Ở ngự viên phía sau Thanh Dao Trì là Tập Tinh Điện, đối diện có hí lầu
múa phượng, lớn nhất là Linh Âm Các của Hưng Hoa Lâu. Tập Tinh Điện này
tuy nhỏ chút, nhưng bởi vì hai bên có lầu đối xứng, lại có cảnh tháp
nước lung linh, hơn nữa hậu viên Thanh Dao Trì lại bố trí cảnh núi rừng, đa dạng các chủng loại hoa và cây cảnh quý, có thể nói là một năm bốn
mùa đều không tịch mịch. Cho nên bàn về nơi nghe diễn hí kịch trong
cung, thái hậu cũng yêu nhất nơi này.
Bây giờ đang là mùa đông, tuyết trắng xóa, màu xanh um vẫn trải dài như
trước, bên dưới lớp tuyết trong suốt càng lộ rõ màu xanh ngát. Ngoài
hành lang hai bên hậu viên thấy ngói xanh tường đỏ ẩn hiện. Cũng có vài
căn phòng, chẳng qua bởi vì chỗ hẻo lánh, hiếm có người vào. Ở nơi đó
phần nhiều là phi tần thất sủng, nhiều đến nỗi thậm chí quanh năm không
có người quản lý, hoang vắng như phế bỏ.
Phía đông Thanh Dao Trì có cây cầu dài, hợp với một chiếc thuyền đá, dựng ở
trên hồ giống như thuyền bạc trên mặt nước yên tĩnh, mặt trên bố trí
tiểu điện phòng hình bát giác, là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất. Lúc này Phi
Tâm đang ngồi ở giữa, đẩy cửa ra đón lấy mặt nước, đập vào mắt đều là
cảnh tuyết rơi. Hôm nay ánh nắng tươi sáng, ánh sáng khúc xạ ở trên
tuyết vô cùng chói mắt, tạo nên vầng sáng ngũ sắc rực rỡ trước mắt nàng. Gần đến ngày tết, cũng là lúc thời tiết lạnh nhất của một năm, nàng
khép tay áo, hơi hơi híp mắt. Tú Linh khom lưng nói với nàng: “Nương
nương, nơi này lạnh một cách kỳ quái. Gió to quá, không cẩn thận khéo
lại bị lạnh, không bằng hồi cung nghỉ ngơi đi?”
Phi Tâm vẫn chưa trả lời, chỉ là chậm rãi đứng lên, hôm nay đi dạo trong
vườn, không nhận thức được mà lại đi đến nơi này. Có lẽ là mấy ngày nay
quá mức nhàn hạ, để cho nàng ăn không ngồi rồi. Lại có lẽ, bởi vì buổi
nói chuyện với Ninh Hoa Phu Nhân hôm đó lại gợi lên rất nhiều hồi tưởng
của nàng. Phi Tâm mấy ngày nay suy đi nghĩ lại, thật đúng là nghĩ không
ra, năm Tuyên Bình thứ mười bốn rốt cuộc xảy ra chuyện gì dẫn đến việc
lần này Ninh Hoa mở miệng? Năm Tuyên Bình thứ mười bốn là một năm tối
tăm nhất kể từ lúc Phi Tâm tiến cung tới nay! Thật không biết năm ấy
nàng có cái gì đáng giá để người ta đố kỵ đâu chứ?
Bất quá lúc ấy nàng vẫn chưa hỏi Ninh Hoa Phu Nhân vì sao nói ra lời này,
nàng không muốn để cho sự hiếu kỳ của mình lại khiến người khác không
thoải mái. Huống chi những chuyện đã qua, đối với Ninh Hoa Phu Nhân mà
nói, làm sao không từng có một hồi đấu tranh gian khổ? Nàng bước thong
thả về phía trước, đẩy cửa nhìn Thanh Dao Trì.
Năm Tuyên Bình thứ mười bốn, nàng từng ở nơi này xem hoa cúc, chứng kiến
thời điểm cúc nở hoa, không nhịn được liền viết một bài thơ. Đời này chỉ nguyện cùng bạc đầu, không cần cúi xin người xót thương! Quả thật, thời điểm nàng viết thơ có mang ý phẫn uất, có phần nhìn thân thương phận.
