Lúc Vân Hi tiến vào trong nội điện thì Phi Tâm đang chuẩn bị thay áo lót.
Hắn thần không biết quỷ không hay như vậy vòng qua tấm bình phong chạm
trổ hoa, bóng người chợt vụt qua một cái khiến Phi Tâm phát hoảng. Hắn
đưa tay túm lấy nàng, vén áo bào nàng đã mặc một nửa lên, dưới lớp áo
lót mỏng, bụng nàng nhô lên rất rõ ràng. Hắn cứ xông bừa vào như vậy
khiến mặt Phi Tâm đỏ lên, nhưng cũng không tiện vùng ra, mắt thấy Tú
Linh dẫn người đi ra ngoài, lúc này nàng mới quẫy thoát khỏi lòng hắn.
Vân Hi ôm nàng, một tay phủ trên bụng nàng, cúi đầu đến sau gáy nàng, hít
sâu một hơi nói: “Không mặc bộ này, đổi thành một bộ như bình thường đi. Theo ta ra ngoài!”
Phi Tâm vừa nghe liền sửng sốt, sau một lúc lâu cũng chưa trả lời. Vân Hi
dùng ngón tay khẽ vẽ lên khuôn mặt nàng, cười cười nói: “Hôm nay vừa lúc được nhàn rỗi, chúng ta xuất cung đi dạo.”
“Sao lại có hứng như vậy?” Phi Tâm nghe xong liền vẫy ra, từ trong lòng hắn
xoay người ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Thần thiếp có thể tùy ý ra ngoài
sao?”
Hắn vuốt mi nàng, đầu ngón tay mang theo chút cảm giác nhột nhột khiến cho
mặt nàng bắt đầu hơi nóng lên. Con ngươi tối đen của hắn luôn xem xét
biểu cảm của nàng, môi nâng lên với một độ cong động lòng người. Hắn đột nhiên nói: “Nước canh ô mai ở Cát Tường nàng thấy không ngon sao?”
Khóe miệng Phi Tâm hơi co giật, trên mặt có chút không được tự nhiên. Mấy
ngày nay nàng thật ra không có phản ứng nôn nghén gì, nhưng bắt đầu nhớ
đến vài món ăn nhẹ của quê hương. Trước kia trong nhà bởi vì đại tỷ
thích ăn vặt nên có đầu bếp chuyên biệt làm, nàng không có đặc biệt yêu
thích những thứ này, nhưng hiện giờ bụng bắt đầu rất nhô lên, càng bắt
đầu nghiện ăn vặt. Lúc trước Tam thúc cho nàng chút gia vị, nhưng về sau trước khi Nam tuần đã cho Vân Hi mất rồi. Lúc về thăm nhà, vì phải lo
đón tiếp để tăng thể diện, đâu còn nghĩ tới mấy thứ này? Trong cung cũng có đầu bếp khắp nơi, nhưng sau khi thay đổi ngự thiện, tinh tế rất
nhiều nhưng lại mất đi hương vị địa phương. Tú Linh suốt ngày cẩn thận
xem xét thức ăn của nàng nhạt nhẽo đến mức mệt mỏi, liền phái Thường
Phúc ra bên ngoài tìm cho nàng chút món ăn nhẹ dân gian thay đổi khẩu
vị. Thường Phúc bắt đầu cảm thấy thời gian qua Quý Phi ăn không hề ngon, lại ngại bên ngoài không sạch sẽ, nhất định không chịu đi, nhưng sau
khi nghe Tú Linh nói liền chạy đến Cát Tường mang về chút thức ăn nhẹ,
xem Quý Phi ăn một lần liền bỏ không được.
Hiện giờ sắp sang năm
mới, tuy rằng trên triều còn chưa chính thức hạ triều, Vân Hi vẫn là mỗi ngày ngồi trên triều chấp chính, nhưng dù sao những
chuyện cần giải quyết so với năm trước giảm đi rất nhiều. Hơn nữa nếu
hắn không rảnh rỗi mà sang đây cũng sẽ phái người mỗi ngày tới hỏi thăm
tình hình, như thế mới có thể an tâm. Biết được Phi Tâm gần đây biếng
ăn, trong lòng hắn có chút khó chịu, xách Thường Phúc ra hỏi mới biết,
Phi Tâm mấy ngày nay luôn phái hắn ra bên ngoài mua chút món ăn vặt linh tinh để ăn trong bữa chính.
Hắn vừa hỏi như vậy, Phi Tâm có chút ngượng ngùng. Nàng vốn cũng cảm thấy
để Thường Phúc không ngừng đi ra ngoài như vậy là không ổn, nhưng lại
không chịu nổi cách ăn uống kia, thật cũng giống như khó nhịn mà nghiện
ăn vậy. Hắn cười cười: “Nước canh kia đó là ở đâu đưa vào? Dọc đường đưa tới cũng sớm mất đi mùi vị vốn có, món canh kia để lâu cũng nhuyễn mất
rồi. Hiện giờ nào có thể ăn ngon?”
Nàng nghe xong mắt có chút ươn ướt, nhất thời sụt sịt nói nhỏ: “Vẫn là, vẫn
là không nên đi. Đến lúc đó thái hậu biết dù sao cũng không tốt. Cũng
không cần thiết vì chuyện này mà điều động binh lực như vậy.”
“Đi ra ngoài nửa ngày thôi, ai mà biết được? Có ai còn mỗi ngày dò xét động tĩnh của nàng sao?” Vân Hi rũ mắt phủ lên tóc nàng. “Như thế sao có thể tính là điều động binh lực? Để cho nội phủ chi bạc, làm ra một thứ thể
hiện sự đoàn kết của nhân dân mới gọi là điều động binh lực chứ?”
