Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 39: Chương 39




Ngày thứ hai, Trần Nhược Vũ bị áp tải đi xem mắt

Hôm nay, cả Trần Nhược Vũ và Mẹ Trần đều khắc chế tính khí của mình, mặc dù không nói lời nào, nhưng Mẹ Trần cũng rất chủ động, mua món Trần Nhược Vũ thích ăn, hai người còn gắp rau cho đối phương

Mẹ Trần thấy thái độ Trần Nhược Vũ không tệ, cũng không mắng cô nữa. Chỉ nói buổi tối có tiệc, muốn Trần Nhược Vũ cùng bà đi ăn cơm, xem thử chàng trai của đối phương có thuận mắt Trần Nhược Vũ hay không

Cha Trần rất ý tứ nháy mắt với Mẹ Trần, nghĩ thầm không thể nói như vậy, sao lại nói con gáicon gái mình có nhìn vừa mắt người ta không, sao lại bị động như vậy, người trong nhà liền bốc hơi mất hết hay sao

Trần Nhược Vũ than thở, nhà mình xưa nay mẹ đều có phong cách như vậy, sao cha lại nghĩ quẩn như thế?

Tóm lại, bữa cơm tối nay, Mẹ Trần mang theo con gái

Đến phòng ăn, thấy một vị phu nhân, nhìn cũng không hơn kém tuổi so với Mẹ Trần là bao, Mẹ Trần khẽ đá Trần Nhược Vũ: “Chào dì đi.”

“Con chào dì” Trần Nhược Vũ lễ phép chào hỏi

Vị phu nhân kia cười híp mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trần Nhược Vũ một vòng, khen cô: “Tiểu Vũ dáng dấp tốt lắm, mày cong mắt sáng, hào phóng lại đoan chánh (Đứng đắn), mẹ con nói thật đúng nha”

“Đâu phải như vậy, là nó may mắn, chọn chỗ tốt đầu thai thôi”Mẹ Trần tất nhiên rất cao hứng, vội vàng đáp

Trần Nhược Vũ ở một bên cười theo, nghĩ thầm trong lời nói của mẹ có sơ hở, nói cái gì vậy?

Ba người đều ngồi xuống, chứng sợ hãi người lớn của Trần Nhược Vũ đã bắt đầu phát tác, động tác có chút cứng ngắc

Phu nhân kia gọi món ăn xong rồi, nói: “Con trai tôi còn đang bận, xế chiều hôm nay mới về tới, chưa ngồi ở nhà được mấy phút, bạn bè đã gọi nó đi làm việc. Nó muốn ở đây mở trường dạy lái xe, có chút quan hệ liền phải chạy nên đến trễ một chút, đừng để ý nhé.”

“Tất nhiên, tất nhiên” Thái độ Mẹ Trần xem ra là tốt, cùng với mẹ bình thường ở trong nhà giống như là hai người

Trần Nhược Vũ ở bên cạnh không đề cập đến, liền nghe hai vị phụ huynh đàm luận thời tiết gần đây, giá bán thức ăn ở chợ, quần áo đại hạ giá, đồ mỹ phẩm, đồ dưỡng sinh có bao công hiệu…

Trần Nhược Vũ lẳng lặng giúp hai người rót trà, lặng lẽ gọi phục vụ châm nước, bưng món ăn lên, thời gian còn lại liền yên lặng nghe hai người nói chuyện phiếm

Cô đang thầm nghĩ như vậy cũng tốt, vị tiên sinh kia tốt nhất loay hoay không đến được, sau đó hai người lớn này tán gẫu bát quái về chuyện nhà mình, cô liền được giải phóng

Kết quả cô còn chưa thở được một hơi nhẹ nhàng, phu nhân kia đã đem đề tài chuyển tới Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ thật ngoan nhỉ, yên lặng điềm tĩnh”

“Đâu có, đâu có. Trần Nhược Vũ nhà tôi thật có thể làm nhiều việc”

Xong rồi, toàn thân Trần Nhược Vũ bắt đầu khẩn trương. Phải bắt đầu rồi sao?

“Không phải là tôi khen con mình, con tôi ra được phòng khách, vào tới phòng bếp. Nó nấu được món ngon, công việc nhà cũng thuần thục, việc làm cũng không tệ, lúc đầu làm quản lý ở công ty mậu dịch, sau được rèn luyện, liền ra ngoài. Nghiệp vụ rất tốt, cấp trên vô cùng trọng dụng”

Mẹ Trần thao thao bất tuyệt, Trần Nhược Vũ khắc chế kích động mà than thở, cô đảo qua đảo lại ly trà

