“Cứu mạng? Em làm sao vậy?”
“Em đi xem mắt”
“Gặp phải lưu manh?”
“Không, không. Còn lợi hại hơn cả lưu manh” Trần Nhược Vũ nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ vị phu nhân đang rửa tay cũng không có ai khác, cô ôm điện thoại, dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Anh ta đem mẹ mình đến”
Bên kia điện thoại tĩnh lặng, tiếp đó truyền đến âm thanh ẫn nhẫn của Mạnh Cổ: “Người ta mang mẹ tới thì thế nào? Em còn gọi cứu mạng? Có thể khoa trương lên một chút nữa không. Người không thích hợp a”
“Là do bạn giới thiệu, không tới thì không có lễ phép”
“Bạn giới thiệu cũng không thể bao cả kết hôn sanh con”
“Không phải là bạn bình thường, hơn nữa người này còn là người hợp tác với cô ấy, nếu như làm cho mọi người khó coi, sợ ảnh hưởng đến bạn kia”
“Vậy em cũng không cần làm cho khó coi, cứ cùng họ tâm sự, sau đó quay đầu tan cuộc, nói với bạn em truyền lại cảm thấy hai người không thích hợp không được sao?” Cô cả ngày ghét bỏ lời nói ác độc của anh, chẳng lẽ cái này còn cần anh ta dạy sao?
“Không phải, không phải. Em có chứng sợ hãi người lớn, không có cách nào cùng tán gẫu. Mới vừa rồi vẫn cà lăm, sau đó mới ngồi mười phút, mẹ anh ta đã nói đến chuyện sinh con, không đầy năm phút đồng hồ, nói không chừng đã có cháu đi nhà trẻ rồi cũng nên. Em là cảm thấy thở không được, mặt tê dại, tay chân cũng rét run”
Điện thoại bên kia lại tĩnh lặng “Uống đồ ngọt vào.” Giọng nói anh dạy dỗ.
“Đã uống, uống một ly sô cô la nóng.”
“Em ở đâu?”
Trần Nhược Vũ đem địa chỉ nói ra, nghe ý kia, bác sĩ Mạnh Cổ nguyện ý tới cứu cô. Trần Nhược Vũ nhất thời chấn định rất nhiều “Anh chờ một chút a, em cần suy nghĩ nên nói thế nào. Ừ thì thật ra chính là cần có người tới tìm, em giả bộ bận rộn, sau đó nói một người bạn ngã bệnh, tình huống rất nguy hiểm, để em vội vàng cùng đi đến bệnh viện, không đi không được”
Mạnh Cổ vỗ trán “Trần Nhược Vũ, loại tiết mục này có thể dùng điện thoại để diễn mà”
“Gì?” Trần Nhược Vũ bừng tỉnh hiểu ra “Đúng đúng. Anh nói rất đung. Vậy em cũng không cần phiền anh nữa”
Cô cúp máy thật nhanh. Sau đó gọi cho Lương Tư Tư, kết quả tắt máy. Gọi cho Cao Ngữ Lam, lần đầu tiên không ai nhận, lần thứ hai quả thật nhận máy, lẫn vào tiếng trẻ thét chói tai, tiếng cười cùng tiếng chó sủa, hiển nhiên, tình trạng bên kia không thích hợp theo cô diễn trò. Trần Nhược Vũ nói với Cao Ngữ Lam vài câu, sau đó cúp
Được rồi, bây giờ chỉ còn lại vị bác sĩ Mạnh Cổ
Trần Nhược Vũ tâm phiền não, tính toán một chút, trước đi ứng phó tình huống cái đã
Cô nhắm mắt đi về chỗ ngồi, phát hiện vị phu nhân vừa rồi trong phòng rửa tay đang ngồi sau lưng cô, lúc nhìn thấy cô đi qua, liền mỉm cười gật đầu chào
Trần Nhược Vũ miễn cưỡng tủm tỉm cười, ở trong lòng tự khích lệ bản thân
Mới vừa ngồi xuống, mẹ Đường liền hỏi: “Sao đi lâu vậy, có phải chỗ nào thấy không thoải mái không?”
“Không có, không có, ách, cảm ơn dì quan tâm” Trần Nhược Vũ lại thấy dạ dày có chút co rút. Cô uống một hớp sô cô la, đã nguội rồi, ngọt đến khó chịu
“Tiểu Vũ trong nhà có mấy người? Nếu quả thật cùng A Tài kết hôn, người nhà chắc sẽ không nghĩ tới đây ở chứ?”
