Edit: windy
Trên lầu hai, phòng hai người, Lương Dĩ Toàn đang ngồi trước bàn đọc sách.
Bởi vì mấy ngày nay Lương Dĩ Toàn đi sớm về trễ, Trình Lạc không có cảnh hay để xem, liền mang nửa thùng sách trong nhà tới, đặt trên giá sách phòng khách dưới lầu, mỗi khi rảnh rỗi lại bỏ ra đọc.
Đêm nay sau khi ghi hình xong, thấy Trình Lạc tăng ca sửa kịch bản, một mình Lương Dĩ Toàn ở trong phòng cũng không thú vị, liền hỏi mượn một quyển của cô ấy đọc trước khi ngủ.
Đêm khuya an tĩnh, Trình Lạc ở bên cạnh đeo kính, gõ bàn phím cành cạch, Lương Dĩ Toàn đang nhập thần với tiếng máy móc, trong lỗ tai mơ hồ lọt vào một tràng tiếng đàn.
Thấy Trình Lạc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm laptop, giống như chưa phát hiện ra, Lương Dĩ Toàn cho là mình nghe nhầm, lại cúi mắt tiếp tục đọc sách.
Đọc được hai trang, vừa mới vùi đầu vào tình tiết bên trong, tiếng đàn như có như không lại bỗng nhiên nổi lên…
Đăng đăng đăng đặng! ! !
Lương Dĩ Toàn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trình Lạc cũng thoát khỏi kịch bản, sững sờ đẩy đẩy gọng kính: “… Buổi tối rừng núi hoang vắng như này, ai lại muốn bóp cổ vận mệnh vậy?”
Lương Dĩ Toàn nghĩ nghĩ, đứng dậy đẩy cửa sổ trước mặt ra, nghiêng tai đi nghe.
Đúng là bản giao hưởng Beethoven, nhưng tiếng đàn lại như không phát từ bên ngoài, mà là từ dưới lầu truyền lên.
Ban đầu trong biệt thự cũng không có sẵn đàn piano, sau hôm Biên Tự vào tổ, tổ tiết mục đã đưa đến một cây Piano tam giác lớn, nghĩ là không chừng sẽ có lúc Biên Tự nổi hứng sẽ đàn một khúc, tiết mục có năng lực sẽ vớ được một miếng béo bở.
Chẳng qua Biên Tự đã không phải người dễ dàng diễn tấu trong màn ảnh, ngoại trừ lần trước ở nhà hàng Pháp bị Lương Dĩ Toàn “Ép lên Lương Sơn”, mới hạ mình động vào đàn.
Lương Dĩ Toàn với Trình Lạc đồng thời nghĩ tới cái gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn nhau.
Ngoại trừ Biên Tự, trong biệt thự này tuyệt đối không có người thứ hai có thể đàn tới mức này.
“Không thể nào không thể nào!” Trình Lạc chớp chớp mắt, “Ôn thần kia của cậu đã về rồi?”
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày, gập sách lại, tay đỡ trán.
Trình Lạc hiểu sâu sắc cảm xúc lúc này của Lương Dĩ Toàn, người ta “lửa ngoài cháy không ngừng” cỏ phải gặp “gió xuân thổi” mới “sống lại”, bên kia giống như không ai đi dỗ, sao có thể lại tự trở về?
Khúc nhạc giống như không có ý định kết thúc trong một thời gian ngắn, Trình Lạc cực kì muốn xuống lầu xem tình hình, nhìn thời gian một chút, khoảng cách nộp deadline chỉ còn nửa tiếng, lại khẩn trương gõ gõ bàn phím, thuận tay lấy một dây tai nghe ném cho Lương Dĩ Toàn: “Cậu phiền thì đeo vào đi.”
Lương Dĩ Toàn nhận tai nghe, nắm ở trong lòng bàn tay bình tĩnh một lát, quyết định giải quyết vấn đề này, đứng dậy mở cửa phòng ra, đi đến cửa cầu thang, nói một hơi với bên dưới lầu: “Buổi tối khuya rồi có để cho người ta ngủ không?”
