Edit: windy
Dưới lầu biệt thự, chiếc Bentley dừng trước đó.
Lái xe duỗi thẳng cổ, trông mòn con mắt nhìn tới cửa sổ lầu ba: “Đã mười phút rồi, sao lầu ba còn chưa sáng đèn? Còn không đi nữa thì ăn phạt cũng không kịp đâu.”
Lục Nguyên thở dài: “Lỗ Tấn từng nói, bạn vĩnh viễn không gọi được một người vờ ngủ tỉnh lại, cũng như bạn vĩnh viễn không thể thúc giục một người vốn không muốn rời đi.”
Nóng vội gấp gáp bay qua, ban đầu Lục Nguyên còn tưởng rằng Biên Tự đã đi rồi, nhưng tới lúc gặp được người, nghe câu đầu tiên Biên Tự nói là “Đến Bắc Giao lấy hành lý”, Lục Nguyên liền đoán được chỉ sợ lần này mình đi tay không một chuyến rồi.
Bắc Giao làm gì có hành lý quan trọng nào cần Biên Tự phải đi qua nửa cái thành phố để tự lấy chứ?
Peach đã kiểm dịch rồi, không có khả năng nửa đêm lại mang đi, những vật chết với anh mà nói cũng không đáng mấy đồng.
“Lỗ Tấn nói câu này lúc nào?” Lái xe lờ mờ hỏi.
“Còn nhiều chuyện mà chú không biết,” Lục Nguyên tức giận thắt dây an toàn, “Lỗ Tấn bảo chúng ta bây giờ có thể đi rồi.”
“Đừng đi, nhỡ ông chủ đi ra không nhìn thấy xe…”
“Không có nhỡ đâu.” Lục Nguyên giơ ngón trỏ lên, bí hiểm quơ quơ, “Chú cho là ngẫu nhiên, kì thật đều là tất nhiên.”
***
Lúc trời tối Lương Dĩ Toàn gặp ác mộng.
Mơ thấy lần đầu tiên nhìn thấy Biên Tự, cô đứng trong đoàn ngũ đội phía sau, xa xa nhìn cánh rèm màu đỏ được kéo ra hai bên.
Biên Tự đi tới giữa một đoàn người vây quanh, hình ảnh cao ráo thẳng tắp lại thâm sâu khắc vào trong mắt cô.
Đám người tản ra, anh đi về phía trước, đến trước mặt cô thì ngừng lại, nhướn nhướn mày với cô: “Lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi là ngu ngốc.”
“…”
Sau đó liền không có sau đó nữa.
Lương Dĩ Toàn từ trong mơ tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Nhất định là tối hôm qua lúc Biên Tự lên lầu, dùng giọng điệu “Tôi chính là thiên tài” để nói ra câu nói “Tôi chính là ngu ngốc” kia, tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho cô, mới khiến cô mơ thấy cảnh tượng hoang đường như vậy.
Xuyên qua khe hở rèm cửa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, phát hiện đã sáu rưỡi, Lương Dĩ Toàn đứng dậy, rửa mặt đơn giản rồi đi qua phòng Peach xem thử.
Mấy hôm trước Biên Tự bỏ nhà ra ngoài, Peach được nhân viên công tác của tổ chăm sóc, nhưng Lương Dĩ Toàn không nhẫn tâm, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho nhân viên công tác, mới đón nó về bên này.
Peach hiếu động, hằng ngày lượng hoạt động không nhỏ, mấy ngày nay cô đều đưa nó ra ngoài đi dạo một lần.
Peach cũng đã thích ứng được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đến giờ sẽ ở phòng bảo mẫu chờ cô.
Nhưng hôm nay Lương Dĩ Toàn lại nhìn thấy phòng bảo mẫu trống không, không thấy bóng dáng Peach đâu.
Tìm một vòng ở lầu hai không thấy, Lương Dĩ Toàn gõ gõ thử máy quay cạnh phòng bảo mẫu, hỏi: “Xin hỏi có người ở đó không?”
Máy quay không phản ứng lại.
Đại khái là thời gian quá sớm, người ở phòng theo dõi còn đang nghỉ ngơi.
Lương Dĩ Toàn lại lên lầu ba tìm, khắp xó xỉnh cũng không nhìn thấy, cô có chút sốt ruột, vừa vặn đi qua phòng Biên Tự, nghĩ có phải người làm chủ kia nhất thời nổi hứng ôm chó đi không, bèn do dự gõ cửa phòng của anh.