Phi Tâm ngước mắt nhìn hắn, không khỏi mỉm cười. Nàng vô cùng hối hận
chuyện hồi Nam tuần mà không thể buông những suy nghĩ trong lòng ra, mặc dù đi dạo phố với hắn nhưng bản thân lại không để ý mà tận hưởng, như
thế cũng thật là tiếc. Bọn họ đều những người ở trong thâm cung, chung
quy cơ hội ra ngoài là có hạn. Muốn cố thủ giang sơn đương nhiên phải
vứt bỏ cái tôi, tự do hạnh phúc của dân gian bọn họ có thể cảm thụ đã ít nay lại càng ít. Hắn tất nhiên là vị trí ở trên vạn vạn người, nhưng
cũng chính là vì ở trên vạn vạn người, hắn vĩnh viễn không có khả năng
tùy ý như những người khác. Đối với hắn, xem ra chuẩn bị một món ăn nhẹ
phương nam cũng không khó gì. Nhưng suy nghĩ xa hơn thì không chỉ như
vậy! Nàng khổ tâm mấy năm hiền đức, giờ đây dĩ nhiên là vô cùng lo lắng
cho hắn, động một tí là bắt người hầu xây một cái quán xá chỉ vì chuyện
ăn uống nhất thời. Đương nhiên không phải là chuyện đáng lo của nữ nhân
hậu cung hiền đức. Nhưng hắn cũng không nghĩ nàng ngay cả nhu cầu nho
nhỏ này cũng thỏa mãn không được! Đương nhiên, hắn làm việc nhất quán
như thế, cũng không đếm hết những lần ngẫu nhiên phóng túng của hắn.
Nhân lúc ít khi được nhàn hạ, nàng lúc này cũng không phải bụng lớn phệ
nệ mà khó có thể đi lại, hồi tưởng lại từng chuyện mà thấy vui vẻ yên
lặng cũng một chuyện tốt đẹp!
––––––––––––––––––
Kinh
thành Vĩnh An ngay ngắn, nằm về hướng bắc của đồng bằng Hưng Duyệt,
trời tròn đất vuông (1), tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy nhau. Chính giữa
là cấm cung Hằng Vĩnh, xung quanh cấm cung là vườn thượng uyển của hoàng thất và phủ nha của quan, lấy cấm cung làm trung tâm mà mở rộng về bốn
phía. Bên ngoài có một số phủ đệ của dòng họ hoàng thất, đấy là trong
nội thành, kênh mương được bố trí vòng quanh những bức tường cao. Tứ
phía đại môn thường xuyên khép kín, trừ lúc hoàng tộc xuất thành thì
không hề mở ra. Phía bắc cũng chỉ bố trí một cổng cho quan viên ra vào,
canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt. Bên ngoài nội thành là tầng thứ hai, xung
quanh bố trí chín cổng. Bên trong là gia đình trọng thần, quan lớn,
hoàng thân quốc thích. Phủ nha ở kinh đô và các vùng lân cận đều có nha
môn. Dọc theo hai bên nội thành từ nam đến bắc có hai con đường chính.
Phía đông là phố Cát Tường, phía tây là phố Tĩnh An, đều là nơi tiêu thụ bạc nổi tiếng ở kinh thành. Hai tầng trong ngoài cộng lại tục gọi là
thành Tứ Cửu. Ra vào chỗ này đều là họ hàng thân thích của hoàng thất và con cháu quan lại.
(1) trời tròn đất vuông: nguyên văn tiếng Hán: thiên viên địa phương – 天圆地方, là một dạng thể hiện của Học thuyết âm dương, vuông tròn hòa hợp thì mọi sự sẽ trôi chảy
Tiếp tục ra bên ngoài là chỗ ở của thường dân, các loại chợ phiên, phố lớn
ngõ nhỏ tung hoành dày đặc. Bốn mặt kinh thành được bố trí nơi tế lễ thờ cúng của hoàng thất. Trong ngoài nội thành cũng có Ngự Cảnh Viên,
Ngưỡng Tinh Đài, Đại Quốc Tự làm nơi trồng cây cảnh và chùa chiền cho
hoàng gia. Kinh thành chính là nơi rồng nằm hổ phục, nơi vạn dân hướng
về. Ngay cả chỗ ở thông thường của người dân, so với những nơi khác cũng có phần xán lạn. Từ triều Xương Long tới triều Tuyên Bình mấy năm nay,
dân số cả nước tăng vọt, kinh thành hiện thời náo nhiệt không thôi. Từ
sau khi các nước Ô Ly, Dạ Loan lần lượt hàng phục, có nhiều người di cư
tới đây, đồng thời cũng mang đến rất nhiều của ngon vật lạ ở các nơi. Cứ thế có thể nói kinh thành là nơi tập hợp tinh hoa khắp mọi nơi, cái gì
cần có đều có.
Phố Cát Tường này phía bắc thông với Thanh Hoa
môn, phía nam thông với Kỳ
Anh môn. Tựa vào kênh sông rộng lớn trong nội thành, con phố này chạy
dài hơn hai mươi dặm, cửa hàng san sát nhiều vô kể, là nơi tấc đất tấc
vàng. Một phần mua sắm trong cung cũng thường hay tới đây. Cho nên hoa y mỹ phục, xe ngựa lộng lẫy ở chỗ này cũng không hề hiếm lạ. Túy Tiên Cư
lệch về phía bắc trung tâm phố Cát Tường là nơi mà mấy ngày nay Thường
Phúc đến mua đồ ăn vặt cho Phi Tâm.