Tiếng đàn như bị chặn lại, im bặt.
Lương Dĩ Toàn lại nói một câu: “Khó nghe…”
Cô nói được một nửa thì mặc kẹt.
Tính tình Biên Tự dù có chán ghét, trên mặt lại không biểu hiện gì.
Cô nói như vậy đương nhiên là mang theo thành kiến.
Nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được cơn giận. Vừa mới yên bình được 24 giờ, vừa mới quyết định ghi hình như bình thường, vừa mới tích cực về biệt thự làm cơm canh, ôn thần này lại trở lại.
Trở về thì cứ im lặng trở về đi, lại còn phải đánh đàn nói cho toàn bộ thế giới biết mình đã trở lại nữa.
Giống như sợ cô đêm nay ngủ quá ngon sao.
Bị kiềm hãm lại, Lương Dĩ Toàn vẫn nói tiếp: “… Khó nghe muốn chết!”
Nói xong xoay người trở về phòng, tiếng đóng cửa “Ầm” một cái vang lên.
***
Bên phòng theo dõi, đám đạo diễn đang ăn mì ăn liền nghe thấy tiếng động mạnh mẽ, bất ngờ bị cắt ngang, miệng Lưu Bành vẫn còn mì, ngơ ngẩn quay nhìn màn hình phía phòng khách.
Chỗ ghế đàn, Biên Tự vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, một lát sau, mặt không chút thay đổi đi lên lầu.
Mấy đạo diễn nhìn Biên Tự một mạch đi lên lầu, nhìn theo mấy màn hình, thấy Biên Tự về thẳng phòng mình, lại đi ra rất nhanh.
“Này không phải là vừa về lại bị tức rồi đi tiếp chứ?” Phó đạo diễn thấy trong lòng run sợ, “Lão Lưu, ông mua hot search khích tướng không dùng được à? Cũng đừng để tiền mất tật mang, đắc tội với Biên Tự lại không giữ được người.”
Lưu Bành vuốt cằm: “Này không phải là không bỏ một đứa bé không bắt được sói sao? Nên mới dùng một nước cờ hiểm thử xem. Hơn nữa tôi thấy tính tình Biên Tự cực kì mạnh, nhưng mà bản tính của nghệ thuật gia chính là cao ngạo, người này một khi cao ngạo, sẽ không so đo với đám tiểu nhân trong mắt chỉ có tiền như chúng ta, đắc tội một chút sẽ không sao đâu.”
“Vẫn là lão Lưu túc trí đa mưu,” Phó đạo diễn gật gật, chỉ vào màn hình hỏi, “A? Anh ta định đi đâu vậy?”
Các đạo diễn đồng thời nhìn lên màn hình, thấy Biên Tự rời khỏi phòng mình xong cũng không xuống lầu, mà là gõ cửa phòng Đoạn Dã ở lầu ba.
Đoạn Dã đầu đội mũ con gà xuất hiện, hỏi anh có chuyện gì.
Biên Tự nghiêng vào khung cửa, giơ ra một tấm thẻ đen cho cậu ta.
“…”
***
Buổi sáng hôm sau, Lương Dĩ Toàn tập bài tập buổi sáng xong, đến chỗ Peach một chút, rồi tắm rửa trang điểm ra cửa.
Lần này là địa điểm được chọn theo nữ khách mời, tổ tiết mục căn cứ theo cảnh tượng nữ khách mời nói ra, đưa cho nam khách mời ba tấm thẻ.
Lương Dĩ Toàn tạm thời vẫn không xác định là ai chọn được tấm thẻ của cô.
Nhưng Trình Lạc rất muốn hợp tác cô với Thẩm Tế, tối hôm qua đã lén nói với cô: “Cậu rất được hoan nghênh, Thẩm Tế ôn hòa luôn nhường nhịn mọi người như thế, khả năng tranh giành rất ít, nếu không mình giúp cậu, sau đó lặng lẽ nhắc nhở Thẩm Tế một chút, nói như vậy sẽ không để hai người khác tranh mất tấm thẻ “Tránh chọn sai”.”