Trần Nhược Vũ cố giữ nụ cười “Dì, bây giờ nói mấy cái này còn quá sớm, cháu với Đường tiên sinh mới quen” Cô vừa nói vừa lặng lẽ liếc mắt nhìn Đường Kim Tài, đối phương đáp trả bằng ánh mắt xin lỗi
“Không sớm, A Tài đã gần 30 rồi, Tiểu Vũ cũng không còn nhỏ, 26 phải không? Phải cưới gấp rồi. Dì đây cũng không có gì, Triệu Hạ cũng quen biết, chúng ta cùn đã hợp tác một thời gian dài, cô ấy là người không tệ, dì thích, cô ấy giới thiệu cháu, khẳng định không phải là giới thiệu lung tung. Dì xem mặt, dáng dấp cũng không tệ, cái trán đủ rộng, lông mày vừa đủ, vành tai cũng tròn, mắt sạch sẽ, là phúc tướng”
Cô đã lắm xui xẻo rồi, còn phúc tướng cơ đấy. Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa cười không nổi
Nhưng mẹ Đường vẫn còn nói: “Đúng rồi, Triệu Hạ một tháng đưa cháu bao nhiêu?”
“Cháu, cháu không lĩnh tiền lương, chỉ là giúp cô ấy tiêu thụ mặt hàng một chút thôi”
“Vậy có thể có được bao nhiêu” Mẹ Đường cau mày
Trần Nhược Vũ cầm ly lên, uống một hớp cũng thấy phát ngán, cô thật sự không muốn nói đén mấy chuyện này
“Thôi, cái này cũng không phải chuyện lớn. Đến lúc đó cháu đến công ty nhà chúng ta giúp một tay là được đều là mình buôn bán, cũng dễ dàng, không cần đến người ngoài. Chúng ta cũng không để ý con dâu kiếm bao nhiêu tiền, cái này không sao cả. Cháu 26 rồi, cũng nên sớm có một đứa bé. Thật ra thì sinh trước 25 tuổi là tốt nhất, cháu bây giờ cũng đã quá muộn”
Vậy dì ngược lại tìm một cô con dâu 25 trở xuống là được. Trần Nhược Vũ ngồi cũng không nổi, cảm thấy xương sống cùng thắt lưng thật đau
“Dì, nói mấy chuyện này thật quá sớm. Dì, dì uống trà đi ạ”
“Các người trẻ tuổi chính là không biết nôn nóng, cho nên mới kéo thành lớn tuổi hơn, như vậy sinh đứa bé sẽ không thông minh. Đúng rồi, nói đến đứa bé, lúc dì sinh A Tài, đã chuẩn bị rất nhiều tên dự bị, cũng rất tốt, đến lúc đó cũng không cần hao tổn tâm tư, dì đều chuẩn bị xong hết rồi. Nhà trẻ khác bây giờ cũng không tốt, cũng đã đặt chỗ trước luôn, vườn trẻ ở khu nhà trọ lân cận đều xem rồi, đến lúc đó mang chuyện đứa nhỏ giao cho dì, không cần mời bảo mẫu, cũng không cần người nhà cháu lên”
“Dì, ngại quá, cháu đi toilet một chút” Trần Nhược Vũ chống đỡ không nổi, vội vàng lấy cớ chạy trốn
Trốn vào WC gọi điện, sắp hỏng mất, dạ dày đang rất đau
“Bác sĩ Mạnh, em thật sự không có biện pháp. Anh giúp em một chút đi” Trần Nhược Vũ sớm quên cô vừa rồi không lễ phép đem điện thoại của người ta cúp đi, ngược lại nhờ Lương Tư Tư cùng Cao Ngữ Lam
“Em muốn giúp thế nào?” Mạnh Cổ tức giận, nhưng cũng không cắt điện thoại, xem ra vẫn còn hy vọng, Trần Nhược Vũ cảm động khôn cùng
“Sẽ không quá phiền toái, bác sĩ Mạnh, bây giờ anh gọi điện tới, phối hợp diễn cùng em là được, nói có việc gấp cần em rời đi hay nói có người chết cũng được,”
Mạnh Cổ than thở “Trần Nhược Vũ, điện thoại thông báo em có việc gấp, chính em có thể tự diễn”
“Không được, không được, tự em giả bộ không được, để em bộ dạng chột dạ nghie điện thoại giả liền giả bộ không giống. thế nào cũng phải cảm nhận được tiếng chuông reo chân thật. Hơn nữa, anh không biết, mẹ anh ta rất lợi hại, có thể tự nói mãi không ngừng, cũng không quản người khác nói gì, có muốn nghe hay không. Bà ấy hiện tại đã nói đến nhà trẻ rồi, tiếp theo rất nhanh sẽ lên đến đại học sau đó cháu cố mất thôi. Em hoàn toàn không có biện pháp, bà ấy vừa nói óc em vừa nở, không cách nào suy tư, nếu không ai phối hợp cùng diễn, em khẳng định không được, sau đó liền lúng túng”
“Trần Nhược Vũ, nói cho anh biết giúp em có gì tốt?”
“Muốn gì cũng được, nhưng mà bây giờ đừng nói trước, em hôm nay đã đủ thảm, bác sĩ Mạnh giữ lại về sau từ từ nói, trước giúp em chút đã”
Điện thoại đầu bên kia an tĩnh mấy giây: “Được rồi, em chờ anh.”