Túy Tiên Cư là một trong những tửu lâu có tiếng có phố Cát Tường. Túy Tiên
Cư và nhà trọ Đàn Ôn Các đặc biệt nổi tiếng trong kinh thành đều của
cùng môt ông chủ. Hai nơi này đều bán rượu Túy Tiên, cũng là tên loại
rượu bọn họ tự ủ. Danh tiếng của Đàn Ôn Các vang xa, các chi nhánh phân
hiệu trên trấn ở huyện Hoàng Uyển đều có, lúc trước Vân Hi và Phi Tâm
còn đi qua. Bọn họ cuối cùng ở tại khách điểm của phố Tĩnh An. Phố Cát
Tường bên này cũng có một chi nhánh, cách Túy Tiên Cư vài dặm đường.
Túy Tiên Cư tập hợp đầu bếp nổi danh các nơi, nhưng hiện tại nổi tiếng nhất là món ăn miền nam. Món ăn bình dân của miền nam cũng làm rất đạt tiêu
chuẩn, đương nhiên giá cũng không rẻ. Ngay cả trong những ngày tết, nơi
này cũng theo thế mà buôn bán làm ăn. Mấy cửa hàng trên con đường này
đều chủ yếu vì khách quý mà phục vụ, trừ khi hoàng thất đặc biệt yêu cầu làm, nếu không thì cả năm không nghỉ. Lúc Vân Hi và Phi Tâm tiến vào,
mắt thấy lầu trên lầu dưới đúng là chật ních, hai bên tất cả đều đầy,
đành phải tìm một cái bàn ở đại sảnh mà ngồi.
Lại nói tiếp, đây
là lần đầu tiên Phi Tâm ngồi ở đại sảnh ăn. Tuy rằng
trước kia cũng đã cùng Vân Hi ở nhà trọ, nhưng đồ đạc đều được đưa đến
tận phòng, nếu không khách đông như vậy thì rất huyên náo ồn ào. Phi Tâm vừa đến thì nhiều người địa phương thì theo bản năng liền có chút bất
an, mắt thấy vị khách ở đây đều ăn mặc hoa lệ, nhất thời lại sợ đụng vào triều thần rồi nhận ra Vân Hi đến.
Chiếc bàn này nằm ở một góc
cửa, lúc này chỉ có cửa chính ở giữa mở cửa đón
khách, hai bên đều đóng. Hôm nay đông khách, tạm thời cũng thêm bàn ở
bên này. Phi Tâm dựa lưng vào tường, bên phải là cửa chính khảm sa, mơ
hồ có thể nhìn thấu qua ngoài sân. Tửu lâu này rộng rãi, bên ngoài có
dãy lầu, bố trí một cái sân lớn, hai bên có chỗ dừng cho xe ngựa. Có mấy tên tiểu nhị tiếp đón bên ngoài, đoán chừng là đến mùa hè, bên ngoài
cũng có trải bàn chiêu đãi khách.
Vân Hi không ngồi đối diện với
nàng mà ngồi bên cạnh nàng, vừa vặn tách
nàng và chiếc bàn bên cạnh để đỡ khiến nàng không được thoải mái. Hôm
nay nàng một thân mặc bộ váy đính lông màu hoa của cây thông, áo bào
lông cừu, tay áo kết thành vòng hoa quấn quanh, nền trắng thêu hoa mai
như vẽ. Lúc này nàng đem chiếc áo khoác bên ngoài phủ lên trên đùi bởi
vì trong sảnh người rất đông, nhiệt độ cũng trở nên nóng hơn, huống chi
quấn dày quá cũng không thể ăn được gì. Nàng búi tóc kiểu ngã ngựa,
không dùng đồ trang sức gì, chỉ lấy một cây trâm ngọc bích cố định. Vân
Hi hôm nay mặc áo choàng lông màu đen khảm hoa văn ám thạch, không mang
quan, tóc dài kết thành đuôi sam, bên trong dùng hạt trân châu lớn để tô điểm thêm. Ngay cả khi nơi này khách quý hoa phục rất nhiều, bọn họ đi
qua bên góc ngồi xuống như cũ mà vô cùng chói mắt. Bởi vậy dù là tiểu
nhị nhìn bọn họ lạ mặt cũng không dám một chút chậm trễ mà nhìn về phía
bên này vài lần.
Vân Hi vừa ra khỏi nội thành liền quẳng Thường
Phúc và Uông Thành Hải sang
một bên, Bàng Tín có dính dáng cũng không cho đi theo, khiến cho bọn họ
đợi bên ngoài phủ nha, chỉ để cho Bàng Tín đi theo Lạc Chính Anh ra
ngoài đến phố Cát Tường. Lạc Chính Anh năm trước để vào kinh đã đảm nhận chức thị vệ hành lang, liên tục luân phiên tuần tra ngoài cấm cung, còn chưa có cơ hội đi vào đại nội. Lần này là vì Vân Hi mang Phi Tâm ra
ngoài, Vân Hi cảm thấy hắn có vẻ lạ mặt, lại là đường huynh đệ của Phi
Tâm, như thế mới đặc biệt để cho Bàng Tín sai hắn tới. Thường Phúc luôn
ra vào phố Cát Tường, Uông Thành Hải lại có nhà cách một dãy, mang theo
bọn họ khó tránh khỏi khiến cho người ta nhận ra. Đến lúc đó lại thu hút mấy phủ ở kinh đô mang binh lại đây hộ giá dọn đường, đó mới là cực kỳ
không thú vị.
Lúc này đang là giữa trưa, nội các còn chưa trở về
nhà, như là quan to cáo
mệnh các loại, giữa trưa đi dạo cũng có giới hạn. Khoảng thời gian này
khả năng gặp phải quan to, hoàng thân quốc thích có vẻ thấp, về phần con cháu của quan lại khác, cũng không có vài người có tư cách nhìn thấy
thiên nhan (2). Chẳng qua là hắn cũng không nghĩ tới, lúc này ở đây lại
nhiều người như vậy.