Bởi vì năm Tuyên Bình thứ mười bốn đối với nàng mà nói thật sự là giày
vò! Nàng vẫn còn nhớ vào tháng bảy năm Tuyên Bình thứ mười bốn, giữa hè
là lúc nàng từng trèo lên nơi này một lần, ngày đó là mùng bảy tháng
bảy, là lễ cầu Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá, cũng là đêm Thất Tịch theo phong tục dân gian.
Lúc ấy phi tần trong cung đều dẫn nước quanh trăng, thả châm vào trong nước hướng về Chức Nữ cầu xin tài may dệt khéo léo. Ở lần cầu xin tiếp theo, có lẽ là càng thêm khát vọng, là cầu xin hoàng thượng rủ lòng thương.
Ngày đó nàng tránh mọi người đi đến nơi này. Mấy năm tiến cung chưa bao
giờ từng đi dạo các nơi, bởi vì không có thời gian, càng không rảnh rỗi. Nhưng ngày đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến chỗ này, bất quá
không phải vì cầu Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá, mà là muốn tự sát! Nàng là muốn từ nơi này nhảy xuống, lao vào trong hồ nước cho xong hết mọi chuyện!
Năm Tuyên Bình thứ mười hai nàng tiến cung, chống đỡ hơn hai năm thì thể
xác và tinh thần đều mệt mỏi, khó có tương lai. Thay vì ở trong cung
suốt ngày lo sợ, không biết khi nào sẽ có thêm tội, không bằng tự mình
kết liễu trước.
Phi Tâm đi thẳng ra đầu mũi thuyền, lúc này phía dưới đã phủ tuyết thật
dày, đông lạnh rắn chắc. Mà lúc ấy sóng nước trong vắt, có bóng hạc uyên ương, có khóm hoa chói lóa như ngọc lưu ly trong điện. Đang lúc ở nơi
hoa lệ nhất lại làm cho nàng tuyệt vọng. Lúc ấy nàng đứng ở nơi đó rất
lâu, nhưng cuối cùng không có nhảy xuống. Bởi vì nàng không cam lòng!
Nàng mới vừa vào cung hơn hai năm, vừa mới được phong Quý Phi. Mấy tháng ở trên vị trí Quý Phi còn chưa có ngốc, nếu chết rồi, cả nhà có thể
được lợi gì? Trong cung có lệ, theo như chức vị mà gia phong cho gia
tộc. Sau khi nàng làm Quý Phi, phụ thân được phong làm Tư Mã Hoài An.
Nếu nàng ở trong cung hầu hạ lâu dài, triều đình nhất định sẽ tăng thêm
ân sủng cho gia tộc. Nhưng vừa mấy tháng đã chết, cho dù che giấu đi sự
thật nàng tự sát thì cũng nói nàng là ngoài ý muốn mà chết đuối. Vinh
quang ngắn ngủi nhất thời này có thể khiến cho cả nhà thơm lây được bao
nhiêu?
Thời điểm nàng mới vào cung, bởi vì nhà nàng ở Hoài An, mà nguyên quán của
thái hậu ở Giang Đô. Hơn nữa sau khi nàng được phong làm Phu Nhân lại
rất là thân thiết với thái hậu. Nhất thời trong cung cũng suy đoán nhộn
nhịp, tuy biết cha nàng cấp bậc không cao, nhưng có lẽ cũng là họ hàng
thân thích của thái hậu. Rắc rối của Nguyễn gia khó gỡ, nữ nhi của nhà
Lạc Chính danh tiếng chưa từng ai biết đến có thể được phong Phu Nhân,
tất nhiên là có quan hệ không nhỏ với thái hậu. Nhưng mà không lâu sau,
trong cung từ trên xuống dưới đều biết được rằng nhà Lạc Chính và Nguyễn thị không hề liên quan. Nguyễn thị tiếng tăm lừng lẫy, tất nhiên là thế gia đại tộc. Nhà Lạc Chính xuất thân là thương nhân, sao có thể sánh
với Nguyễn gia? Bất quá là thái hậu cảm thấy dáng dấp nàng giống như
Nguyễn Tuệ nên lúc này mới khai ân để cho nàng vào cung. Kể từ đó, cái
gì cũng đều loan truyền trong cung. Ngày trước đối với nàng đều mang