Mẹ của đối phương cũng bắt đầu đem con mình ra khoe, nói con trai làm quản lý ở trường dạy lái xe, cũng là người có hiếu, cảm thấy nên về nhà, có thể ở bên cạnh hai người già bọn họ, cho nên liền về đây gầy dựng sự nghiệp, đồng thời mở một trường dạy lái xe. Tiền bạc liền không phải là vấn đề lớn, nhưng chuyện gì làm cũng cần phải có thời gian, công việc bên thành phố A cũng không thể nghỉ liền, cho nên đành phải ở lại đó một thời gian, để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi mới về

Mẹ Trần luôn miệng tán dương, còn nói đây là duyên phận, bởi vì Nhược Vũ nhà bà cũng như vậy. Ở lại thành phố A nhất thời không thể về. Cho nên hai người thật thích hợp, nhất định có nhiều cái chung

Hai người mẹ nói chuyện là như vậy, rồi càng ra sức tán gẫu, bắt đầu tính toán nếu kết hôn sẽ phải tổ chức thế nào, nhà nào bao nhiêu người, bao nhiêu tiền, lúc nào thì đang là mùa đính hôn thì không nên đính, còn có phòng ốc phải an bài thế nào, cả chuyện đứa trẻ nữa

Trần Nhược Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô rốt cuộc cũng ngồi không yên, nói một tiếng muốn đi vệ sinh, sau đứng dậy liền đi

Vào nhà vệ sinh, cô đi tới đi lui. Sau đó có người vào, cô liền dứt khoát trốn vào buồng vệ sinh bên cạnh. Cô hiện tại có chút luống cuống, nhìn kiểu này, hai bà mẹ là đã định chuyện rồi sao? Lần này so với cô xem mắt Đường Kim Tài còn đáng sợ hơn a, lần đó chỉ có mình mẹ Đường độc thoại, lần này là hai bà mẹ ăn ý với nhau

Cô không khỏi mong đợi con trai đối phương mau đến, cũng đứng ở tại chỗ mà bị mẹ mình bán. Nhưng chợt nghĩ tới nếu anh ta tới, mà ván đã đóng thuyền thì làm thế nào? Cô cũng không thể ở trường hợp này mà lật bàn kháng nghị được. Còn nếu như không kháng nghị ở đây, trở về nhà, không lẽ lại cùng mẹ đại chiến một phen?

Xong rồi, xong rồi, cô cảm thấy mình thở không ra hơi, dạ dày bắt đầu đau. Chuyện này so với cô tưởng tượng còn khó khăn hơn. Ba cô còn nói chỉ cần xem mặt thôi, không có việc gì. Bây giờ thấy mặt liền đính hôn rồi, còn thấy hai đứa bé đi nhà trẻ nữa, đáng sợ quá đi!

Trần Nhược Vũ hít sâu, thời điểm như vậy cô cũng chỉ có thể nghĩ đến một người

Mạnh Cổ!

Cô vội vàng gọi cho Mạnh Cổ

Nhưng anh không nhận máy. Không những không nhận, lại còn tắt máy

Trần Nhược Vũ giận dễ sợ, người này sao lại vào lúc mấu chốt lại giống như xe bị tuột xích chứ?

Cũng không chờ Trần Nhược Vũ oán giận xong, Mạnh Cổ đã gọi tới. Trần Nhược Vũ vội vàng nhận, nhỏ giọng “Alo” một tiếng

Mạnh Cổ hỏi cô: “Em làm sao vậy? Âm thanh nghe cứ như đi trộm”

“Bác sĩ Mạnh, chứng sợ người lớn của em lại tái phát, em đang cần người khích lệ”

“Chứng sợ hãi người lớn? Lại xem mắt sao?”

“Đúng, đúng..” Anh thật thông minh

“Tình huống lần này là thế nào?”

“Lần này không trốn được, mẹ em ở đây đó, bà cùng mẹ đối phương vừa thấy đã yêu, hai người đã bắt đầu nói đến chuyện hôn nhân rồi a, lúc em mới vừa đi, đã nói đến chuyện muốn đứa trẻ đến học trường nào, một hồi em về chỗ ngồi, nói không chừng đứa trẻ đã chuẩn bị tốt nghiệp trung học rồi. Bác sĩ Mạnh, anh nói sao em lại cứ gặp phải loại nhiệt tình, chủ động đến phát rồ thế này!!!” (Ta bội phục ngôn ngữ của chị)

“Trần Nhược Vũ, bây giờ em đang ở đâu?”

“Nhà vệ sinh. Chỉ nơi này mới có thể lấy hơi”

“Em lại chỉ có tiền đồ như vậy thôi ư?”

