Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 23: Chương 23: Cuộc Chiến Bảo Vệ Tình Yêu




Edit: windy

Tiêu Khiết rất hối hận bản thân nhất thời bất bình cho Lương Dĩ Toàn, tại tiệm cà phê cô đem chân tướng cô ấy khẩu thị tâm phi nói ra. (Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy.)

Thế cho nên lúc Chu Tử Thụy liều mạng hỏi: “Tôi không tin, hai người không phải bạn thân sao, cô ấy còn có gì giấu diếm cô chứ? Chẳng lẽ ở trước mặt cô mà vẫn sĩ diện?”

Tiêu Khiết không biết giải thích tâm lý của con gái như thế nào cho nam thẳng hiểu.

Lúc vừa mới biết được chân tướng, cô cũng nghĩ Lương Dĩ Toàn nói dối có phải làm điều thừa hay không. Cũng biết Lương Dĩ Toàn cùng Biên Tự từ đầu đến cuối sẽ không khó hiểu nữa.

Với Lương Dĩ Toàn mà nói, từ lúc bắt đầu cô ấy đã đặt mình xuống thấp hơn chính bản thân.

Lương Dĩ Toàn đơn phương biết Biên Tự vào bốn năm trước, mấy năm nay đã tích góp rất nhiều sùng bái với anh, mặc dù về sau Biên Tự vì tìm linh cảm sáng tác mà chủ động tìm cô, đối với cô mà nói nó cũng giống như một fan ngẫu nhiên được thần tượng coi trọng, ít nhiều là vận tới.

Lại nói vốn là cô chủ động đẩy mạnh quan hệ của hai người, thời điểm này, một khi người bên cạnh đưa ra ý kiến phản đối, cô sẽ như thiêu thân lao vào lửa cực kì có khả năng tan biến không còn gì nữa.

Cho nên cô mới đúng có thể ảnh hưởng vào quyết định giấu diếm sự thật của cô ấy.

Này căn bản không phải sĩ diện. Cô ấy chỉ là không nhận được tín hiệu tình cảm chân thật từ phía Biên Tự, sợ nói ra bị đả kích, chùn bước mà thôi.

Ban đầu đặt mình quá thấp, dần dần lại bởi vì không nhận được hồi báo, lòng tự trọng nhận phải phản phệ, đây là tiền nhân hậu quả của hành động của Lương Dĩ Toàn.

Nhưng Tiêu Khiết cũng không thể nói với người ngoài suy tính của Lương Dĩ Toàn, khoát tay nói: “Không tin thì thôi, dù sao việc này hai bọn tôi không sai, có trách thì là quá khéo, một câu nói dối này, bị người anh em chó của anh nghe thấy.”

“Ai da lúc này cô mắng anh em tôi là chó đã có thể không nói nổi rồi. Cho dù em Lương không sai, vậy Biên Tự sai chỗ nào?”

“Đám đàn ông không rõ ràng các người,” Tiêu Khiết có chút tức giận, “Tôi hỏi anh, lầm lỡ sẽ có thời gian xảy ra, có phải hai người bọn họ tốt lên là vào nửa tháng sau không? Nếu nửa tháng trước đó, anh em chó của anh giống như người bạn trai, chỉ vì hiểu lầm mới thay đổi thái độ, Dĩ Toàn có thể phát hiện vấn đề không được sao? Ngẫm lại đều biết, khẳng định là anh em chó của anh ngay từ đầu đã chết rắm thúi, chỉ là về sau càng quá phận mà thôi.”

Chu Tử Thụy nghẹn lời một lát, nhức đầu: “Vậy cũng không có cách nào, tính cách cậu ta là như vậy, một bông hoa cao lãnh một mình sống an nhàn sung sướng, dù sao cũng phải đem lên một trận, nếu không phải tại hiểu lầm này, cầm lên cũng đã rơi xuống, còn không phải do hiểu lầm làm nháo!”

“Đừng mở mồm há mồm là vì hiểu lầm, bản chất của hiểu lầm là yêu không đủ, chính là anh ta yêu bản thân hơn yêu đối phương, chính là tính cách anh ta quá ác.”

“Phụ nữ các cô thật sự là không phân phải trái…” Chu Tử Thụy chậc chậc lắc đầu, “Con người đương nhiên đều yêu bản thân nhất, lúc đó chẳng là mới ở bên nhau không bao lâu sao, cũng không thể đột nhiên yêu đến chết đi sống lại được? Mà còn nói tính cách, em Lương tính tình tốt vậy, kì thật cũng không có chỗ tốt.”