theo nụ cười cẩn thận, mà sau này lại cười thơn thớt nham hiểm, ít hay
nhiều đều mang theo chút xem thường và khinh bỉ. Nàng là nhờ thái hậu mà vào cung, mọi người không để cho nàng tự nhiên cũng phải chú ý cho thái hậu vài phần thể diện. Nhưng tại thời điểm thái hậu bắt đầu đối với
nàng không mặn cũng không nhạt, thể diện của nàng cũng chỉ có thể dựa
vào khả năng tài chính của mình mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Tiền bạc, nhưng mà bạc của nàng, sau khi tiến cung hơn một năm còn lại chẳng bao nhiêu. Nếu hoàng thượng thưởng nàng một mâm điểm tâm, số bạc nàng
lấy ra phải gấp trăm lần so với món điểm tâm để khen thưởng cho nô tài
chuyển lời bưng mâm. Một mâm trái cây lớn có thể chia ra thành ba mươi
sáu cái đĩa nhỏ. Trong cung nhóm nô tài hay dùng cách này để kiếm tiền
từ chủ tử. Ở lâu trong này mọi người sẽ từ từ hiểu được, nhưng quá trình hiểu rõ chính là một loại giày vò hành hạ. Cho dù không được sủng ái,
quá mức xem nhẹ sức ảnh hưởng của nô tài sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt. Ban thưởng cũng cần có kỹ xảo và thủ đoạn, chỉ là Phi Tâm không hiểu
được những thứ này. Rất nhiều bạc của nàng đều tiêu hao ở một số phần
thưởng vô nghĩa. Đổi lấy bất quá chỉ là một hai tiếng lấy lòng, căn bản
không có lợi ích thiết thực nào.
Kỹ năng ban thưởng, kỹ năng nhìn người, đặc biệt xem những kỹ xảo của
những người ở trong cung, nàng dùng thời gian hơn một năm để học được
những thứ này, lại chi ra số tiền đắt đỏ! Đến mùa xuân năm Tuyên Bình
thứ mười bốn, tồn lương của Phi Tâm chẳng còn bao nhiêu, chỉ trông vào
thói quen chi tiêu mỗi tháng mà miễn cưỡng duy trì. Ngoại trừ dựa vào
thể diện mà vinh quang, nàng căn cứ vào thói quen chi tiêu để mà khen
thưởng. Người nào có thể dùng tiền đến lấy lòng, người nào không thể
dùng tiền đả động, nàng đều dần dần xem rõ ràng, chẳng qua là nàng đồng
thời học được, thái hậu càng ngày càng thấy nàng chướng mắt. Bởi vì nàng chỉ lo học tập cách sinh tồn trong cung, lại xem nhẹ nhiệm vụ căn bản
của chính mình.
Thái hậu muốn nói, đương nhiên là Trung cung Nguyễn Ân Ân. Nhưng Nguyễn Ân
Ân bởi vì Tuệ Phi chết mà thoát được kiếp nạn, còn lại cận kề nhất đương nhiên chính là Ninh Hoa Phu Nhân. Trong cung hoa bay bướm lượn rực rỡ
vô số, tâm trạng lung lay của hoàng thượng sao có thể chỉ giữ ở một nơi? Năm Tuyên Bình thứ chín lúc đại hôn của hoàng thượng, mặc dù phong hào
chỉ có bốn người, trên thực tế nữ nhân bên người hoàng thượng đâu chỉ có bốn người này.
Hoàng thượng chưa bảy tuổi đăng cơ, hoàng thất tự sẽ trang bị một loạt phương châm giáo dục, đương nhiên đối với chuyện nam nữ cũng phải dạy, đã bắt
đầu tiến hành từ lúc hoàng thượng mười một tuổi. Bình thường có Văn Hoa
Các chuyên lo việc lễ nghi và giải quyết chuyện tổ tông họ hàng, trang
bị một loạt người chờ đợi vì hoàng thượng, lúc ấy sẽ tuyển chọn từ tám
cho tới mười hai cung nữ xuất thân trong sạch, tư sắc xinh đẹp, thường
lớn hơn mấy tuổi so với hoàng thượng để thị tẩm. Trong lúc đó đương
nhiên sẽ ở cùng hoàng thượng, luôn luôn phải được hoàng thượng yêu
thích.