“Vậy làm sao bây giờ? Em phải tìm cách hoãn một chút . Đến dạ dày cũng bắt đầu đau a, mồ hôi lạnh cũng đi ra, những bệnh trạng kia cũng bắt đầu rồi”

“Em có gọi anh cũng không được, em lại không ở thành phố A, anh cũng không cách nào đi cứu em”

“Không cần, không cần, cho dù anh có ở đó, anh cũng không thể cứu em, anh mà nói em quên không đi khám bệnh tâm thần, mẹ em còn không cho em máu tưới phun ba thước sao”

“Cùng một chiêu hiển nhiên không thể dùng lại”

“Vậy anh còn biện pháp gì?” Chẳng lẽ giống như mẹ Mạnh nói, mua thuốc trị bệnh trĩ! Cái đó không dùng được đâu chứ?

“Anh có thể nói đứa bé đói bụng, em nên về nhà cho con bú rồi”

(Điệu cười của ta hiện giờ rất nham hiểm)

“Đông” một tiếng, đầu Trần Nhược Vũ tựa lên ván cửa. Mama Mia, thật may là anh không ở đây, may mà cô không ở thành phố A, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra nhất định sẽ náoloạn đến chết người

“Bác sĩ Mạnh, cảm ơn anh, tinh thần của em tốt hơn nhiều”

“Không cần khách khí. Vậy em tính một lát nữa cự tuyệt hai vị phụ huynh vừa thấy đã yêu kia thế nào, chờ đợi em cùng anh ta kết hôn?”

“Ách, cái này, em sẽ tùy cơ ứng biến”

“Em đủ thông minh có thể ứng phó với yêu cầu cao như vậy sao?”

“Bác sĩ Mạnh!” Trần Nhược Vũ cắn răng” Tinh thần của em thật tốt hơn nhiều, mỗi lần cùng bác sĩ Mạnh nói chuyện phiếm luôn có thể như đón gió xuân, tinh thần phấn chấn”

“Khách sáo rồi.”

Lớn lối như vậy! Trần Nhược Vũ không phục, hỏi anh: “Anh đang bận gì thế? Mới vừa rồi sao tắt điện thoại của em?”

“Anh cũng đang dùng cơm”

“Xem mắt?"

“Đừng đoán bậy” giọng Mạnh Cổ có chút tế nhị, bị Trần Nhược Vũ nhạy cảm bắt được

“Nhất định là xem mắt”

“Không phải”

“Tuyệt đối phải, em cảm ứng được”

“Em còn có năng lực đặc biệt sao?”

“Dù sao đúng là được”

“Đã nói không phải. Chỉ là cô gái lần trước xem mắt cùng cha mẹ anh có quen biết, cho nên hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm thôi”

“Đó chính là xem mắt a”

“Không phải. Anh đã cùng cha nói rõ không có ý gì với cô ấy, là không thể nào, vậy nên chỉ là hai nhà cùng ăn bữa cơm”

“Hai nhà ăn cơm là xem mắt đó” Cô đối với điều này rất kiên trì

“Trần Nhược Vũ!”

“Cho nên bác sĩ Mạnh, bây giờ anh cũng ở trong nhà vệ sinh sao?”

“…” đầu bên kia điện thoại yên lặng

“Bác sĩ Mạnh, anh thật an ủi em nha, gọi điện thoại anh thật sự là quyết định chính xác, chữa khỏi lòng người! Tinh thần của em thật sự tốt hơn nhiều, lại có thể ra ngoài chống đỡ một hồi rồi”

“Trần Nhược Vũ, em tốt nhất nên đem đối phương cự tuyệt sạch sẽ”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên”

“Em xác định mình có thể làm được?”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”

“Em định làm gì?”

“Bác sĩ Mạnh, ở nhà vệ sinh tránh quá lâu không tốt. Nữ sinh còn có thể nói là trang điểm một chút, các anh mà nán lại đây nếu không phải táo bón thì chính là thận hư, dù là loại nào thì cũng rất tổn hại hình tượng, anh nhanh đi ra ngoài đi. Em cũng phải ra ngoài ứng chiến, chúng ta buổi tối lại gọi thông báo tình hình. Cứ như vậy đi, em cúp máy đây.”

“Trần Nhược Vũ!”

Đáng tiếc Trần Nhược Vũ không nghe thấy, cô thật sự đã cúp điện thoại

Tâm tình cô lúc này thật đã chuyển biến tốt hơn nhiều, cô ra ngoài rửa tay, soi soi gương, cho mình chút khuyến khích mới đi ra ngoài

Trở về chỗ ngồi đã thấy người phải về quê xây dựng sự nghiệp, mở trường học lái xe, vị tiên sinh cần xem mắt đã ngồi rồi

Trần Nhược Vũ vô cùng kinh ngạc. Đối phương cũng thất kinh nhìn cô

“Là cô?”

“Chu Triết?”

Tác giả có lời muốn hói: Được rồi, người thứ hai trong truyền thuyết đến rồi!

Muốn hoa tươi, muốn vỗ tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.