“Đó là anh không biết Dĩ Toàn sinh ra trong gia đình như nào, nếu anh gặp qua mẹ cậu ấy, liền hiểu được…” Tiêu Khiết nói được một nửa thì im miệng, “Thôi, nói với anh cũng vô dụng, nên cho người anh em chó của anh biết được.”

“Được, hai ta cũng đừng nói dóc, trực tiếp kéo hai bọn họ tới mới đúng.” Chu Tử Thụy muốn cầm điện thoại lên.

“Làm cái gì?” Tiêu Khiết ngăn anh ta lại.

“Không đem hiểu lầm nói rõ cho bọn họ biết sao?”

“Tổn thương đã tạo thành, một kẻ thứ ba như anh đi giải thích có lợi ích gì? Dĩ Toàn bị bạo lực lạnh lâu như vậy, chẳng lẽ hiện tại lại muốn ép cậu ấy tự trách? Dĩ Toàn không biết xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng Biên Tự biết, việc này tất phải để chính anh ta nghĩ thông, hoặc là thẳng thắn nói rõ, hoặc là cho dù lầm lỡ sẽ không hiểu nhầm cũng nguyện ý đem người kéo lại.”

Tiêu Khiết hơi nhíu mày: “Nếu anh nhúng tay vào, lần tới hai người bọn họ gặp chuyện làm theo. Nếu Biên Tự có tâm, cũng nên làm chút chuyện hữu dụng, nếu vô tâm, liền coi như rạn nứt rất cao, cũng đừng để cho Dĩ toàn chịu tổn thương lần nữa.”

***

Lương Dĩ Toàn ăn tối với Thẩm Tế xong cùng nhau trở về biệt thự, hai nhóm khác cũng vừa kết thúc cuộc hẹn.

Bị kế “Làm xấu” của Trình Lạc, lần hẹn hò này giống hệt tuần trước, không có hiệu quả tươi mới gì.

Nhưng gần đây cao trào trong tiết mục thay nhau nổi lên, tổ đạo diễn tạm thời không cần lộn xộn vào các đôi, ngược lại sợ hãi xảy thêm chuyện, liền làm một quần chúng đơn thuần, không cứng rắn lội qua lựa chọn của khách mời nữa.

Lương Dĩ Toàn vừa mới vào cửa, Trình Lạc đã nói mình mới mua mấy bộ quần áo mới, bảo cô lên lầu nhìn giúp xem thế nào.

Lương Dĩ Toàn tin là thật đi lên lầu, trở về phòng, Trình Lạc đóng cửa lại, kéo cô tới lặng lẽ nói: “Cậu không biết hôm nay mình gặp bao nhiêu bất ngờ đâu…”

“Làm sao vậy?”

Trình Lạc cố ý dùng từ ngữ liên quan tới ba lê trong tấm thẻ, vốn là muốn giúp Thẩm Tế, ai ngờ đến Biên Tự cũng nghĩ nơi này tương ứng với Lương Dĩ Toàn, đi trao đổi với Đoạn Dã chọn tấm thẻ này.

Trình Lạc đem một lượt nói cho Lương Dĩ Toàn, cảm khái nói: “Lúc ấy lão đại xuống xe nhìn thấy mình, mặt liền đen lại.”

Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn: “Vậy về sau làm sao, anh ta để cậu lại một mình trực tiếp rời đi sao?”

“Cũng không phải, trước khi anh ấy đi đã bảo bọn họ gọi Đoạn Dã tới, mình chỉ chờ mất một lát. Mình cảm thấy kì thật lòng dạ hiểm độc nhất chính là tổ tiết mục, biết rõ anh ấy chọn lầm đối tượng hẹn hò cũng không nhắc nhở, giống như ý định xem náo nhiệt, chắc là hôm nay anh ấy cũng tức không nhẹ.”

Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày, tính thời gian Biên Tự xuất hiện ở trung tâm vũ đạo, là sau khi gặp phải Trình Lạc.

Thảo nào hôm nay anh vừa tới đã mang theo lửa giận, lời nói cũng kì kì quái quái.

Nghe ý tứ của anh, thật giống đang nói lúc trước cô chẳng quan tâm, anh mới không hiếm lạ giải thích chuyện tin đồn.

Cũng không biết là tức đến nói lung tung, hay là tức đến nói lời thật lòng nữa.

Nhưng Biên Tự có nhiều tâm tư vòng vo như vậy sao?

Cô nghĩ một chút cũng không có.

Lương Dĩ Toàn trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi Trình Lạc: “Cậu có từng gặp chuyện lúc hai người lúc yêu nhau không cãi nhau, chia tay lại rất ầm ĩ cực kì ác liệt không…?”