Không thấy động tĩnh, nhìn dưới khe cửa là tối đen, Biên Tự còn đang ngủ.
Nhớ tới lúc anh ngủ còn đeo tai nghe, Lương Dĩ Toàn thêm lực, gõ gõ cửa.
Trong phòng vang lên tiếng đồ bị rơi xuống đất.
Giống như đang bất mãn bị cô quấy rầy.
Lương Dĩ Toàn lại giơ tay tới sát cửa, cửa từ từ được kéo ra.
“Mới sáng tinh mơ…” Biên Tự vừa mới phun ra bốn chữ, mặt mày nhăn nhó liền thả lỏng, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng.
“Peach có ở chỗ anh không?” Lương Dĩ Toàn đi thẳng vào vấn đề.
Ý cười ở đáy mắt Biên Tự liền tắt rụp, một câu “Giờ này gõ cửa phòng tôi chỉ là vì một con chó” tới bên miệng, liền nuốt xuống: “Không có.”
“Tôi không tìm thấy nó, có thể cửa trong nhà không đóng chặt, để nó nửa đêm chạy ra ngoài không?”
Biên Tự nhíu mày, như nhớ tới cái gì đó “A” một tiếng: “Sẽ không…”
Nói đến một nửa lại dừng lại.
Lúc này Lương Dĩ Toàn không rảnh đọc biểu cảm của anh, đang đợi anh nói ra lý do, lại nghe thấy anh kéo dài âm nói: “… Đi?”
Lương Dĩ Toàn có chút ngây người, xoay người đi, bị Biên Tự ở phía sau nhẹ nhàng kéo cánh tay lại.
“Đi làm gì?”
Cô cứng người, nghiêng đầu sang chỗ khác rút tay về: “Để tổ tiết mục mở máy quay, gọi thêm mấy người đi tìm xung quanh xem. Anh có thể có chút quan tâm chó của mình chút không, nuôi thì phải phụ trách chứ.”
Chân mày Biên Tự nhíu lại, lấy điện thoại trên tủ đầu giường tới.
Peach quen chạy loạn trên đảo, nếu lạc đường ở vùng ngoại thành hẻo lánh này, hậu quả thật không thể tưởng nổi.
Lương Dĩ Toàn không muốn ngồi chờ chết, thấy Biên Tự gọi điện thoại, vội vàng đi xuống lầu, tính toàn ra bên ngoài nhìn xem.
Không nghĩ tới vừa đi được hai ba trăm mét, nhìn thấy phía xa xa có một nhân viên công tác dắt Peach thở hổn hển chạy tới.
Lương Dĩ Toàn thở nhẹ nhõm một hơi.
“Cô Lương đừng vội, là tôi dẫn Peach ra ngoài đi dạo một chút.” Nhân viên công tác chạy tới trước mặt cô giải thích.
Lương Dĩ Toàn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Peach: “Không đi lạc là được.”
“Thực xin lỗi cô Lương, vừa rồi thấy cô chưa tỉnh, tôi nghĩ trở về sẽ nói với cô, gần đây nhiệm vụ dắt Peach đi dạo cứ giao cho tôi đi.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên: “Để tôi đi, mọi người đã bận rộn như vậy rồi.”
“Nhưng mà sức của Peach thật sự quá khỏe, không phải chân của cô vừa mới khôi phục sao, mỗi ngày huấn luyện đã đủ vất vả rồi, dắt chó đi dạo sẽ phải hoạt động thêm mất…”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt: “Làm sao cô biết tôi vừa bị viêm gân chân?”
“A…” Nhân viên công tác vừa mới mở miệng, mắt nhìn thấy bóng dáng phía sau Lương Dĩ Toàn, lập tức ngậm miệng.
Lương Dĩ Toàn đứng dậy quay đầu nhìn lại.
“Đã đủ thời gian chưa?” Biên Tự một tay đút túi đi tới phía trước.
“Đủ…”
Sắc mặt Biên Tự lạnh xuống.
“…chưa nhỉ?” Nhân viên công tác đau đầu, “A… hình như còn thiếu một chút, vốn tính đi thêm một vòng nữa.”
Hai ngón tay Biên Tự khép lại ngoắc ngoắc với cô ấy.
Nhân viên công tác cúi đầu khom lưng đem dây xích tới.
Biên Tự nhận lấy, hất hất cằm với con chó trên mặt đất, hỏi Lương Dĩ Toàn: “Đi thêm một lát không?”
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, đưa tay ra: “Đưa xích cho tôi, tôi dẫn đi.”
