Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 25: Chương 25




Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm

Lời này nghe thế nào cũng giống như nói cô là một bệnh nhân tâm thần trốn viện vậy?

Trần Nhược Vũ ngồi ngu ở đó, cô có tưởng tượng thế nào cũng tưởng tượng không ra Mạnh Cổ có thể nói ra những lời này

Anh ta quả nhiên là thiên tài!

Cô hối hận, cô thật sự sai lầm rồi, cô không nên ôm ảo tưởng với bác sĩ Mạnh. Cái gì lương tâm, cái gì lòng từ bi, những thứ này đối với anh ta là quá xa xỉ

Mặt Đường Kim Tài kinh ngạc, chứ đừng nói đến vẻ mặt thay đổi liên tục của Đường mẹ

“Tiểu Vũ bị bệnh gì?”

Trần Nhược Vũ xem cái này một chút, nhìn cái kia một chút, há to miệng không phản bác được. Ngược lại, Mạnh Cổ tiên sinh vô cùng tỉnh táo: “Cô ấy có bệnh say máu, cần phải đi khám ở khoa tâm thần. Xin lỗi, chủ nhiệm Lưu rất khó hẹn, cần hẹn trước nhiều ngày, hôm nay nhất định phải đi, tôi mang cô ấy đến bệnh viện”

Sắc mặt của mẹ Đường cực kỳ khó nhìn, Trần Nhược Vũ thầm hiểu, bệnh say máu là bệnh gì chỉ sợ bà ấy cũng không biết, nhưng khoa tâm thần là cái gì thì nhất định biết. Cho nên giờ phút này, Trần Nhược Vũ có thể đoán được tình huống

Hơn nữa cô vừa rồi mới đi WC, sau đó là mặt khẩn trương nói cà lăm, cuối cùng còn đột nhiên nhớ tới có chuyện. Đúng rồi, nhớ tới có chuyện là việc hôm nay phải đi bệnh viện

Tóm lại, tất cả những thứ này cộng lại, đã đủ cho người ta tưởng tượng thật nhiều

Quả nhiên, mẹ Đường đầy bản lãnh nói: “Trí nhớ Trần tiểu thư sao không tốt như vậy, chuyện lớn như đi bệnh viện cũng quên. Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa. A Tài, chúng ta đi thôi”

Nếu như chuyện này xảy ra một phút trước, Trần Nhược Vũ chắc là mừng đến muốn vỗ tay, nhưng bây giờ chỉ trơ mắt nhìn mẹ Đường mang theo Đường Kim Tài rời đi, trong lòng khó khăn không thôi, thật muốn đem bọn họ kéo về nghiêm túc giải thích một chút bệnh say máu không phải là bệnh thần kinh, còn có khoa tâm thần cũng không chỉ chữa cái bệnh như mọi người tưởng tượng là – Chỗ chuyên chữa bệnh tâm thần

Nhưng cô cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể nhìn bóng lưng hai mẹ con họ biến mất trong tầm mắt

“Làm xong rồi, cám ơn anh đi” Mạnh Cổ tranh công.

Trần Nhược Vũ vỗ “Pằng” một cái lên tay Mạnh Cổ (mình còn tưởng là súng nổ) “Không phải đã nhất trí rồi, nói một người sắp chết, chúng ta phải lập tức đưa tiễn sao? Thế sao lại là lý do này rồi hả?”

Mạnh Cổ cau mày xoa xoa cánh tay, sau đó ngồi xuống đối diện Trần Nhược Vũ: “Em nguyền rủa người ta sắp chết là quá âm độc rồi”

“Độc hơn anh sao?” Trần Nhược Vũ chỉ muốn đạp cho anh ta một phát “Anh phá hủy danh dự, phá hủy hình tượng của em, quả thật là Độc Vương”

“Anh đây là trên cơ sở sự thật mà trau chuốt với gia công thêm thôi. Trừ cái tên chủ nhiệm Lưu ra, tất cả đều là thật. Em có bệnh say máu, nếu cần thiết quả thật nên đi khám bác sĩ một chút đi, hiểu một chút tình trạng tinh thần không bình thường của em. Anh còn không nói với bà ta chuyện em có chứng sợ người lớn, còn có trong quá trình đối thoại còn tạo ra tim đập nhanh, đau bụng, đổ mồ hôi lạnh, tay chân rét run, mặt có triệu chứng tê dại, khó chịu. Em xem, những thứ này không phải đều là sự thật sao? Mặt khác, nếu ngày nào em muốn gặp chủ nhiệm Lưu xem bệnh, có thể nói với anh một tiếng, anh có thể giúp em chen ngang”

Trần Nhược Vũ thật là muốn thét chói tai, lật cái bàn “Bác sĩ Mạnh, cái cách giúp người ta xong còn lại làm cho người ta có cảm giác muốn lôi anh ra hành hung một trận, loại bản lãnh như vậy làm thế nào tu luyện được vậy?”

“Em cứ biết anh giúp em là được rồi” Mạnh Cổ thong dong, bình tĩnh “Em xem, hai câu liền đem mọi chuyện giải quyết. Em cũng không cần vội vã đi, mẹ người ta liền lôi con trai cưng mình đi. Bọn họ còn không nói được em có lỗi gì, sẽ không làm cho bạn của em gặp phiền toái”

Trần Nhược Vũ há hốc miệng, lại khép lại.Há mồm lần nữa, còn chưa biết có thể nói gì, lại khép lại. Cô suy nghĩ một chút, lại hớp lấy ngụm nước, điều chỉnh tinh thần

“Nhưng nghe đi khoa tâm thần rất giống như bị tâm thần, lỡ bà ấy trách bạn em giới thiệu một người bị bệnh tâm thần cho con bà ta thì làm thế nòa?”