“Có nha, kiểu này phân nửa là tình đầu của hai người, cũng không hiểu yêu nhau cần nói chuyện với nhau. Một bên có câu oán hận kìm nén không nói, một bên khác lại cho rằng đối phương không cần nên càng tùy ý hơn, kết quả nháo đến chia tay mới lôi chuyện cũ ra, tới cuối, hóa ra đều là đằng kia nuôi chiêu lớn.”

“…”

“Cậu chưa từng xem chương trình thực tế sao, là cuộc chiến bảo vệ tình yêu ý, một nam một nữ lên tiết mục nói hết đau khổ, MC cùng nhóm hòa giải làm người trung gian, để cho hai người hiểu ra rồi lựa chọn quay lại tiếp hay là chia tay. Loại ví dụ này rất nhiều.”

“…”

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Trình Lạc ghé mắt nhìn cô, “Sẽ không phải là cậu có người bạn có kiểu đó nhá?”

Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi nhìn cô ấy.

Trình Lạc chớp chớp mắt với cô: “Đương nhiên mỗi đoạn tình cảm đều là độc nhất vô nhị, người bạn kia của cậu cũng không cần lấy ví dụ của người khác để tô đẹp cho ai cả, chỉ là cũng đừng mang theo thành kiến để tâm tới chuyện vụn vặt là được.”

***

Lương Dĩ Toàn vừa tán gẫu với Trình Lạc vừa tẩy trang, đổi sang quần áo ở nhà.

Đang đợi tổ tiết mục an bài đêm nay gửi tin nhắn, bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ phía tổ tiết mục: “Có phải hẹn hò một ngày mọi người cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi rồi đúng không, đêm nay vì mọi người tổ đã mời tới một đoàn nhân viên chuyên nghiệp, các vị ở trong phòng hưởng thụ một hồi bữa tiệc trị liệu nha ^_^”

Lương Dĩ Toàn cùng Trình Lạc đều mơ hồ.

Trong phòng lại không có máy quay, tổ tiết mục bỏ tiền mời nhân viên chuyên nghiệp đến làm chăm sóc thân thể là có lòng tốt làm từ thiện sao?

Không đợi hai người nghĩ thông suốt, hai nữ nhân viên đã gõ cửa phòng các cô. Một người là một cô gái trẻ tuổi, một người nhìn lớn tuổi hơn chút.

Dù sao là chuyện tốt, Trình Lạc cực kì vui vẻ chấp nhận, nhìn hai người kia đang làm chuẩn bị, chủ động ngồi xuống mép giường: “Ai nha hôm nay mình thật bị Đoạn Dã lăn qua lăn lại tới hỏng rồi, lần trước châm chọc cậu ta để mình ăn không ngồi rồi, hôm nay liền kéo mình đi tới ba nghìn bước. Trời biết một tháng lượng vận động của mình đều ở đây, có phải tổ tiết mục sắp xếp riêng cho mình không…”

Lương Dĩ Toàn có chút do dự, nói với nhân viên phụ trách bên mình: “Thật ngại quá, tôi là diễn viên múa ba lê, thời gian trước vừa mới bị viêm gân chân…”

Người kia ngẩng đầu cười hiền hòa: “Yên tâm, các huyệt đạo tôi đều biết rõ, sẽ không làm đau cô. Viêm gân chân hả, tôi có mang theo một gói thuốc đặc trị.”

Lương Dĩ Toàn ban đầu cho rằng đây là đẩy mạnh tiêu thụ, có thể thấy gói thuốc nhân viên đưa ra giống với gói thuốc mình dùng ở nhà, cách sử dụng đều cực kì chuyên nghiệp, cũng không kêu hô quảng cáo phù phiếm “Một gói hết bệnh, hai gói sống đến 99”, mới yên tâm.

Trình Lạc ở bên cạnh hâm mộ: “Vậy có thuốc nào cho vì đi quá độ, bàn chân rất cứng không?”

“Thật ngại quá, cái này chúng tôi chưa chuẩn bị.”

“A…”

Trong phòng an tĩnh lại, Lương Dĩ Toàn đem chân bỏ vào thùng gỗ chứa nước thuốc, thoải mái mà thở ra một hơi.

Nữ nhân viên vừa mát xa cho cô, vừa hỏi tình huống trị liệu viêm gân chân, lại còn giữ huyệt vị chẩn đoán trạng thái khôi phục của cô, nói với cô về mấy việc cần chú ý.