Từ lúc Cẩm Thái khai triều, cung nữ hầu hạ ban đầu sau được phong phi cũng không phải là không có. Giống như con trai thứ hai của tiên đế, mẹ đẻ
của hắn chính là một cung nữ. Nàng ở bên cạnh tiên đế lúc mười hai, mười ba tuổi. Về sau tiên đế được phong thái tử, có một số công thần muốn
xây dựng quan hệ với thái tử, cũng sớm đem nữ nhi hoặc tỷ muội đưa tới
bên người thái tử. Thân phận của những nữ nhân này so với việc hầu hạ
kia có cao hơn nhiều, nhưng mà không phong hào chính thức, chỉ có thể
giữ bí mật ở đông cung. Nữ nhân bên người tiên đế mỗi năm đều tăng thêm, nhưng vẫn giữ quan hệ tốt với những cung nữ hầu hạ từ thời niên thiếu.
Con trưởng của tiên đế đó là do một nữ nhân bí mật sinh ra, mà con thứ
thì lại là là do cung nữ sinh ra. Mà lúc ấy, tiên đế căn bản còn chưa
đại hôn.
Bên cạnh hoàng thượng cũng là như vậy, trước khi đại hôn có vài người hầu
hạ rất được hoàng thượng yêu thích. Sau đại hôn, những người kia tùy
theo mức độ yêu mến mà được hoàng thượng phong hào. Hoàng thượng dần lớn lên, thỉnh thoảng có cận thần dâng tặng mỹ nữ để tạo dựng quan hệ với
hoàng thượng. Mỹ nữ như mây, mỗi người một vẻ. Hơn nữa các nước phục
tùng đều tiến cống mỹ nữ ngoại tộc, yêu kiều nhiều kiểu, xinh đẹp rực
rỡ. Nữ tử ngoại tộc tuy không thể sánh bằng nhiều nữ nhân trong cung có
gia giáo nghiêm khắc, bị nữ huấn trói buộc, nhưng đều tràn trề cuồng
nhiệt. Mà nàng sau khi vào cung có một lần xung đột với thái hậu dữ dội
nhất cũng là bởi vì mấy nữ tử ngoại tộc này.
Suy nghĩ nhất thời khiến cho nàng không khỏi mỉm cười. Gió thổi vào mặt
lạnh thấu xương, làm cho nàng có chút cảm giác đau đớn tê dại nhưng lại
vô cùng tỉnh táo. Nàng thích bầu không khí lành lạnh của mùa đông, lúc
nàng còn ở quê nhà, nàng không có cảm giác gì rõ ràng với sự biến đổi
thất thường của thời tiết. Nhưng ở chỗ này bốn mùa rõ rệt, ấm lạnh rõ
ràng. Kỳ thật không chỉ là vì khí hậu biến hóa, nhiều phần là do trong
lòng phấp phỏng. Nàng ở trong hoàn cảnh như vậy càng tỏ ra kiên cường.
Một khắc mềm yếu nhất kia đã qua đi, lúc nàng đứng ở chỗ này không nhảy
xuống, nàng nhất định phải đi đến cuối cùng cho đến ngày nàng nhìn thấy
tươi sáng!
Tú Linh thấy nàng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tuy rằng mặc rất dày,
hơn nữa vừa rồi thấy nàng đi thong thả đi qua, Thường Phúc đã mang đến
một cái chậu than. Nhưng không thể chịu nổi sự trống trải ở nơi này, gió thổi đến cũng không có vật che chắn. Hiện tại Quý Phi còn đang mang
thai, nếu thật sự bị bệnh chẳng phải là rắc rối sao?
Trong chốc lát Tú Linh lại đây kéo nàng: “Nương nương, hiện tại cái hồ này đã đông lại, cũng không thể ngắm được. Không bằng trở về nghỉ một chút
đi?”
Phi Tâm hơi nghiêng mặt nhìn nàng, đột nhiên nói: “Hơn ba năm trước, lúc đó là mùa hè năm Tuyên Bình thứ mười bốn, bổn cung đuổi vài người đi ra
ngoài?”
Tú Linh sửng sốt, không rõ nàng làm sao mà đột nhiên hỏi lại chuyện cũ,
nhất thời suy nghĩ cẩn thận một chút, cười nói: “Đều đã là chuyện cũ của nhiều năm trước, nô tì hiện giờ cũng không nhớ được nhiều lắm. Nương
nương là người khoan dung thông cảm nhất, nếu không phải các nàng phạm
sai lầm, sẽ không khiến cho các nàng ngu ngốc mà ở chỗ này?”