Trần Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại xong, dùng nước lạnh rửa mặt, thanh tỉnh một hồi, lại trấn tĩnh trong lòng, lúc này mới trở lại chỗ ngồi
Mẹ Đường lại một lần nữa ân cần hỏi thăm thân thể cô, lần này trực tiếp hỏi cô có phải thận không tốt không. Sau đó còn nói sự nghiệp Đường gia là do anh ta xây khổ cực xây dựng, mặc dù là công ty nhỏ, nhưng đưa vào hoạt động cũng rất ổn. Tiếp là nói chức vụ của Trần Nhược Vũ, sắp xếp xong xuôi, song bắt đầu cùng cô giới thiệu những công việc phải làm
Đường Kim Tài ở một bên cố gắng nói chen vào để kết thúc đề tài, cũng bị mẹ mình hung hăng gạt ra. Trần Nhược Vũ thấy tình cảnh này liền không dám nói thêm điều gì. Cô lén lấy điện thoại ra, lén nhìn, kết quả là Mạnh Cổ cũng không có điện tới
Mẹ Đường bắt đầu nói muốn gặp mặt cha mẹ Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ lắp bắp nói quá sớm, cùng Đường Kim Tài thật sự chỉ là mới quen, không có biện pháp an bài gặp mặt. Mẹ Đường bắt đầu mất hứng, sau đó liền chuyển đề tài. Nói Đường Kim Tài là con trai độc nhất, hi vọng sau khi bọn họ kết hôn liền ở chung nhà, cho nên chắc chắn không mua nhà tân hôn. Tiền mừng tiệc cưới, nói thì bọn trẻ cũng không hiểu, muốn cùng cha mẹ Trần Nhược Vũ nói chuyện
Trần Nhược Vũ bắt đầu đổ mồ hôi, điện thoại di động còn không có vang, lòng cô rơi xuống đáy cốc, Mạnh Cổ đã hứa với cô nhưng lại không đến. Cô nói với mẹ Đường“ Dì à, ngại quá, cháu đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, phải đi gấp. Để lần sau cháu lại mời dì uống trà?”
“Có chuyện gì sao? Làm sao lại đột ngột có chuyện? Có phải là cảm thấy dì đáng ghét? Không phải dì nói chứ, người già chúng tôi đều thích càu nhàu một chút, nhưng đều là muốn tốt cho bọn trẻ mấy đứa. Nếu như hôm nay dì không đến, hai đứa cũng có thể nói ra cái gì? Gặp mặt rồi từ từ quen? Vậy phải chờ đến lúc nào mới tính đến hôn sự? Dì là dì nói thẳng, có điều kiện gì cứ bày ra, như vậy trong lòng mới không có đắn đo, không phải vô cùng tốt sao” (Vâng, tốt lắm ạ!!! >’’<)
“Không có, không có, thật là có chuyện. Tại ban nãy cháu quên, giờ mới đột ngột nhớ tới”
“Trần tiểu thư có việc bận, chúng tôi không quấy rầy” Đường Kim Tài ở một bên dàn xếp. Trần Nhược Vũ cảm kích gật đầu một cái, đang muốn gọi tính tiền, mẹ Đường không tìn hỏi tới : “Có chuyện gì?”
Trần Nhược Vũ tuyệt vọng, cô đang định hạ quyết tâm, không để ý tới, muốn trực tiếp đi, lại vừa liếc mắt, liền nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Mạnh Cổ đi vào
Nước mắt Trần Nhược Vũ thiếu nữa rơi xuống. Cảm tạ thần linh, cảm tạ Mạnh Cổ tiên sinh có lương tâm, không không. Phải là cảm tạ Mạnh Cổ tiên sinh mở lòng từ bi
Anh không có gọi điện thoại bởi vì là anh đích thân tới. Cô mới vừa rồi còn oan uổng anh. Anh nhất định là thấy cô diễn không tốt, sợ cô thất bại, cho nên mới tự mình tới đây cứu cô. Anh là anh hùng! Là người tốt thiện lương!
Mạnh Cổ đứng ở cửa nhìn một vòng, thấy khuôn mặt khổ sở của Trần Nhược Vũ, cũng thấy ánh mắt lóe ra sự cảm kích của cô, anh bước nhanh tới, ở bàn Trần Nhược Vũ liền dừng lại
Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn anh, đang mong anh vội vàng nói có người bị xe ủi, bị chém rồi, chảy máu não, nhảy lầu… (Chị này trùm ác lun) Tóm lại chính là muốn cô mau đi
Kết quả, Mạnh Cổ nói: “Sao em hôm nay không tới bệnh viên? Chủ nhiệm Lưu khoa tâm thần nói em không có tới”
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, bác sĩ Mạnh đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, hy vọng có người không quá mừng rỡ
Edit nói: Kiểu này ta thà đừng cứu còn hơn!!!