Hoàn toàn thể hiện ra bộ dạng “Cao thủ dân gian” rồi.

Trình Lạc cũng thấy nhân viên phục vụ cho Lương Dĩ Toàn có chút quá phận, đợi kết thúc trị liệu không nhịn được hỏi: “Chị ơi, sao chị biết nhiều như vậy, là làm nhân viên lâu năm sao?”

Nữ nhân viên kia không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Ừm… Trước kia tôi có học y.”

“…?”

***

Bên ngoài biệt thự, bên trong Bentley, Biên Tự đang dựa vào ghế nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Lục Nguyên từ Thành Bắc buổi chiều liền bay tới đang ngồi bên ghế lái.

Lục Nguyên nhìn thời gian một lần nữa, quay đầu thật cẩn thận hỏi: “Ông chủ… Không cần lấy hành lý sao? Nếu không xuất phát chúng ta sẽ không kịp chuyến bay.”

Biên Tự không rên một tiếng, mày nhíu chặt.

Rõ ràng là nghe thấy câu thúc giục này.

Không gian im lặng, một tiếng mở cửa phá vỡ yên tĩnh.

Mấy nhân viên trị liệu từ trong biệt thự tốp ba tốp năm đi ra.

Đi trước có một người phụ nữ lớn tuổi cầm áo khoác dài, thẳng lưng đi tới bên cạnh chiếc Bentley, gõ gõ cửa kính phía sau.

Cửa kính hạ xuống.

Biên Tự mở mắt ra, ngó ra ngoài: “Nói thế nào?”

“Nữ nhân viên” thoáng cong người xuống: “Bắt mạch thì thấy khôi phục cũng không tệ lắm, chỉ là bệnh viêm gân chân cực kì dễ tái phát, tình huống của cô ấy một khi tái phát thì cực kì có khả năng phải phẫu thuật, kia tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới công việc, động tới viêm gân chân rồi thì rất khó hồi phục tốt. Hiện tại lượng luyện tập mỗi ngày của cô ấy quá lớn, phải chậm rãi, không được nóng vội, nếu anh có thể quản thì…”

“Có thể quản còn tìm cô?”

Phí Lam thở dài một tiếng: “Tôi chỉ thấy nhân viên trị liệu giả làm bác sĩ, cũng chưa thấy qua bác sĩ giả làm nhân viên trị liệu, tôi khổ cực làm nhân viên đêm khuya, cậu còn không nói được lời hay nào?”

Thấy Biên Tự sắp phun ra một câu ‘lời hay’ “Tiền đã gửi vào thẻ rồi.”, Phí Lam lại lắc đầu: “Thôi, bỏ đi, có gì lại gọi cho tôi.”

Phí Lam đi ra phía sau, lên một chiếc xe.

Lục Nguyên bên này sốt ruột lại thúc giục lần nữa: “Ông chủ? Tôi đi lấy hành lý giúp anh nhé?”

“Tự tôi đi.” Trầm mặc một hồi, Biên Tự xuống xe vào biệt thự.

Trong phòng khách vắng vẻ không có người nào, Biên Tự đứng ở đó một lúc lâu, từ từ đi lên cầu thang, đến đầu bậc thang lầu hai thì dừng lại, chậm chạp không đi lên tiếp.

Anh không biết bản thân đứng ở chỗ không một bóng người này làm cái gì.

Giống như ở đâu đó có tiếng nói bảo anh chờ một chút.

Có lẽ cứ chờ một chút, sẽ xảy ra chuyện gì đó thay đổi quyết định của anh.

Một phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Mười phút.

Đèn cảm ứng đã tắt, cả hành lang chìm trong bóng tối, an tĩnh giống như đã chết.

Đến phút thứ mười một, Biên Tự đi đến bên cạnh tay vịn cầu thang.

Giữa không gian tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên một tiếng “Cùm cụp” nhẹ nhàng.

Cánh cửa kia mở ra, có ánh sáng nháy mắt chiếu ra hành lang, chiếu lên mặt sàn.

Biên Tự quay đầu lại, nhìn thấy Lương Dĩ Toàn đứng ở cạnh cửa phòng, nhìn tới phía này.

Hành lang hẹp dài, cô đứng ở chỗ ngược sáng.

Cô cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Không phải nói tới đây lãng phí thời gian chính là…”

Là ngu ngốc.

Trong lòng Biên Tự tiếp lời.

Sau đó cũng hiểu vì sao bản thân phải đợi mười một phút.

Anh quay người lại, đứng ở nơi nào đó cười nhạo một tiếng, chân mày giương lên: “Tôi đúng là ngu ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.