“Vậy ngươi còn nhớ, năm ấy bổn cung từng tiến cử qua vài người?” Phi Tâm
nghe xong, hít một hơi nói, “Bổn cung hiện giờ thật ra nhớ tới một
chuyện, lúc ấy Ô Luân quốc dâng lên mấy mỹ nữ, bởi vì chúng ta không ở
nơi này, cũng không quan tâm để ý tới. Nhưng các nàng sống cùng chúng ta ở đây không giống như vậy, hoàng thượng thật ra rất thích.”
“Việc này nô tài còn nhớ rõ, nương nương còn để cho nô tài dạy dỗ mấy nữ nhân kia.” Thường Phúc vừa nghe xong liền khép tay áo khom người nói chen
vào.
“Lúc ấy hoàng thượng sủng ái Ngô Tần nhất, bổn cung chính là muốn mượn mấy
người này lôi kéo tâm tư của hoàng thượng.” Phi Tâm nghe xong cười.
“Nương nương, chuyện đã qua rồi, sao còn nhắc lại?” Tú Linh nghe xong, trong
lòng thấy có chút không đúng, vừa trừng mắt nhìn Thường Phúc vừa thấp
giọng nói.
Lúc ấy nàng ở bên cạnh Phi Tâm, bởi vì Phi Tâm đề bạt nàng làm đại chưởng
cung của Cúc Tuệ Cung, Phi Tâm còn tồn tại nàng sẽ không vấp ngã, đương
nhiên nàng hy vọng địa vị Phi Tâm càng thêm củng cố.
Ngô Tần lúc ấy được sủng ái lại tỏ ra huênh hoang. Có mấy lần thấy hoàng
hậu cũng không có quy củ, truyền đến tai thái hậu làm cho thái hậu thấy
gai mắt. Nhưng thái hậu không muốn xung đột trực tiếp với hoàng thượng,
liền để cho Quý Phi đi đối phó, dù sao hoàng thượng cũng không bao giờ
để bụng việc trách móc Quý Phi.
Quý Phi không còn cách nào khác, buộc lòng phải đi đường vòng. Lúc ấy Ô
Luân dâng lên mỹ nữ, đôi mắt màu xanh lam, không giống với người Cẩm
Thái, lại đặc biệt yêu mị, nhảy múa cực kì quyến rũ. Chỉ tiếc vừa bắt
đầu nói chuyện đã có nhiều chướng ngại, hoàng thượng nhất thời ném vào
trong cung. Phi Tâm có lòng đề bạt các nàng, quả thật mất không ít tâm
tư đi dạy dỗ các nàng một ít lễ tiết của thiên triều, sau đó tìm một cơ
hội để cho hoàng thượng ở trong hoa viên tình cờ gặp gỡ các nàng.
Việc này Phi Tâm làm rất cẩn thận kín đáo, vốn là đã có thể khiến cho hoàng
thượng vui vẻ, vừa có thể lạnh nhạt thờ ơ với Ngô Tần một thời gian,
giảm dần uy phong của nàng ta. Nhưng mà không biết ai đó đã tiết lộ tin
tức, nói Quý Phi tiến cử, kết quả thái hậu biết được liền giận dữ, trước mặt chúng nô tài mắng Phi Tâm như tát nước vào mặt. Nói chính nàng
không có bản lĩnh thu hút hoàng thượng, còn làm những chuyện không đứng
đắn ở bên người hoàng thượng. Thái hậu khiến cho Quý Phi nhục nhã một
trận trước mặt nô tài, Quý Phi sắc mặt như tro tàn, suýt nữa thì nhảy
xuống Thanh Dao Trì.
Tú Linh suy nghĩ một chút, khi đó đúng là đêm Thất Tịch. Quý Phi bị mắng,
sau khi hồi cung liền đuổi nô tài đi, không biết đã chạy đi đâu, làm hại nàng và Thường Phúc tìm khắp cung. Cuối cùng mới tìm được Quý Phi ở
Thanh Dao Trì này. Hiện giờ ngẫm lại biểu cảm kia của nàng, Tú Linh nghĩ lại mà lo sợ.