Biên Tự nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô, nhíu mắt nhìn, thản nhiên nói: “Vừa mới trải qua sinh ly tử biệt, tôi đột nhiên phát hiện trước kia quá xem nhẹ nó rồi, hiện tại tính toán tự mình dắt nó đi.”
“…”
“Vậy tôi đi về.” Lương Dĩ Toàn quay đầu tính đi, đi được một lát bỗng nhiên thấy phía sau truyền tới một tiếng thở dài.
“Không có mẹ nó giống cọng cỏ.”
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Biên Tự quỳ gối ngồi xổm, đem đầu Peach xoa thành một nùi rối tinh.
Peach còn chưa lớn bỗng nhiên buồn rầu tiếp nhận cuộc sống tuổi già.
“…”
Lương Dĩ Toàn nhìn cảnh một người một chó như này, nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu đi theo.
***
Biên Tự nắm chặt dây xích không đưa cho mình, thân thể Lương Dĩ Toàn thoải mái nhưng tâm tình lại thấy mệt.
Một hồi chỉ huy anh đi nhanh lên, một hồi lại nói anh từ từ, một lúc bảo anh qua trái lúc lại bảo qua phải, chỉ huy Biên Tự một đường thành công, Peach lại tới một gốc cây đi vòng quanh, chân sau tách ra ngồi xổm xuống.
Đáy lòng Lương Dĩ Toàn hồi hộp.
“Nó đang làm gì đấy?” Biên Tự khó hiểu chậm rãi trừng mắt nhìn.
“Giải quyết… nhu cầu sinh lý.”
Biên Tự nhìn trọn vẹn năm giây mới mơ hồ hiểu ra nhu cầu sinh lý này.
“Giải quyết ở đây? Chẳng lẽ không ai dạy nó…”
“Đây là thiên tính của chó.” Lương Dĩ Toàn cắt ngang anh, hơi nhíu mày, “Mỗi lần ra cửa nó đều phải đi một chút.”
“Vậy nó tiểu tiện trong này?”
“Không thể làm ô nhiễm chỗ này được, nhặt bỏ vào túi rác mang về.”
“…”
Lương Dĩ Toàn vừa cảm thấy trầm xuống, liền nghĩ hôm nay lúc mình ra cửa, cũng không cầm túi rác theo.
Biên Tự lắc đầu, trên mặt treo một câu không thể tin được “Chó của tôi sẽ không như vậy với tôi”, cúi đầu vừa thấy, hiện thực lạnh lẽo đã bày ngay trước mắt.
Lương Dĩ Toàn sờ sờ túi áo gió trống trơn: “Tôi không mang khăn tay…”
Biên Tự hất mặt bình tĩnh một lát, đem dây xích giao cho Lương Dĩ Toàn, nhìn nhìn mình, cởi áo khoác tây trang mặc bên ngoài, đưa cho cô.
Lương Dĩ Toàn ho nhẹ một tiếng: “Anh xác định…”
Biên Tự cái gì cũng không nói hất hất áo khoác.
Lương Dĩ Toàn nhận áo ngồi xổm người xuống.
Biên Tự lườm qua, thấy tay nhỏ trắng nõn của Lương Dĩ Toàn càng ngày càng gần “thứ ô uế” kia, bỗng nhiên hít sâu một hơi: “Chờ một lúc.”
Lương Dĩ Toàn nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Biên Tự lấy áo khoác trong tay cô lại, từ từ nhắm hai mắt hạ xuống.
Lương Dĩ Toàn nín cười, chờ anh đứng dậy, lại kéo căng mặt.
Biên Tự quấn thành một cục, cầm trong tay cách ra xa, mở mắt nhìn nhìn cô: “Buồn cười?”
Lương Dĩ Toàn bình tĩnh lắc đầu: “Không có, tay mua bảo hiểm rồi, nhặt cái gì cũng thấy tao nhã.”
“…”
***
Trở về biệt thự, phòng bếp tỏa hương ngào ngạt.
Hôm nay Trình Lạc làm bữa sáng, ngửi mùi hình như là đồ ngọt.
Lương Dĩ Toàn với Trình Lạc đồng thanh chào buổi sáng, sắp xếp cho Peach xong, quay qua hỏi cô ấy đang làm cái gì.
“Bánh ngọt ngàn tầng.” Trình Lạc đáp, ngẩng đầu liếc nhìn Biên Tự, thấy mặt anh âm trầm vào nhà vệ sinh lầu một.
Cửa vừa đóng lại, tiếng nước rào rào vang lên.