(2) thiên nhan: mặt vua
Người
tuy đông nhưng đồ ăn đưa lên không chậm. Bọn họ gọi hầu như đều là món
ăn vặt miền nam, nước ô mai, thịt cua hấp, ống trúc chưng thịt, hoa hồng xốp giòn các loại. Sau một lúc đã gần giống như người bình thường, một
cái mâm màu xanh, thìa sứ trắng, chiếc đũa được quấn lại trên đầu. Phi
Tâm vừa nghe thấy mùi thơm thức ăn liền có chút mất hồn mất vía, nhất
thời đem mấy dụng cụ sang trọng kia để ra sau ót. Mắt nhìn chằm chằm vào tô canh lớn kia! Chỉ cảm thấy mùi thơm kia khiến cho dạ dày nàng động
đậy, đại sảnh ồn ào cũng không chán ghét như vậy. Hắn tự mình cầm đũa
động thìa, múc cho nàng đầy một chén lớn, sau đó nhỏ chút dấm và ớt vào, lát sau đẩy tới trước mặt nàng.
Phi Tâm có chút sững sờ, thấy
hành động của hắn có chút ngẩn người. Cho đến kia chén canh hiện lên
chút dầu hồng phớt để tới trước mắt nàng, cũng
không biết là hơi nóng bốc lên thế nào, nhưng lại cảm thấy mũi có phần
chua. Hắn nghiêng người chống khuỷu tay nhìn nàng, hắn cứ như vậy ở bên
cạnh, cũng che chắn nàng hơn phân nửa, với nàng mà nói, giống như là cái ghế chen chúc trong đại sảnh vậy.
“Canh như vậy ăn thật thoải
mái, dù sao so với nước canh mang đi cũng nóng
hơn.” Hắn nhìn nàng nhẹ giọng nói. Trong đại sảnh loạn ầm ầm, thấp giọng bàn tán lớn tiếng cười, cộng thêm tiểu nhị thỉnh thoảng cất giọng chỉ
dẫn, như thế khiến cho giọng nói của hắn càng như suối trong ngọt lịm,
vô cùng động lòng người.
Khẩu vị nàng gần đây có chút thay đổi,
ngày trước thanh đạm, không thích đậm đặc. Nhưng dạo này lại thích chua
cay, không nồng không vui. Hắn đều
biết được, nói là sẽ tăng thêm người đảm nhận việc chăm lo. Nàng gật gật đầu, bưng chén canh lên nhấp một ngụm, nước súp chua cay ấm một mạch
đến đáy lòng.
Ăn nghỉ xong rồi, hai người ra khỏi Túy Tiên Cư, mắt thấy bên ngoài tuyết
bắt đầu rơi lác đác. Phi Tâm thấy tuyết rơi cũng không tha thiết gì, hơn nữa hôm nay nàng đã ra ngoài liền có lòng cùng Vân Hi đi dạo. Vì thế
hai người tạm không ngồi xe, đi dọc theo hướng bắc một chút. Con đường
này mặc dù không quá rộng rãi, nhưng bởi vì không bán hàng rong, bởi vậy trên đường rất là thoáng đãng. Mấy ngày trước đây tuyết rơi dày, nhưng
hiện nay lại cực kỳ sạch sẽ, cũng không thấy nửa phần tuyết. Chỉ có trên ngói nhà, ngọn cây, khi thì lấp lánh. Lúc này tuyết bay lượn, gió nhẹ
khẽ cuốn đi, thời tiết khiến người ta thở ra hơi bởi vì lòng người không giống nhau, cuối cùng có cảm giác ấm áp và an ủi.
Hoa đào ngổn ngang, từng mảnh phong lưu uyển chuyển. Mặc dù không phải thời tiết xuân nồng đỏ bừng, nhưng lúc này sương óng ánh múa trong tuyết,
cũng có những cánh hoa bay lượn giữa không trung rực rỡ. Hai bên đường
đi đều là cửa hàng, có lớn có nhỏ nhưng đều được trang hoàng đẹp đẽ, tô
điểm thêm vẻ cầu kỳ, lại càng thêm rực rỡ.
Cũng có nhiều cửa hàng có ý định khéo léo chào mời khách. Cách đó không xa
về phía đông là cửa hàng tơ lụa, không giống như những cửa hiệu tơ lụa
bình thường mà đặt mấy cuộn vải ở ngay cửa, treo cờ viết chữ “bố” (1)
hoặc là “đoạn” (2) các loại để thể hiện phẩm cấp, vô cùng đặc sắc. Bên
ngoài dễ chịu thoải mái lại sạch sẽ, cũng không xếp lẫn lộn. Chẳng qua
là một món đồ đặc biệt đặt ở ngay cửa để biểu thị, có chủ ý tự viết một
chữ “bố” một cách trau chuốt như vậy nhưng chủ yếu là ở đằng sau cửa.
Bên ngoài là kính khảm ngọc lưu ly, màu sắc và hoa văn khác biệt, vải
vóc cũng thật khác khác biệt. Treo một cái đèn kéo quân như khéo léo có
ý, chẳng những trông thú vị mà còn liếc mắt một cái đã biết là bán vải
bố.
(1) “bố”: vải bố (vật liệu dệt từ bông vải, đay..., có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác)
(2) “đoạn”: vóc, gấm, sa tanh
Tiếp tục đi về hướng bắc cũng không thiếu những cửa hiệu như vậy, không
ngừng sáng tạo. Phi Tâm mặc dù chưa thấy qua những thứ này, nhưng lại
hiểu rõ và thích thú. Buôn bán phải làm cho tốt, kỳ thật có khi cũng có
chỗ giống với việc làm quan. Phải biết phát huy cái tốt, loại bỏ cái
xấu, phải biết đến thể diện. Càng phải hiểu được sửa cũ thành mới, cũng
phải biết cách sinh tồn.