Phi Tâm nhìn vẻ mặt của Tú Linh, đột nhiên nhẹ nhàng cười: “Bổn cung dĩ
nhiên không để ở trong lòng, ngược lại ngươi luôn luôn canh cánh trong
lòng!”
Tú Linh sửng sốt, thừa cơ kéo nàng trở về: “Nương nương, tội gì còn làm khổ mình? Đừng để ảnh hưởng đến tâm tình của người.”
Phi Tâm mím môi, ý cười càng thêm sâu: “Ngươi theo bổn cung mấy năm nay,
làm sao không biết tâm tư của ngươi? Ngược lại không phải là sợ ảnh
hưởng tâm tình bổn cung, ngươi là sợ bổn cung sẽ tồn tại khúc mắc với
hoàng thượng sao?”
Tú Linh ngẩn ra, cười nói: “Nô tì bất quá là thuận miệng nói một chút
thôi. Nơi này rất lạnh, nương nương vẫn là hồi cung thì tốt hơn.” Nói
xong, liền đỡ nàng từ từ ra khỏi điện phòng, dọc theo thềm đá dưới chiếc thuyền. Vừa lên trên bờ, còn chưa nghỉ ngơi liền quay trở về.
Trước mắt mọi người thoáng một cái liền gặp Vân Hi sải bước đi đến bên này,
hắn không ngồi trên kiệu của vua, bỏ lại mấy tên thái giám ở phía sau.
Trên đất tuyết bởi vì bước chân của hắn, theo gió cuốn thành cái mâm
tráng bánh nhỏ bé. Tuyết trên mặt đất, áo báo tím đậm ánh kim đặc biệt
sáng rõ, mang theo ngũ quan tinh tế lạ kỳ, trong ánh mắt đen láy chứa
đựng sáng ngời, nhưng biểu cảm trên mặt lại không phải là sự bình tĩnh
miễn cưỡng thường ngày. Nhất định là có chút nói không nên lời – kích
động.
Hắn liếc nhìn Phi Tâm đang bước nhỏ chống đỡ người bên cạnh, nét mặt buông
lỏng một cái. Hắn bước vài bước qua đây, giữ lấy khuỷu tay nàng, ngừng
động tác cúi chào của nàng: “Hiện giờ nàng còn đang vác cái bụng, không
ngoan ngoãn ở trong cung tịnh dưỡng, chạy đến nơi này làm cái gì? Còn đi ra đứng ở đầu ngọn gió, không biết gió lạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến
cái bụng sao?”
Đi theo Phi Tâm là Tú Linh và Thường Phúc đang quỳ, hắn cũng không kêu
đứng lên, nhìn khuôn mặt lạnh cóng của nàng có chút hồng, trong lòng
càng không thoải mái, quở trách: “Cái thuyền đá này chướng mắt thật, qua năm để cho người ta phá đi cho xong chuyện.” Vân Hi liếc mắt về nơi đó, Uông Thành Hải bên này vội vàng đem người mang tới.
“Thần thiếp giữa trưa đã ăn rồi, liền đi dạo một chút cho khỏi đầy bụng.” Phi Tâm nhẹ giọng nói, trên mặt mang theo ý cười.
“Nếu là muốn đi dạo thì đi gần một chút cũng được. Chạy ra ở phía sau này
làm cái gì?” Vân Hi nghe lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của nàng, giọng nói trở
nên trì hoãn.
“Thời gian trước ban ngày lúc nào cũng thấy mệt mỏi, nếu cứ vùi ở trong cung
khó tránh khỏi lại ngủ. Vậy nên đi ra đây, vô tình lại đi tới nơi này.”
Phi Tâm chăm chú nhìn trộm vẻ mặt của hắn, nhất thời nói.
Vân Hi không chú ý ánh mắt của nàng, hơi ngẩn ra, xoay mặt lại nhìn chiếc
thuyền đá cao cao kia một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Trẫm cùng
nàng đi dạo một chút, xong rồi trở về được không?” Nói xong, hắn khẽ
nhếch cằm, làm cho Uông Thành Hải dẫn mọi người về trước.