Mạnh Cổ xem thường “Dễ lắm, để bạn em cùng bà ta hảo hảo đi xóa nạn mù chữ xem khoa tâm thần làm cái gì, còn bệnh say máu là bệnh gì. Sau đó lại uyển chuyển nói bà ta bỏ em lại như vậy là không lễ phép, cho nên sợ rằng sau này cũng không tiện lui tới nữa”

Trần Nhược Vũ trừng mắt không cách nào phản bác được, cuối cùng nặn ra một câu: “Bác sĩ Mạnh, sống chung một chỗ với anh lâu dài sẽ có vấn đề về tinh thần chứ?” Ngay cả như ngồi Yun-night Speed (Trò tàu lượn, ta ăn cắp bên nhà Sủng hôn của ss Lam Phượng Hoàng), một hồi thì thích đến không chịu được, một hồi lại hối hận không thôi, một hồi cảm thấy không muốn để ý đến anh, một hồi lại cảm thấy nói chuyện phiếm với anh rất vui vẻ, một lúc sau lại cảm thấy anh ta cơ trí, rồi lại cảm thấy anh ta ngu ngốc, lúc sau lại thấy là người tốt, một hồi nữa lại thấy anh hết sức ghê tởm…

“Em quả thật có vấn đề về thần kinh, bệnh say máu cùng chứng sợ hãi người lớn đều là phạm vi này” Mạnh Cổ đưa tay lấy bị popcorn trước mặt Trần Nhược Vũ mà ăn “Anh đã không nghĩ hiềm khích lúc trước, để lại mọi chuyện chạy tới đây cứu em, nhiệm vụ cũng hoàn thành, em rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng?”

Vậy anh cứ để ý hiềm khích lúc trước giùm em đi! Trần Nhược Vũ thà bị anh ta cắn một cái cũng không muốn nói thành người bị bệnh thần kinh a!

“Anh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn rất thuận tay chơi em một cú, nhất định là trả thù” Trần Nhược Vũ vỗ ngực liên tục “Anh dùng loại nghệ thuật gia công kia để làm em mất thể diện”

“Em suy nghĩ một chút đi, là em gọi điện thoại cho anh hô cứu mạng, em muốn bình an. Cá nhân anh cảm thấy thời điểm đó em còn mất thể diện hơn. Còn cái gì gọi là chứng sợ hãi người lớn, làm sao em nghĩ ra từ này vậy?”

Trần Nhược Vũ cắn răng, vừa nhìn chằm chằm một bên tay anh “Em để anh cắn lại là được, về sau không thiếu nợ nhau nữa”

“Giữa chốn công cộng đông người, làm chuyện như vậy không thích hợp” Giọng Mạnh Cổ khiến Trần Nhược Vũ rất muốn cắn người, lúc anh ta không nhìn thấy sắc mặt cô, liền nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù cắn trở lại cũng là rõ ràng món nợ lần trước, ân cứu mạng lần này là chuyện khác”

Tay Trần Nhược Vũ rút về, đổi lại là da mặt dầy: “Ân cứu mạng nặng như vậy, em không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi. Anh có muốn không? Có muốn hay không? Không muốn đúng không?” Cô có chút đắc ý: “Không muốn chính là qua nợ rồi nhé. Hai ta không ai thiếu nợ ai”

“Lấy thân báo đáp, người ta không thèm em, có gì đắc ý chứ? Lúc này nên xấu hổ mới đúng đó” Mạnh Cổ cười cười, cơ bản không đem trò xiếc cô diễn để vào mắt

Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, bĩu môi, nói không lại anh, vì vậy cầm bịch popcorn mà ném anh

“Đừng làm rộn. Làm dơ y phục anh”

Trần Nhược Vũ cắn môi, lấy thêm một nắm chuẩn bị ném

“Con trai” Sau lưng Trần Nhược Vũ vang lên giọng nói phụ nữ

Trần Nhược Vũ sửng sốt một chút, tay cầm popcorn cũng ngừng lại, cô nghe Mạnh Cổ đáp lại một tiếng “Mẹ”

Trần Nhược Vũ chợt quay đầu lại nhìn, chính là người ở phòng rửa tay lúc cô gọi điện thoại cầu cứu, bà ấy vẫn ngồi sau lưng cô

Lại là mẹ Mạnh Cổ! Làm sao có thể? Mẹ mà còn trẻ như vậy?

Cô hoảng sợ, mở to hai mắt, nhanh chóng xoay người nhìn Mạnh Cổ. Mạnh Cổ nhếch miệng “Phiền em khắc chế chứng sợ hãi người lớn của mình giùm anh.”

Khắc chế? Chuyện như vậy phải khắc chế như thế nào?

Xong rồi, xong rồi, cả người cô đều sắp không xong rồi

Cô ở trước mặt người ta, bảo con trai người ta theo chân mình diễn trò nói dối? Mới rồi còn nói Mạnh Cổ cắn cô nữa chứ! Còn nói muốn lấy thân báo đáp đúng không?

Cô còn nói gì nữa? Còn làm ra trò cười nào nữa?

Trần Nhược Vũ không nghĩ ra, đầu óc trống rỗng

Tác giả có lời muốn nói: Chương này có chút ngắn. Phía sau còn hơn 1000 chữ chưa viết xong, mẹ Mạnh Cổ cùng Nhược Vũ giao thủ không có phóng ra tia lửa, tôi đã suy nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp viết, ngẫm lại, vì vậy chương này chỉ vậy thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.