Trình Lạc kì quái nhìn về phía nhà vệ sinh, lại nhìn Lương Dĩ Toàn đang rửa tay bên bồn rửa, nhỏ giọng tò mò: “Mình bỏ lỡ cái gì hả, sao hai người lại cùng nhau dắt chó đi dạo vậy?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu ý bảo không phải chuyện lớn, đem mọi chuyện sáng nay nói hết cho cô ấy rõ.
Tiếng nước ở nhà vệ sinh lúc đứt lúc nối, Lương Dĩ Toàn tưởng tượng tới cảnh khả năng Biên Tự đang rửa tay tới hơn mười lần mới đi ra, nói xong lại cảm thấy có chút buồn cười.
Trình Lạc lại nghĩ tới một hướng khác: “A, có phải cậu cảm thấy có chút kì quái không?”
“Hử?”
“Bắt đầu từ tối hôm qua, sao tổ tiết mục biết chuyện cậu bị viêm gân chân?”
Vừa dứt lời, Biên Tự kéo cửa nhà vệ sinh ra, đi tới bên bàn đổ cốc nước.
Trình Lạc có vẻ đăm chiêu dò xét Biên Tự, nói tiếp: “Cậu không thấy vụ trị liệu hôm qua đã kì kì quái quái rồi, nhân viên phụ trách chỗ cậu còn vừa vặn cầm theo gói thuốc cho bệnh viêm gân chân nữa, hơn nữa, trên thế giới này thật sự có người bỏ y đi làm nhân viên trị liệu sao?”
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày.
Việc này đúng có chút kì quái, nhưng dù sao cũng là nhận ân huệ, cũng không phải chuyện xấu, tối hôm qua Lương Dĩ Toàn cũng không nghĩ nhiều.
Trình Lạc lại lặng lẽ liếc nhìn Biên Tự, thấy anh chậm rãi rót nước, giống như hoàn toàn không có hứng thú tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người.
“Sau đó sáng nay nhân viên công tác cũng lạ,” Trình Lạc nói tiếp, “Tối hôm qua lúc nhân viên kia nhắc tới chuyện viêm gân chân mình cũng ở đó, cũng không có máy quay, tổ tiết mục biết tin này ở đâu, lại còn tri kỉ dắt chó đi dạo giúp cậu.”
Vẻ mặt Biên Tự lạnh nhạt cầm cốc nước rời khỏi phòng bếp, đi tới phía sô pha.
“Ừm, cái này mình cũng thấy kì quái.” Lương Dĩ Toàn nghĩ tới chuyện viêm gân chân ở trung tâm vũ đạo, lúc ấy bởi vì không thể quay lối vào của nhân viên, với anh quay phim cũng đi ở tận phía sau, theo lý thì không nghe thấy lời của cô, “Hôm qua mình chỉ nói chuyện viêm gân chân với Thẩm Tế.”
Trình Lạc liếc nhìn người đang nhàn nhã uống nước bên sô pha, ra sức vỗ tay một cái: “Vậy là được rồi! Nhất định là anh Tế đau lòng cậu, lén cùng tổ tiết mục sắp xếp những thứ này.”
Biên Tự chậm rãi ngồi ngay ngắn.
Lương Dĩ Toàn chần chừ rồi lắc đầu: “Không thể nào, cho dù anh ấy muốn sắp xếp, cũng sẽ nói trước với mình một câu.”
Chuyện tiền trảm hậu tấu này, không giống tác phong của Thẩm Tế.
Biên Tự lại nhàn nhã tựa lưng vào sô pha.
Tròng mắt Trình Lạc xoay chuyển: “Đó chính là Đoạn Dã! Có thể là Đoạn Dã nghe được chuyện của cậu bên anh Tế. Cậu xem trình độ của nhân viên kia xem, tuyệt đối là phú nhị đại mới mời được tiêu chuẩn như thế.”
“Nhưng mà gần đây mình cũng không tiếp xúc mấy với Đoạn Dã…”
“Vậy không lẽ là Tiếu Sinh? Không sai, Tiếu Sinh rất biết săn sóc, cực kì có khả năng vì cậu mà vung tiền như rác!”
Người ngồi trên so pha lại thoáng động, ngồi thẳng lại cúi người, cúi người lại ngồi thẳng.
Một tiếng “Cạch” đột ngột vang lên.
Biên Tự chống đầu gối đứng dậy, quay đầu nheo mắt lại: “Tiết mục này chỉ có ba nam khách mời hả?”