Hai người chậm rãi đi dọc theo hậu viên đi về hướng bắc, hắn nắm lấy tay
nàng, ống tay áo lông cáo bị gió thổi mà khẽ lay động. Ngón tay đan chéo lại, ấm áp trên lòng bàn tay truyền lại rõ ràng.
“Ta còn nhớ mùa hè nhiều năm trước, nàng đứng ở trên kia.” Vân Hi nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng mở miệng.
“Mùa hè năm Tuyên Bình thứ mười bốn.” Phi Tâm thở dài một tiếng, thoáng chốc hiểu được. Lúc nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng đã hiểu. Ở thời điểm nàng mất hết can đảm, tưởng như muốn chết, hoàn toàn không thấy được
trong đêm tối, ven hồ dưới thuyền đá là thân ảnh của hắn! Hoặc là lúc ấy hắn căn bản không muốn để cho nàng thấy.
Hắn nghe xong thì hơi giật mình: “Là năm thứ mười bốn sao?”
“Thần thiếp chỉ đứng trên đó một lần, đúng là đêm Thất Tịch năm thứ mười
bốn.” Phi Tâm nói, “Trước kia thần thiếp còn không biết, vì sao hoàng
thượng duy nhất không có cảm tình với nơi này, hóa ra là vì chuyện này.”
Nàng vừa nói, hắn lập tức nhíu chặt mày: “Hóa ra ngày đó nàng thật sự muốn tìm tới cái chết?”
Bởi vì trên tay hắn tăng thêm chút lực, nắm chặt ngón tay Phi Tâm đến phát
đau, nàng không nhịn được vặn vẹo muốn rút tay ra, hắn càng không chịu,
kéo nàng đến bên cạnh mình: “Bây giờ ta ở đây mới luống cuống, còn nói
bản thân nghĩ nhiều. Vốn là nàng thật sự có tâm tư này!”
“Mấy hôm trước, lúc thần thiếp đi xem Ninh Hoa Phu Nhân, nàng từng nói một
câu khiến cho thần thiếp vô cùng không hiểu. Suy nghĩ hết lần này đến
lần khác, cũng không hiểu được là có ý gì? Hôm nay không biết thế nào
liền đi dạo đến đây, mới vừa rồi đi lên một chút. Hẳn là đã rõ ràng
rồi!” Phi Tâm thấp giọng lầm bầm, lời nói nghe không hiểu gì, nhưng hắn
vừa nghe đã hiểu.
“Nàng ta so với nàng liền hiểu được ngay, ta cũng không chỉ một lần nhắc nhở
nàng. Những gì nàng nghe được chạy đi đâu rồi?” Khóe mắt Vân Hi hơi run
lên, hắn cắn răng nói.
Lúc ấy nàng khổ tâm đi huấn luyện mấy nữ nhân của tộc Ô Luân, bố trí các
nàng để cho Thường Phúc tìm vài cái có thể dạy cho các nàng. Tự cho là
làm thật cẩn thận kín đáo, lại không biết phía sau nàng, có một đôi mắt
đang đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của nàng. Xem nàng như mật thám
của thái hậu đi quan sát cũng tốt, hoặc là một quân cờ có thể rèn luyện
cũng tốt, hay là, nảy sinh hứng thú với nàng cũng tốt. Dù sao hắn cũng
đã xếp nàng vào danh sách đặc biệt chú ý.
Một khi bị hắn chú ý, nàng cẩn thận một chút cũng khó mà không lộ bộ mặt thật.
Trước kia hắn đã nhắc nhở nàng, thay vì đi đường vòng như thế này, không bằng suy nghĩ cho thân phận của mình nhiều hơn một chút. Lúc ấy hắn chính là nói như vậy!
Nàng đã là Quý Phi, thân phận này cho nàng nhiều thuận lợi, cũng khiến cho
nàng ở nơi đầu ngọn gió. Nàng có thể trợ giúp thái hậu thanh trừ địch
thủ thái hậu không thích, nhưng ắt phải vì thế mà đắc tội với hắn. Cho
nên nàng rất thông minh mà chọn cách điều hòa, vừa đả kích Ngô Tần, lại
không đắc tội với hoàng đế. Nhưng hắn thật không thích thái độ mọi việc
đều suông sẻ của nàng. Hắn hy vọng nàng có thể giữ lập trường rõ ràng
dứt khoát một chút, càng hiểu được nên đứng về phe ai. Cho nên, hắn nói
cho nàng biết, phải hiểu được thân phận của chính mình. Quý Phi, nàng là Quý Phi không phải thái phi, nàng là Quý Phi của hoàng đế đương triều,
là Quý Phi của hắn.
Nhưng lúc đó câu trả lời của nàng suýt nữa khiến hắn tức chết, nàng nói, thần thiếp không dám quên sự cất nhắc của hoàng thượng và thái hậu. Lòng
trung thành cần hướng về phía chủ, không nên có một chút ý nghĩ khác
thường.
Nàng nhất định quanh co với hắn, buộc hắn phải ra tay. Nàng cho rằng đây là
cách thích hợp nhất mà không đắc tội với người ta. Hắn phải khiến cho
nàng đắc tội với người khác! Cái trò này hắn vô cùng thuần thục, hơn nữa rất hữu hiệu. Tiếp nhận sự tiến cử của nàng, quấn lấy đám nữ nhân đó,
sau đó khen nàng vài câu cơ bản. Thái hậu nhất định sẽ nổi trận lôi
đình! Quý Phi dâng mỹ nhân cho hoàng thượng, chủ yếu là không muốn tuân
theo ý chỉ của thái hậu. Không thể bảo vệ chu toàn cho Ninh Hoa Phu
Nhân, ngược lại còn tạo thêm nhiều kẻ địch cho nàng. Vân Hi ngay lúc đó
chính là muốn dùng cách này để đánh tan sự tín nhiệm của thái hậu với
nàng, đồng thời khiến cho nàng hiểu được, cây đại thụ thái hậu này, sớm
muộn gì nàng cũng không dựa vào được.
Hắn hy vọng chính nàng sẽ nhận thức được điểm này, sau đó trở thành phe
cánh của hắn. Nhưng có khi nàng rất thông minh, có khi nàng lại ngốc vô
cùng. Hắn dồn ép quá đáng, nàng lại nhanh chóng đần độn không chịu nổi
nữa. Thái hậu chửi mắng nàng một trận, nàng lại quá coi trọng sĩ diện.
Hơn nữa nàng đã cạn sạch lương bổng, tiền bạc khen thưởng cho nô tài
cũng đều bị hắn vét cạn. Nàng muốn nhảy xuống hồ tự sát, hắn cảm thấy
khi đó bọn họ chính là có khôn ngoan. Ngày đó là đêm Thất Tịch, hắn lại
không khỏi tâm phiền ý loạn. Cái gì cũng lười đối phó, liền chạy tới nơi này, kết quả lại nhìn đến nàng đang đứng ở trên. Cách như vậy xa, nhưng hắn biết chính là Phi Tâm. Hắn không nhìn thấy nét mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng nho nhỏ. Nàng đứng đó bao lâu, hắn
liền dõi theo nàng bấy lâu, mãi cho đến khi Tú Linh và Thường Phúc tìm
đến. Tại một khắc kia, hắn cảm thấy hắn và nàng kỳ thật rất giống nhau,
bọn họ đều rất cô đơn, trong cung đình này không ai đáng giá để tin
tưởng, lại càng không đáng giá để phó thác tình cảm! Hình bóng này trở
thành bóng ma trong người hắn, nơi này khiến cho hắn cảm nhận được nội
tâm bất an sợ hãi và yếu đuối, hắn bắt đầu chán ghét chiếc thuyền đá
này.
Phi Tâm kinh ngạc nhìn hắn, Ninh Hoa Phu Nhân thấy được. Thời điểm hắn nhìn thấy bóng lưng của nàng, Ninh Hoa Phu Nhân có lẽ cũng đang nhìn bóng
lưng của hắn. Ninh Hoa Phu Nhân ghen tị, cũng không phải là lúc đó Phi
Tâm có được bao nhiêu sủng ái, mà là biểu lộ chân tình trong nháy mắt
kia của hắn! Được sủng ái và thất sủng biến đổi thất thường, như là từng tuồng kịch không ngừng trình diễn. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Phi Tâm chưa
bao giờ thay đổi! Không thấy rõ, có lẽ chỉ có một Phi Tâm. Có lẽ không
phải nàng thấy không rõ, giống như lời nói sau này của nàng, nàng vẫn
luôn – không dám nhìn!