào cung từ nhỏ, ở trong cung nhiều năm nên đã sớm biết đạo lý một khi chủ tử thất bại, nô tài cũng sẽ khó
sống. Làm sao có thể nhận tội thẳng thừng như vậy?
Quý Phi cho là đã nắm được điểm yếu của Lâm Hiếu, cho nên đúng là có khả
năng tham tiền của Lâm Hiếu. Nhưng nàng là một nữ nhân hậu cung, cho dù
có bày bố bí mật thận trọng thế nào đi nữa thì Đại Tư Mã là loại nhân
vật nào, làm sao nàng nói giết một cái là giết được? Tra xét lâu như
vậy, đủ loại bằng chứng qua lại của phụ thân chất cao như núi, nhân
chứng liên lụy chừng hơn trăm người, so với hành vi của Quý Phi càng
khiến cho người ta giận sôi gan! Quý Phi tuy là tham lam đáng giận,
nhưng lúc này cũng đã bị làm cho điên khùng ngây ngốc. Nàng chẳng qua
vào cung được năm năm, cũng hiểu chuyện này không thể điều tra sạch sẽ,
cho nên nguyện ý chết cho xong việc, đỡ phải liên lụy người nhà, không
bằng tận trung vì hoàng thượng! Nhưng thật ra Nguyễn Tinh Hoa bà hai
mươi năm làm thái hậu lại không rõ đạo lý bụi đất đã lắng, có đào lên
cũng vô dụng