Sau khi Lương Dĩ Toàn xảy ra ác mộng hẹn hò lần trước, kì thật đã không có hi vọng cao với chuyện này, chỉ cần không phải Biên Tự, nam khách mời nào cũng được.
Nhưng nghĩ đến bữa cơm Tây tuần trước Thẩm Tế sắp xếp, lại bị Biên Tự quấy rối, cô vẫn cảm thấy rất băn khoăn, nhớ lại nếu là có cơ hội bù lại thì càng tốt, cho nên đồng ý với ý tốt của Trình Lạc.
Lương Dĩ Toàn gọi xe rời Bắc Giao tới trung tâm thành phố, tới giữa trưa, xuống xe trước một nhà hàng Thái gần trung tâm vũ đạo, đứng ở ven đường chờ nam khách mời.
Hai phút sau, một chiếc Cayenne màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Lương Dĩ Toàn thở nhẹ ra, cười với Thẩm Tế: “Chào buổi trưa.”
Thẩm Tế đem chìa khóa xe cho nhân viên, xuống xe cười với cô: “Chào buổi trưa.”
Cùng lúc đó, trước một cửa nhà hàng Nhật, Trình Lạc nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron màu bạc dừng trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, Trình Lạc trừng mắt nhìn Biên Tự bên ghế lái, nhăn mày lại cùng lúc nói ra…
“Sao lại là anh?”
“Sao lại là cô?”
***
Lương Dĩ Toàn cuối cùng cũng thanh thanh tĩnh tĩnh cùng Thẩm Tế ăn một bữa cơm.
Không có người thứ ba, Thẩm Tế làm thân sĩ, hết sức phát huy phong độ của đàn ông trên bàn cơm, chậm rãi tìm đề tài nói chuyện, nội dung nói chuyện phần lớn là có liên quan tới ba lê mà Lương Dĩ Toàn am hiểu, có lẽ là trước đó đã tìm hiểu một chút.
Lương Dĩ Toàn tiếp lời, không thấy tẻ nhạt, ăn một bữa cơm thoải mái.
Sau khi ăn xong, cô đề xuất thực hiện lời hứa trước kia cô đã nhắn cho anh, dẫn anh đi thăm quan trung tâm vũ đạo.
Thẩm Tế vui vẻ đồng ý.
Bởi vì trung tâm vũ đạo ngay gần đó, hai người đi một lúc là tới, đến nơi, Lương Dĩ Toàn đưa thẻ ra vào cho bảo vệ, đưa Thẩm Tế cùng anh quay phim đi vào bên trong.
Đường bên trong không nên để lộ, anh quay phim rất tự giác đóng máy lại.
Khó có được không có máy quay, bầu không khí càng thoải mái hơn chút, Thẩm Tế cười cảm khái: “Không nghĩ tới có một ngày có thể đi đường của nghệ sĩ đi vào.”
Lương Dĩ Toàn cũng cười rộ lên: “Đều là đường bình thường, cũng không có gì đặc biệt.”
“Mỗi ngày cô đều đến đây sao?” Thẩm Tế chỉ màn hình trên vách hành lang.
“Ừm, chỉ là nếu là ngày biểu diễn thì không cần đến đây.”
Thẩm Tế có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu: “Nói như vậy, gần đây cô chưa từng biểu diễn?”
“Ừm.”
“Là vì tham gia chương trình nên tạm nghỉ sao?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Cũng không phải vì vậy.”
“Vậy?”
Lương Dĩ Toàn hơi dừng chân lại.
Từ sau hôm tiến vào tổ, cô liền gửi cho Thẩm Tế một tin nhắn, nói có cơ hội sẽ mời anh xem lại vở “Lư Biên”.
Nhưng bởi vì viêm gân chân ảnh hưởng, cô đã tạm nghỉ diễn từ tháng chín, hiện tại còn chưa xác định được lúc trở lại, mà Nam Ba cũng yêu cầu cô trước khi khôi phục hoàn toàn không cần biểu diễn ba lê trong màn ảnh.
Cho nên món quà này vẫn nợ Thẩm Tế chưa thực hiện được.
Nghĩ tới vