Thái hậu nhìn Vân Hi, dưới thần sắc mệt mỏi là sự trưởng thành sắc sảo,
không cần phải bảo vệ hắn, cũng không có cách điều khiển hắn. Hiện giờ
tấu chương xin lập Quý Phi làm hậu càng ngày càng nhiều, Phi Tâm là nữ
nhân hắn yêu, hắn sớm đã muốn cho nàng danh phận này. Làm mẫu thân của
hắn, sao lại không tác thành?
“Ai gia biết con luôn muốn phong nàng làm hậu, lúc này thừa dịp tết đến,
ngày làng thàng tốt, bụng nàng cũng chưa to quá. Không bằng tháng giêng
chọn một ngày tốt?” Thái hậu thấp giọng nói.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng Vân Hi lại sửng sốt, nhìn thái hậu, nhất thời tay có chút run. Đây là kết quả hắn sớm đoán được, nhưng vẫn khó đè nén được
kích động. Thái hậu nhìn vẻ mặt của hắn, xuyên qua ánh mắt đen láy kia
là màu sáng rỡ như sao, đáy mắt kia nồng tình như thế làm cho người ta
ngưỡng mộ. Tuy rằng thái hậu đã năm mươi, đã bước qua tuổi trẻ, nhưng
bởi vì ánh mắt động lòng người này mà rạo rực theo. Hí kịch xướng tài tử giai nhân, nồng tình mật ý. Bà cũng đã nghe nhiều, nhưng tin ít. Nhưng
hiện giờ trước mắt đã có một đôi, ở trong mắt bà càng thân thuộc hơn thế gian rất nhiều. Ở trong hoàng cung, không thiếu nhất chính là sắc đẹp.
Cũng là vì điều này, sự chấp nhất bên trong sắc đẹp rực rỡ mới làm cho
người ta cực kỳ hâm mộ mà đố kỵ!
Dựa vào phần tình cảm này, cũng nên tác thành cho bọn họ, huống hồ nhà Lạc
Chính không muốn liên quan đến triều đình, Phi Tâm kia lên làm hoàng
hậu, đối với thái hậu mà nói, cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận!
“Nhi thần từng… từng đáp ứng với mẫu hậu. Không có con trai sẽ không vào
trung cung!” Đôi mắt Vân Hi chăm chú nhìn, giọng nói khàn đặc, “Hiện giờ còn chưa biết trong bụng là nam hay là nữ.”
“Nàng mang thai con trai, đối với con mà nói căn bản không phải không quan
trọng sao?” Thái hậu híp mắt cười khẽ, “Con đã yêu nàng thì phong đi! Ai gia là một lão thái bà, tội gì còn không tác thành cho các con? Về phần sau này là tốt hay là xấu, toàn bộ đều tùy vào con! Mà cái bệnh ngờ
nghệch của nàng có hết hay không, đối với ai gia mà nói cũng không quan
trọng!”
Vân Hi hít sâu một hơi. Hắn đứng lên, đi lên trước hai bước quỳ trên mặt
đất. Lúc trước điều mà bọn họ hy vọng, chính là thái hậu có thể hiểu
được lòng trung thành của nàng, sự si tâm của hắn! Bây giờ, cuối cùng
cũng đã thấy được! Hắn cúi người hành lễ: “Nhi thần tạ mẫu hậu đã tác
thành!”
×××××××××
Trong Nhạn Tê Các, Ninh Hoa Phu Nhân tựa vào tháp, trông rất mệt mỏi nhưng
cực kỳ bình tĩnh. Lâu không thấy ánh sáng, vẻ mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sinh động như trước. Nàng lẳng lặng nhìn Phi Tâm hồi lâu: “Ngươi
quả thật thích hợp sống trong cung đình, không giống như ta.”
Ninh Hoa Phu nhân nhìn cái bụng nhô lên của Phi Tâm, cười: “Năm đó lúc ngươi đến, ta chỉ biết, ngươi và ta đều giống nhau. Năm đó thái hậu lệnh cho
ta hộ giá Tuệ Quý Phi và hoàng hậu, giúp các nàng giữ tâm hoàng thượng.”
“Ngươi luôn không muốn gặp lại người. Bản thân thì ẩn nấp không muốn lại bị
lợi dụng.” Phi Tâm nhìn nàng. “Ngươi không muốn lại làm quân cờ, nhưng
lại không tìm được cách thoát ra!”
Nàng rũ mắt nhìn chăn gấm: “Ta là họ hàng của Nguyễn gia. Mặc dù họ Nguyễn,
nhưng có quan hệ thân thích gián tiếp. Mẫu thân ta là đường muội của
thái hậu. Từ lúc tiến cung, Tuệ Phi tranh chấp với hoàng hậu. Ta và
Chiêu Hoa Phu Nhân vào cung với ta đều bị liên lụy. Hơn một năm thì chết hết một người! Khi đó ta đã hiểu được. Thái hậu không phải là đối thủ
của hoàng thượng! Bởi vì ta tỏ thái độ trung lập trong cuộc đấu đá giữa
các nàng nên mới bảo toàn chính mình. Thái hậu thấy ta không thể được
việc thì gặp phải ngươi, liền cho ngươi vào cung. Bà nhìn trúng ngươi
gia thế thấp kém, biết ngươi nhất định sẽ nghe lời.”
“Nhưng khi đó ta cũng không giữ được trái tim hoàng thượng. Thái hậu cũng không thích ta.” Phi Tâm cười cười.
“Ngươi giữ được. Chỉ là hoàng thượng không biểu hiện ra ngoài thôi.” Lời của
nàng làm cho Phi Tâm ngạc nhiên, nhất thời lại có chút ngây dại.
Ninh Hoa Phu Nhân mỉm cười, mắt cười cong cong hết sức nhu mỹ. Nàng thấp
giọng nói: “Từ lúc ta vào cung, lên xuống trong cung đã gần chín năm.
Trong thời gian đó thật sự có vài nữ nhân vô cùng nở mày nở mặt. Từ
Nguyễn Tuệ, đến Lâm Tuyết Thanh trước khi ta ở núp. Đối với những người
này, ta thật sự rất xem thường! Nhưng trong những ngày năm Tuyên Bình
thứ mười bốn, ta thật sự từng ghen tị một lần!”
Phi Tâm nhìn nàng dán mắt vào đứa trẻ, nhất thời chỉ vào bụng mình: “Ngươi
nói ta ư?” Từ năm Tuyên Bình thứ mười hai đến năm Tuyên Bình thứ mười
lăm, trên cơ bản là khoảng thời gian tăm tối nhất của nàng, có cái gì mà ghen tị?
Ninh Hoa Phu Nhân cười cười, nhưng không nói nữa, chuyển lời: “Ngươi đã sớm
giữ được, có lẽ chính hoàng thượng cũng biết, hoặc là hắn không muốn để
cho thái hậu đắc kế. Ta khó mà sinh tồn trong kẽ hở, không biết thay đổi cục diện như thế nào, chỉ biết một mặt nghe theo. Về sau ta chán ghét,
chán ghét nơi này hết thảy! Ta không giống ngươi, vì thanh danh mà có
thể thủ già đến chết. Ta không có gửi gắm, không biết nên vì cái gì mà
phấn đấu. Hoặc nói, ta không có sự can đảm kia, cũng không có dũng khí
kia!”
Phi Tâm nghe nàng nói như vậy, không khỏi đưa tay vỗ về bụng mình: “Ít nhất ngươi còn có một đứa nhỏ!”
“Cho nên nói, ngươi và hắn đều giống nhau. Các ngươi trời sinh nên ở trong
cung. Các ngươi vĩnh viễn sẽ không mất ý chí chiến đấu! Mấy ngày nay ta
bằng lòng gặp ngươi, chính là bởi vì, ta muốn giao đứa nhỏ này cho
ngươi! Ta biết, ngươi sẽ bảo vệ nó.”
Hốc mắt Phi Tâm ẩm ướt, nàng gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ, vì ngươi và ta
đều từng làm quân cờ! Ta sẽ cho con bé quang vinh cả đời, quý không thể
nói!”
Cuộc sống trong cung chính là như thế, không tranh đấu cũng chỉ có thể chờ
chết! Ninh Hoa Phu Nhân phát hiện được nhược điểm của mình nhưng nàng
lại trốn không thoát, cho nên nàng thà rằng lựa chọn trốn tránh, mở ra
chốn bồng lai hiếm có cho tâm hồn mình trong cung đình. Như thế, yên ổn
qua vài năm cũng không tệ!
Rời xa tranh đấu, nhưng đầu óc thanh tịnh. Cho nên nàng bằng lòng giao đứa
con của mình cho Quý Phi tham quyền thế tốt, không chỉ vì nàng là nữ
nhân hoàng thượng sủng ái nhất mà càng bởi vì sự kiên cường của nàng,
nàng luôn có thể phấn đấu hơn nữa! Các nàng đều từng là quân cờ, có
những vết thương bất đắc dĩ giống nhau, không cần bất kỳ kẻ nào thương
hại, nhưng phân ra thành bại khác nhau!
Phi Tâm không phải chưa hề gian nan nhẫn nại, không phải chưa hề tuyệt
vọng, nàng cũng có chuyện không muốn làm, không muốn tổn thương người
khác. Nhưng nàng không có cách nào, không làm đao phủ thì sẽ là thịt cá!
Lúc Phi Tâm trở lại Cúc Tuệ Cung, Vân Hi đã đến Thể Phương Điện. Nàng đi
vào, thấy hắn đang đọc sách ở án thư, đuôi tóc hắn thật dài, cẩm bào tử
kim, vô cùng hoa lệ. Nàng thích bộ dáng hắn đọc sách như vậy, ánh mắt
cực kỳ chuyên chú, gò má ánh vầng sáng tinh tế. Ánh sáng nhàn nhạt kia
làm cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp và sáng sủa, làm cho nàng thấy thân
thiết, hết sức an toàn!
Nàng luôn là một người thiếu cảm giác an toàn, ánh mắt lúc nào cũng để ý
xung quanh. Nhưng bây giờ, nàng càng thích lẳng lặng nhìn hắn, cảm nhận
độ ấm từng chút một, làm cho trái tim nàng lúc này đã chan chứa ngọt
ngào!
Cung đình là một nơi không hề có sự ấm áp, nhưng ở chỗ này, nàng có thể tìm
được sự ấm áp mà nàng không thể buông tay! Vân Hi ngẩng đầu, thấy nàng
đang tựa vào bên rèm, chuỗi óng ánh lay động trên người nàng.
Nàng mặc một bộ váy màu vàng, bao quanh sự mềm mại và kiên cường của nàng.
Hơn nửa năm qua, nàng từng bước một đi trên con đường theo kế hoạch của
nàng, trở thành mũi đao nổi lên bốn phía trong cung đình, nỗ lực đi cùng với hắn!
Hắn đưa tay ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào trong lòng hắn. Phi Tâm nhẹ
giọng nói: “Thiếp vừa đi thăm Ninh Hoa Phu Nhân, nàng giao nữ nhi cho
thiếp!”
“Không ngoài ý muốn, trốn tránh vài năm, cũng coi như hiểu được” Vân Hi cười
khẽ một tiếng, “Nàng cũng nên mang qua đây giáo dưỡng một chút.”
Phi Tâm tựa vào ngực hắn, hòa cùng hơi thở của hắn: “Thái hậu năm nay càng
lười hành động, cũng không nên khiến bà quan tâm cái này. Mặc kệ là ai,
thiếp đều sẽ giáo dục bọn nó! Để cho bọn nó hiểu phải trưởng thành trong cung như thế nào.”
Hắn nhắm mắt, nở nụ cười: “Có nàng ở đây, ta tất nhiên là yên tâm.”
Phi Tâm ôm chặt hắn: “Thiếp là sẽ luôn cận kề chàng!”
“Nàng nói thì phải nhớ kỹ.” Hắn thở dài một hơi, đột nhiên cười, “Phi Tâm, thái hậu đồng ý rồi! Bà cho ta lập nàng làm hậu!”
Phi Tâm sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp. Vân Hi cúi đầu
nhìn sắc mặt của nàng, bên môi nở nụ cười động lòng người: “Về sau nàng
đi cùng ta! Như thế, chúng ta không cần chờ đứa bé này sinh ra mà đánh
cuộc vận khí, phải biết rằng, chiếu thư kia ở trong tay ta cũng sắp tả
tơi rồi! Biểu tấu của cha nàng đến rất kịp thời, cũng nhờ ông ấy nghe
theo ý kiến của nàng!”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, há miệng thở dốc, khóe mắt đã có chút đỏ. Nàng cũng mỉm cười, đây tất nhiên là kết quả bọn họ sớm đoán được, chỉ là nghe
xong, nàng vẫn kích động khó đè nén được. Thanh danh của nàng đã đạt tới đỉnh, nàng là mẫu nghi thiên hạ, trở thành quốc mẫu Cẩm Thái. Hoa phục
đỏ thêu vàng, ngọn lửa nồng cháy rực rỡ hoa lệ nhất, nhiễm đỏ ráng
chiều, mà con phượng hoàng kia, vượt lửa mà bay liệng!