Vân Hi nhìn nàng, hôm nay trên đường người cũng không ít. Bên cạnh thỉnh
thoảng có xe chạy qua, tuy rằng không giống người chen chúc như trong
chợ, náo nhiệt không thôi nhưng hiện giờ nàng lại bình thản an nhàn rất
nhiều, càng không muốn động tay động chân. Như thế cũng khiến cho hắn
hết sức vui mừng, nhớ tới dịp Nam tuần khi đó, nàng nếu không phải lấy
khăn che mặt thì cũng là không được tự nhiên mà xoay người trốn tránh,
làm cho hắn không khỏi cười nhẹ nhàng. Thật ra thì đi dạo ở đâu cũng
không quan trọng, mấu chốt là cùng ai đi dạo!
Hai người vừa qua khỏi một phố hàng thêu, mắt thấy bên cạnh là cửa hàng
trang sức bằng ngọc, tên cửa tiệm cũng thật là hay, là “Kim ngọc lương
duyên”. Cái tên này thu hút Phi Tâm, Vân Hi thấy vậy cũng cười: “Đã thấy cái tên này, cũng nên đi vào trong xem một chút.” Phi Tâm mím môi cười, nhất thời cũng nói: “Thật không biết có bao nhiêu nguyên nhân mà có cái tên này, vừa hay vào xem một tí!” Hai người vừa nói vừa bước lên bậc
thềm, cửa bày một cái bình phong che chắn, chạm trổ bức tranh chim nhạn
quay về phương nam. Nhất thời cảm thấy thú vị, mặt tiền cửa hiệu còn bài trí một tấm bình phong, ngăn cửa hàng không để cho nhìn thấy, ngược lại càng khiến người ta tò mò.
Hai người vừa mới đi vào, vừa nghe tiếng mà chưởng quầy đã ở sau bình phong đứng dậy. Vừa thấy hai người liền lập tức cười nói mời vào. Cũng không
có bao nhiêu lời, chỉ do bọn họ tùy ý. Bên trong là một sảnh nhỏ, phía
trên có thể thấy được hành lang lầu hai, cầu thang hai bên uốn cong,
giữa hành lang ở phía dưới đặt một cái đài chạm trổ hình cây lê. Phía
sau là hai cái tủ cao, trên quầy và trên bàn đều bày những cái khay màu
đen được lót bằng vải lót tơ hồng, dưới cầu thang thì bố trí kỷ trà cao
và ghế dựa.
Chưởng quầy đợi hai người họ cùng nhìn sơ qua rồi đón hai người vào trong sảnh ngồi, sai người hầu dâng trà. Còn mình thì đích thân bưng cái khay sơn
màu đen lên, chọn vài thứ trang sức bằng ngọc đa dạng kiểu dáng hợp thời cho bọn họ xem qua.
Trong cung tất nhiên là đã thấy qua nhiều vật phẩm quý báu, bất quá hai người thật ra là bị cửa hàng này hấp dẫn mà đi vào. Phi Tâm thoáng nhìn lướt
qua, vẫn chưa chọn được món trang sức nào ở chỗ này. Chưởng quầy kia
quen buôn bán, tuy rằng hai người này trông rất lạ mặt, quần áo và phụ
tùng kèm theo cũng không quá rườm rà nhưng nhìn một cái đã biết không
tầm thường, lúc đầu vẫn chưa chú ý tới chi tiết ăn mặc của hai người,
chẳng qua chỉ là nhìn hình dáng và cử chỉ, dáng vẻ và phong thái liền
hiểu được. Đợi hai người ngồi xuống rồi liền lén đánh giá thì cảm thấy
càng thêm chính xác.
Đó là lý do vì sao mà vừa thấy hai người chưởng quầy chỉ nhàn nhạt, không
lộ rõ thái độ, liền cười nói: “Cửa hàng nhỏ này mặc dù không dám nói là
tập hợp kỳ trân dị bảo (3) độc quyền, nhưng mà cũng tốt một chút. Bằng
không nào dám có chỗ đứng trên con đường này?” Vừa nói vừa sai lên lầu
đi lấy những món đồ tốt. Miệng lại nói: “Nói thật ra thì trong thành Tứ
Cửu cũng có vài vị phu nhân thường đến chiếu cố cửa hàng nhỏ này.”
(3) kỳ trân dị bảo: của báu vật lạ
Vân Hi vừa nghe xong, nâng mày cười nói: “Như vậy thì đem hết lại đây xem
một lần, nếu thật sự thấy đẹp, về sau cũng không thể không chiếu cố
ngươi.”
Chưởng quầy cười tủm tỉm ưng thuận, sau một hồi liền có hai ba người hầu áo
xanh bưng khay lên. Phi Tâm nhìn sơ qua, quả thật rất tinh xảo. Nhưng
vòng tay và trâm các loại trong cung vẫn tốt hơn nhiều, các nước khắp
nơi tiến cống, hơn nữa trong cung còn có cơ quan lo việc chế tạo. Cho
nên Phi Tâm cũng không nhìn ra được cái gì đặc biệt, cho đến lúc một
khay đồ bằng ngọc được bưng lại đây, mắt thấy có một mảnh còn chưa nạm
ngọc, nhất thời liền để ý.
Hình dáng giọt lệ, trên nhọn dưới bầu, tựa như bàn tay của một đứa trẻ bốn
năm tuổi. Nàng đưa tay ra, vừa lúc tay của Vân Hi cũng hướng về nó, đầu
ngón tay hai người vừa chạm vào, không tự chủ được mà nghĩ giống nhau.
Vật này màu đỏ như máu, trên ngọc có hoa văn, cũng không có vết rạn, mà
chỉ là màu đỏ kết thành hoa văn đám mây, vừa vặn ở vị trí trung tâm.
Mây, càng giống như đám mây ẩn giấu trong máu. Chất ngọc trong suốt, màu sắc đều đặn và sâu đậm. Cũng giống như miếng ngọc bội bình thường đeo
bên người, lấy huyết khí trên người để nuôi dưỡng, cực kỳ ôn hòa. Xúc
tua tinh tế, lạnh mà không băng giá, giống như sáp dầu đông lạnh vậy.
“Thiên hạ tuyệt không có những viên ngọc giống nhau, mà huyết ngọc lại càng
khó cầu. Vật này đỏ thắm không lẫn tạp sắc, trong đó con dấu lại là độc
nhất vô nhị, tự nhiên được ông trời mài dũa. Có thể thương lượng trực
tiếp một chút?” Chưởng quầy thấy ánh mắt hai người nhìn chằm chằm, quả
thật giống như muốn sờ một cái, khiến cho chưởng quầy có chút sững sờ,
nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng chào hàng.
“Mua cái này đi?” Phi Tâm đưa tay sờ, nàng và hắn đưa mắt nhìn nhau.
“Ừ.” Vân Hi cười cười, mở miệng nói, “Trở về, cài thêm một con bướm lớn, búi lại kiểu tóc ngã ngựa cho đẹp.” Hắn cứ kiểu như không có người bên cạnh khiến Phi Tâm có chút đỏ mặt, nhưng trong lòng lại ấm áp. Nhất thời bị
hắn cảm hóa, lại thấy hắn nói: “Không được, vẫn là thắt gút màu đen lại, kết thành ngọc bội đeo bên người. Dùng để kết hợp với áo choàng màu tối mới là đẹp nhất!”
“Trước tiên hãy mua rồi trở về bàn bạc.” Vân Hi cầm tay nàng, lại chỉ vào một
cái khay khác có mấy cây trâm cài tóc, “Lấy hết tất cả những thứ này,
tính giá một lần luôn đi.”
Chưởng quầy vừa nghe thì mặt mày hớn hở, hai người giá cũng không hỏi, chuyện
buôn bán thật sảng khoái. Hắn liền cúi người gật đầu, đi tới phía sau
quầy lấy cái hộp và chiếc khăn nhung tơ, tính một chút rồi nói: “Tổng
cộng là hai ngàn bốn trăm sáu mươi lượng, hai vị lần đầu ghé qua, bỏ bớt phần lẻ tính thành hai ngàn bốn trăm thôi! Ghi vào sổ hay là ký giấy
cam kết?”
Chưởng quầy biết, tiêu tiền ở trên con đường này, tám phần là người ở thành Tứ Cửu. Hai vị này lạ mặt như thế, biết đâu là hoàng thân quốc thích trong nội thành.
Trong lòng Phi Tâm có chút ngẩn ra, mới vừa rồi nhất thời chỉ là thấy thích
thú mà chưa kịp xem kĩ, đợi chưởng quầy mở miệng mới đột nhiên phản ứng
lại. Cái giá này đúng là có phần cao quá, huống chi hôm nay hai người đi ra ngoài, vốn chỉ là đi dạo, những món đồ chơi tinh xảo này trong cung
còn nhiều mà, cũng không nên phung phí ở chỗ này. Hoàng thượng nào có
thói quen mang tiền, nàng cũng không có đi xa. Vừa rồi vẫn là Uông Thành Hải cẩn thận, chuẩn bị một bọc tiền lẻ và chút tiền giấy, cũng không
phải là một cái bao to đến hai ngàn mấy. Hơn nữa bất luận là ghi sổ hay
ký giấy cam kết đều không được, nếu để cho chưởng quầy biết được thân
phận của bọn họ, sau này không có bịa chuyện đặt điều chứ? Nhất thời
nàng không khỏi nhìn Vân Hi, nhẹ giọng nói: “Giá này cao quá, không
bằng…”
Vân Hi nhìn nàng cười cười: “Người ta thường nói, ngàn vàng khó mua được
những thứ tốt đẹp trong lòng. Ngọc này như thế, chúng ta phải lấy mới
được.” Nàng hiểu được ý tứ của hắn, cái gọi là ngọc vô giá, quyết định ở chỗ hiếm thấy. Ngọc này không bình thường, như thế mới hấp dẫn bọn họ.
Vân Hi quay đầu về phía chưởng quầy: “Ngươi phái người lấy bao, cùng
chúng ta về nhà đưa bạc cho ngươi.”
Phi Tâm thấy hắn nói thản nhiên như vậy, trong lòng có chút hỗn loạn. Thật
làm cho chưởng quầy biết rõ, hoàng thượng mang theo nữ nhân hậu cung làm loạn trên phố, rất hao tổn thiên uy của hắn. Nàng càng nghĩ càng thấy
không tốt, không tự giác mà vặn vẹo tay ở trong lòng bàn tay Vân Hi, mở
miệng nói: “Thiếp thấy lần tới không bằng lần tới trở lại hãy mua?”
“Phu nhân, cái gọi là tận dụng thời cơ, thời gian đã qua không trở lại. Đã
vừa ý thì lấy luôn mới tốt!” Vẻ mặt chưởng quầy tươi cười, đâu dễ dàng
bỏ lỡ vị đại tôn này, “Ngài nói rất hay, ngàn vàng khó mua được những
thứ tốt đẹp trong lòng!” Nói xong, dặn người hầu xem cửa hàng, chuẩn bị
tự mình cùng đi ra ngoài cửa, về sau buôn bán lâu dài mời khách cũng
tốt.
Vân Hi cười gật đầu: “Đúng vậy đấy.” Nói xong hắn dìu Phi Tâm đứng dậy, “Đi thôi, đi ra ngoài nửa ngày, cũng nên trở về rồi.”
Dưới lòng bàn chân Phi Tâm cảm thấy nặng trĩu, đứng lên nhìn Vân Hi mà thấy
ngượng nghịu. Vừa nghĩ đến nét mặt của chưởng quầy, tim đập liên tục
không ngừng, cộng thêm da mặt có chút căng thêm.
“Ngài và phu nhân ở xa không? Có thể đi bộ được không?” Trong lúc nói chuyện
đã đem bao gói lại thật tốt, chưởng quầy vừa cầm vừa hỏi.
“Không xa lắm, ngay tại Kim Hoa Môn trên đường cái. Chúng ta cũng không đi bộ
gì hết, một hồi ngươi cùng đi xe.” Vân Hi thuận miệng nói xong liền kéo
Phi Tâm chậm rãi đi ra bên ngoài.
Phi Tâm nghe được mà mơ hồ, nàng ở trong kinh sáu năm, nơi nào cũng chưa đi qua. Đối với một vài địa danh trong kinh thật ra có nghe nói, nhưng
cũng không biết cái mà hắn nói kia? Bất quá hắn nói như vậy nhưng nàng
thật ra có chút phản ứng kịp, chắc là báo một cái nhà của quan viên.
Nhưng nếu như vậy, nàng càng khẩn trương. Nàng là một người trong cung,
lại tùy tiện đến nhà của quan viên, hơn nữa còn đi mua đồ để nhà người
ta trả tiền!
Vân Hi nhìn nét mặt của nàng lại càng cảm thấy thú vị. Đặc biệt là thấy
nàng ngây người một trận, vừa vặn thở phào một cái rồi lại có sức lực
nói một hơi. Trong lòng càng thêm ngứa ngáy, quả là muốn đem nàng ôm vào trong ngực thân thiết một phen. Hôm nay đi ra ngoài chơi, bằng không
làm sao phát hiện một khối ngọc tốt như vậy? Cũng không phải là ngọc có
bao nhiêu giá trị, mà là hai chữ “Phi – Vân” (4) kia, đều ở chính giữa
ngọc. Cho nên hắn mới bất kể như thế nào cũng không thể bỏ, căn bản cũng chưa nghe chưởng quầy ra giá.
(4) Phi: màu đỏ, Vân: mây. Khối ngọc trên màu đỏ, có hoa văn đám mây
Lúc đi ra, Lạc Chính Anh đang đợi ở bên ngoài. Vân Hi đỡ Phi Tâm lên xe
trước, sau đó đại khái chỉ hướng cho Lạc Chính Anh. Chưởng quầy đem đồ
để vào trong xe, thuận tiện ngồi với Lạc Chính Anh trên tấm ván ở càng
xe. Lạc Chính Anh nhẹ nhàng quất roi, xe ngựa vững vàng khởi động. Vừa
vào trong xe, Phi Tâm liền có chút không chịu được, vội vàng thấp giọng
nói: “Hoàng thượng, thế này có ổn không?”
“Đó là chỗ ở của Tả Hàm Thanh, hôm nay hắn không trực ban. Lúc này chắc
chắn hắn ở nhà, trước hết để cho hắn ứng trước! Hắn chắc là sẽ không nói lung tung.” Một tay Vân Hi ôm chầm lấy nàng, môi dán trên vành lỗ tai
nàng, khiến cho nàng hơi có chút ngứa lại nóng rang mà vùng dậy. Hắn đưa tay chụp tới, đem bọc vải và cái hộp mang lại đây.
Phi Tâm nhìn theo tay hắn, nhất thời lấy làm kinh ngạc: “Mới vừa rồi không nhìn thấy cái này, mua hồi nào vậy?”
“Cái này là vừa rồi lúc chúng ta đi Túy Tiên Cư, để cho Lạc Chính Anh đi tìm ở sau nhà bếp chỗ đó mua chút gia vị và miến khô.” Vân Hi đưa cho nàng, “Hôm nay để hắn đi theo, thứ nhất hắn là huynh đệ của nàng, nàng ra ra
vào vào sẽ không cảm thấy không được thoải mái. Thứ hai, hắn đối những
món đồ phương nam quen thuộc hơn nhiều. Lấy những thứ này về, đến lúc đó dù sao so với việc mua rồi bưng trở về tốt hơn nhiều.”
Phi Tâm tựa vào trong ngực hắn, giọng nói có chút buồn phiền, thấp giọng
nói: “Túy Tiên Cư kia đâu chịu dễ dàng như vậy mà tùy ý đem bán những
như vậy?”
“Ta tìm ông chủ của bọn họ tất nhiên là không chịu, cho nên mới để cho hắn
tùy tiện sai một tên tiểu nhị ra sau bếp, tất nhiên là có người thấy
tiền là sáng mắt!” Vân Hi cong mắt lên, “Cũng không phải mua bán thủ hạ, cứ có bạc là được.”
Nàng nghe xong thì mắt càng ướt át, cúi đầu nhìn gói đồ kia. Nàng luôn muốn
khiến cho hắn cũng có thể giải sầu thoải mái một lần, nhưng cuối cùng
vẫn là hắn chăm sóc chu đáo cho nàng. Hắn tiếp tục nói: “Thứ này cũng
không phải hay ho gì, ăn đỡ thèm thì thôi. Nhưng không thể ưu tiên làm
bữa chính, bằng không cũng khó mà chăm sóc.”
