Edit: windy
Một câu “Em coi tôi là cái gì” này không giống câu hỏi, lại giống một câu cảm thán, nghe ra lại có mùi tự giễu.
Lương Dĩ Toàn không hiểu Biên Tự tích góp oán khí từ đâu tới, giống như anh mới là người bị hại, mà cô lại là người phụ lòng người khác.
Cô kì quái nhìn anh: “Chuyện anh không quan tâm, vì sao phải nói cho anh biết?”
“Em không nói cho tôi biết, làm sao biết tôi không quan tâm?”
“Quan tâm của anh chỉ là chuyện tin đồn nháo loạn cũng không có một câu giải thích?”
Hầu kết Biên Tự nhẹ nhàng xoay động một cái, giọng nói thấp đến giống như cắn răng nói ra: “Chuyện em không thèm để ý, vì sao tôi phải giải thích.”
“…” Lương Dĩ Toàn há miệng thở dốc lại dừng lại, phát hiện cứ nói tiếp liền đâm vào chỗ chết.
Cô bị tức cho mơ hồ, mới có thể cãi nhau giống như học sinh tiểu học, chuyện vướng mắc tới anh đã sớm là quá khứ.
Im lặng một lúc, Lương Dĩ Toàn khẽ thở ra một hơi: “Tôi không biết hiện lại nói những thứ này còn có ý nghĩa gì, anh biết không?”
Cổ họng Biên Tự nghẹn ngào.
Lương Dĩ Toàn mệt mỏi nhìn anh: “Nếu anh tới tham gia chương trình này chính là vì theo tôi để tìm ra ai đúng ai sai, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi đã sai rồi, đều là lỗi của tôi, nếu anh vừa lòng thì đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, thời gian của anh không phải rất quý giá sao?”
Biên Tự cúi mắt nhìn cô, khớp hàm sợ run lại không nói được một lời.
Im lặng một hồi lâu, anh lại gật gật đầu: “Tôi đúng là một kẻ đần độn mới tới chỗ này lãng phí thời gian.”
***
Lần đầu tiên Lương Dĩ Toàn biết được, cãi nhau sẽ làm cho choáng váng đầu óc.
Cô hốt hoảng đứng tại chỗ, rất lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Mà Biên Tự từ sau khi nói xong câu cuối cùng kia liền đi không thấy bóng.
Lương Dĩ Toàn quay đầu chớp mắt mấy cái, dơ tay phẩy phẩy trước mắt.
Điện thoại đúng lúc rung lên chặn lại ý nóng trong hốc mắt cô.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, thấy Tiêu Khiết gọi tới.
“Dĩ Toàn,” Tiêu Khiết thần bí đè thấp giọng nói, “Mình hỏi cậu một người, Chu Tử Thụy cậu có quen không?”
Lương Dĩ Toàn hít hít mũi, điều chỉnh tốt cảm xúc nói: “Có quen, là… Là bạn của Biên Tự, làm sao vậy?”
“Vậy là anh ta cũng quen cậu?”
“Ừm…”
Lúc đầu Lương Dĩ Toàn ở nhà Biên Tự hơn một tuần liền gặp Chu Tử Thụy.
Sáng sớm chủ nhật đó, chính là Chu Tử Thụy nói chuyện phiếm với Biên Tự ở ban công, sau khi thấy cô từ phòng ngủ Biên Tự đi ra, hỏi câu “Bạn gái?”
Biên Tự mới trả lời câu nói kia “Chẳng thế thì sao”.
Nhưng mà ngày đó cô cũng không biết tên Chu Tử Thụy.
Về sau biết tên anh ta là có một lần, cô có một buổi diễn quan trọng, Chu Tử Thụy vừa vặn xem vở kịch kia, bởi vì biết quan hệ của cô với Biên Tự, đợi kết thúc vở diễn, nhờ người tới hậu trường tặng cô một bó hoa.
Vì thế cô vẫn có ấn tượng không tồi với Chu Tử Thụy.
“Ok, cậu quen anh ta là bình thường, anh ta quen cậu cũng bình thường, nhưng vì sao lại biết mình?” Câu hỏi của Tiêu Khiết ngắt hồi tưởng của Lương Dĩ Toàn lại.
“Vừa rồi anh ta vào quán cà phê của mình, vừa thấy mình liền nói cảm thấy mình quen mặt, mình tưởng rằng là chiêu trò bắt chuyện, qua một lát sau anh ta đột nhiên vỗ đùi nói nhớ ra rồi, hỏi mình có phải bạn thân của cậu không, nói anh ta là bạn của Biên Tự. Cái này thật kì diệu, Biên Tự vẫn luôn không nhớ ra được mình, sao bạn của anh ta lại biết mình được?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt, suy nghĩ một lát, nhất thời không nhớ nổi Tiêu Khiết với Chu Tử Thụy từng chạm mặt nhau lần nào.
“Mình cũng không biết.” Lương Dĩ Toàn cau mày ngẩng đầu, thấy Thẩm Tế từ chỗ Chương Đạo Quốc đi tới, vội vàng nói, “Mình phải ghi hình tiếp đây, cậu đừng thân thiết với anh ta quá, ai biết bọn họ có tính làm cái quái quỷ gì không.”
“Yên tâm, không ai lừa được lão nương này đâu,” Tiêu Khiết cười lạnh một tiếng, “Lão nương sẽ đi gặp anh ta.”
***
Trong quán cà phê, Tiêu Khiết tắt điện thoại, vén rèm sau bếp đi ra ngoài, thấy Chu Tử Thụy cầm di động trầm thấp nói một tiếng “MD”.
Cô đi tới phía trước: “Xin lỗi anh, là cà phê có vấn đề gì sao?”
Chu Tử Thụy “A” một tiếng: “Không phải, không liên quan tới cà phê quán cô đâu, là tôi bị tên họ Biên kia chặn rồi.”
Tiêu Khiết dò xét anh ta: “Sao vậy, vừa rồi không phải nói hai người là anh em kết nghĩa sao?”
Chu Tử Thụy cũng buồn bực, vừa rồi anh ta tính gọi điện thoại nói cho Biên Tự là mình gặp được bạn thân của Lương Dĩ Toàn, ai biết gọi một hồi lâu lại không chuyển tiếp được.
Nghĩ đi nghĩ lại xem mình đắc tội Biên Tự chỗ nào, Chu Tử Thụy bừng tỉnh: “Nhớ ra rồi, tối hôm qua cắn cậu ta hai câu, mẹ nó, người này sao cứ đụng phải em Lương là không còn tao nhã như vậy chứ?”
Tiêu Khiết nổi hứng thú, ngồi xuống đối diện anh ta, mở miệng nói: “Anh ta cũng sợ chế giễu sao? Nói nghe một chút, hôm nay miễn phí cho anh.”
Chu Tử Thụy nghẹn lời: “Tôi sao là người vì một tách cà phê mà bán đứng anh em được.”
“Yên tâm, tôi là đội bạn,” Lông mi Tiêu Khiết run run, “Gần đây tôi đang trăm phương nghìn kế muốn tác hợp hai người bọn họ lại.”
“Thật hay giả?”
Tiêu Khiết thở dài: “Thật, không phải là nhìn anh ta thành tâm thành ý đuổi tới tiết mục kia, tôi thấy đã cảm động rồi.”
“Phải không? Phải không?” Chu Tử Thụy lại vỗ đùi, “Đừng nói cô, đàn ông như tôi còn cảm động đây, nhưng cảm động trời cảm động đất, cảm động cả tôi với cô, lại không làm em Lương cảm động?”
“Đúng vậy,” Tiêu Khiết nâng nâng cằm, “Cũng không biết Biên Tự không tốt chỗ nào?”
“Đúng vậy, sống tốt lại không dính người, không phải là tiêu chuẩn phù hợp để em Lương tìm bạn pháo sao?”