Nàng nhẹ giọng trả lời, đột nhiên đầu càng ghim sâu vào ngực hắn. Bộ dạng
con mèo nhỏ nhanh chóng cuộn lại, nhắm mắt lại ôm eo của hắn. Hắn than
nhẹ một tiếng, vuốt ve cổ của nàng, thấp giọng cười: “Lại làm sao vậy?”
Nàng lắc đầu, nàng gả cho nam nhân có quyền thế nhất, giàu có nhất Cẩm Thái, gả cho nam nhân nhiều thê thiếp nhất Cẩm Thái, nàng hiểu rõ sự tình,
lúc hắn chiếm được địa vị cao nhất, hắn tự nhiên phải có đủ hết thảy
lòng dạ và ánh mắt trung kiên. Bởi vì hắn gánh vác giang sơn xã tắc, như vậy làm nữ nhân của hắn, cũng nên độ lượng hơn so với những nữ nhân
bình thường, càng nên thông cảm cho sự chuyên tâm không cách nào khác
của hắn, không có thì giờ chú ý đến. Sủng ái tất nhiên là long ân, lạnh
nhạt cũng phải tiếp nhận. Đây là sự trả giá cho danh tiếng và địa vị,
chỉ cần hắn có thể nhớ đến bọn họ qua năm tháng, thời gian cùng dắt tay
nhau. Như thế thì chưa tính là cô phụ, cho nên, nàng cũng không trông
chờ vào sự chăm sóc chu đáo của hắn.
Nhưng hắn làm được, hơn nữa mỗi ngày lại càng tốt hơn. Cứ thế để cho nàng
càng thêm ích kỷ, càng khiến cho nàng tham lam nhiều hơn, thỉnh thoảng
cũng làm cho nàng cảm thấy có chút không chân thực, thậm chí lại sợ hãi. Như là trong khi đắm chìm ở cực lạc, mềm dẻo trong lòng đã thành ra
rượu nồng. Chỉ mong lúc này say đến bất tỉnh, càng sợ vừa tỉnh lai thì
đã thành hư vô!
Thậm chí có khi muốn nghĩ rằng, chỉ sợ lúc này như vậy thì chết đi là tốt
nhất. Như là con bướm, xuân sinh hạ tử, cả đời cực kỳ chói lọi.
Hắn khẽ vuốt gáy của nàng, khiến nàng hơi rùng mình, trong lúc rụt cổ lại
hắn đã ôm nàng ngồi trên đùi, quay mặt nàng nhìn thấy đôi mắt ướt át của nàng. Nhất thời con ngươi cứng lại, hắn trách mắng: “Nàng lại nghĩ cái
gì thế?”
“Không có, chẳng qua có chút vui quá hóa buồn thôi.” Nàng nở nụ cười, duỗi tay ôm cổ hắn, đưa mặt đến sau bả vai hắn. Nàng rất ít khi quấn quýt dây
dưa như vậy mà ôm ấp, khiến cho hắn ngẩn người, đang lúc có chút ý loạn
tình mê: “Đầu đuôi thế nào mà lại vui quá hóa buồn?”
“Đúng là thật tốt quá.” Nàng hít một hơi, thản nhiên nói, “Thật sự là rất
tốt, không thể tốt hơn được nữa!” Đó là học xong được từng li từng tí
thế này, hồi tưởng lại, mới hiểu thế nào mới là tốt. Thật ra thì hắn
không chỉ buông thân phận xuống mà chiều ý nàng, hoặc là quan tâm đến sở thích của nàng, mà là từng thói quen nhỏ nhất, nếu bọn họ hai người đi
cùng với nhau, hắn luôn luôn đi ở bên ngoài. Mặc kệ đi hướng nào, hắn
trước sau đều giữ nguyên phương thức này. Thời điểm lúc ở Nam tuần cũng
là như vậy, vào lúc này cũng là như thế. Lại nhớ đến lúc trước cũng là
như thế, ở trong cung cũng là như vậy. Vào lúc hắn đối xử với nàng tệ
nhất, chỉ cần là hai người bọn họ, hắn sẽ níu nàng khi nàng lảo đảo, hắn sẽ luôn đặt nàng ở một vị trí tương đối an toàn. Bởi vì hắn để ý!
Hắn cười rộ lên, lại bóp mặt nàng, nghiêm trang nhìn nàng: “Đây chính là lần đầu nàng khen ta đấy!”
Nàng sửng sốt, thốt lên: “Làm sao có thể?”
“Mấy cái giọng quan (5) sáo rỗng kia cũng là khen ta, cái gì mà vạn tuế vạn
tuế các loại!” Gương mặt nàng có chút nóng rần lên, hắn sít lại gần,
“Xưa rằng, "mĩ bất hữu sơ, tiên khắc hữu chung" (6). Đợi đến lúc nàng
răng rụng mới khen ta!” Nhất thời không kềm được mà nhớ đến vẻ mặt đầy
nếp nhăn và đầu tóc bạc phơ của nàng, nàng thều thào nói với hắn, bộ
dáng “không thể tốt hơn được nữa” của nàng khiến cho hắn bật dậy.
(5) giọng quan: miệng lưỡi nhà quan
(6) "mĩ bất hữu sơ, tiên khắc hữu chung": việc gì cũng có phần mở đầu, nhưng rất ít việc có thể đi đến kết thúc
Phi Tâm nghe xong, trong lòng run lên, cái loại chờ mong này cũng đã chất
đầy trái tim. Đột nhiên nàng nâng mặt hắn, nhìn hắn mặt mày như họa lại
ngẩn ra, đôi môi thoáng cái kề sát vào. Nàng quả thực giống như là mượn
sự kích động mà tăng thêm can đảm, sức lực thiếu chút nữa là răng va lập cập vào nhau.