Tiêu Khiết bị kìm hãm, không diễn nổi nữa: “Anh nói cái thứ gì vậy?”
“A, xin lỗi, tôi quen nói thô, nói chuyện quá mức, cô đừng để ý.”
“Tôi không ngại,” Tiêu Khiết khoát tay, “Anh có thể lớn mật thêm một chút, nói rõ ràng đi, ai tìm bạn pháo?”
“Em Lương đó.” Chu Tử Thụy dò xét nhìn cô, “Đúng vậy, không cần che giấu thay bạn cô, tôi cũng là người tư tưởng cực kì thoáng, đều là người trưởng thành rồi, nghệ thuật gia mà, hiểu được hiểu được.”
“Tôi hiểu anh…” Tiêu Khiết nhịn câu nói tục xuống, “Anh nghe được câu vô liêm sỉ này ở đâu?”
“Chính tai tôi nghe cô ấy nói thế.”
Tiêu Khiết sửng sốt: “Lúc nào?”
“Tháng nào nhỉ? A… Âm lịch năm trước, tháng giêng đầu năm đi, ở ngay hậu trường Nam Ba, không phải cô ấy nói với cô sao, nói cô ấy yêu đương là vì trải nghiệm cuộc sống, lại còn nói là giáo viên nào nói, nói như này sẽ trợ giúp cho việc biểu hiện nghệ thuật… Cô nhớ xem có phải nói mấy câu này không? Vậy phiên dịch một chút xem không phải bạn pháo à?”
Tiêu Khiết như gặp phải sét đánh ngây người trên ghế.
Thảo nào Chu Tử Thụy lại biết cô.
“Anh sẽ không…” Tiêu Khiết nuốt nuốt bọt, “Đem lời này nói cho Biên Tự rồi chứ?”
“Tôi sao có thể nói mấy chuyện đó…”
Tiêu Khiết vừa mới thở nhẹ ra, nghe thấy nửa câu sau của Chu Tử Thụy: “Lúc ấy Biên Tự ở ngay tại trận.”
“…”
Mẹ nó vậy còn không bằng bàn chuyện thị phi mà!
“Anh, anh ta tới hậu trường làm gì?”
“Tặng hoa cho em Lương đó. Lần biểu diễn đó có nguyên thủ hay lãnh đạo nào tới, dù sao thấy em Lương cũng rất khẩn trương.”
“Vậy còn hoa?”
“Đã nghe thấy lời kia rồi còn tặng hoa cái gì, đương nhiên cậu ta trực tiếp rời đi rồi. Về sau hoa là tôi thấy không nên lãng phí, nhờ người đưa cho em Lương.”
Tiêu Khiết bình tĩnh một lát: “Anh đừng nói với tôi, hơn nửa năm qua, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nhắc tới chuyện này với Dĩ Toàn?”
“Chuyện riêng của đôi vợ chồng son tôi nào biết, nhưng mà với tính tính của cậu ta, tôi đoán đừng nói hơn nửa năm, hơn nửa đời người cũng rất khó nói ra.”
“Quá đáng, quá đáng quá rồi!” Tiêu Khiết không tin được lắc đầu, “Không hỏi rõ ràng, làm sao biết con gái người ta có khẩu thị tâm phi nói dối không chứ?”
“Vốn là nghe lén nên nghe thấy, thân là đàn ông rất khó xuống một bậc thang, chứ đừng nói loại không tầm thường như cậu ta. Mà em Lương cũng không phải nói với người ngoài mà, không phải là nói với bạn thân là cô sao? Còn có thể nói dối?”
***
Tại bãi đậu xe trung tâm vũ đạo, Biên Tự ngồi ở chỗ ghế lái gọi điện thoại cho Lục Nguyên.
“Ông chủ, có chuyện gì sao?” Giọng Lục Nguyên vui vẻ từ đầu bên kia bay ra, “Lúc này không phải anh đang ghi hình sao? Không phải anh đã hối lộ Đoạn Dã, lấy tư cách tham gia hẹn hò của cậu ta sao? Anh khiến cô Lương kinh ngạc sao? Tôi nói nha, quản xung quanh làm gì, ăn ăn thành thói quen…”
Biên Tự nghe Lục Nguyên nói thao thao bất tuyệt, khó có được không lên tiếng cắt ngang.
Cũng không biết gần đây anh bị mài tính tình, hay là vừa rồi đã tức đủ rồi, không tức nổi nữa.
Vẫn đợi Lục Nguyên phát hiện cảm xúc của anh không đúng, chủ động im miệng, anh mới nhíu mày, khàn giọng nói: “Đặt vé máy bay cho tôi.”
“A? Anh muốn đi đâu?”
“Amsterdam, về đảo, đặt chuyến bay gần nhất, càng nhanh càng tốt.”
Lục Nguyên đầu bên kia vừa định hỏi cái gì đó, Biên Tự đã cúp điện thoại.
Đem di động vứt sang ghế bên cạnh, trong xe an tĩnh lại, bên tai anh lại vang vọng những lời Lương Dĩ Toàn vừa nói.
Trước kia nghe Chu Tử Thụy nói con gái cãi nhau thích nhất là lôi chuyện cũ, có xu hướng bộc phát lại không giảng đạo lý, quả thực không thể nói lý, nhưng theo độ hiểu biết của anh Lương Dĩ Toàn không thể “không nói lý”.
Bởi vì ngoại trừ trên gường, Lương Dĩ Toàn đều bình tĩnh như một vũng nước đọng, tất cả cảm xúc đều là khẽ phiêu phiêu, giống như anh đối với cô căn bản không quan trọng gì.
Mà hiện tại, cũng có ngày nhìn thấy cô bộc lộ cảm xúc ra, nhìn thấy cô gây sự, nhưng là cô làm để anh rời khỏi cuộc sống của cô.
Cũng là hôm nay, khi anh dùng tới câu nói kia “Em coi tôi là cái gì”, anh rốt cục không thể không tâm phục khẩu phục, nắm giữ mối quan hệ này chưa bao giờ là anh, mà là Lương Dĩ Toàn.
Anh nên biết sớm, thành thạo thật sự là cái dạng gì.
Không ít tinh anh học viện với mấy nhà phê bình từng xoi mói âm nhạc và bài diễn tấu của anh.
Anh cũng không phản bác, không đáp trả lại, thậm chí không chút để ý.
Bởi vì anh nắm chắc mười phần và đủ sức lực, căn bản không phải chứng minh với ai cả.
Mà ở trong mối quan hệ này, bởi vì một câu chói tai kia, anh bắt đầu rời bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang kia thu liễm mình lại;
Lúc Lục Nguyên liên tục nhắc nhở anh đi giải thích tin đồn, mà anh vờ câm vờ điếc, ngoảnh mặt làm ngơ;
Khi anh mặc dù bị đơn phương chia tay, cũng không cần dùng bộ dạng cao cao tại thượng xuất hiện trước mặt Lương Dĩ Toàn…
Kia không phải vì anh thật sự nắm chắc thắng lợi trong tay, mà là vì trong tiềm thức của anh vẫn có ý muốn chứng minh: Anh là nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhưng thật sự nắm chắc thắng lợi trong tay, thì chưa bao giờ cần chứng minh.
Anh không giỏi nói với quan tâm cho qua, bộ dạng anh tùy ý, nhưng tất cả đều là một bên để ý, một bên làm bộ nhưng không thèm để ý mà phô bày ra.
Biên Tự nắm tay lái ngửa người ra sau, dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt lại.
Anh bỗng nhiên nhớ lại nửa đêm tối hôm qua không ngủ được, xuống phòng khách tầng một thấy được cuốn “Gông xiềng đời người” trên giá sách.
Trong sách có câu nói, “Sự tra tấn lớn nhất trên đời này, đừng yêu quá mức đồng thời lại mang theo khinh thường.”
Mà sự tra tấn của anh, là từ lúc anh tự cho là chiếm thế thượng phong, cũng đã bắt đầu.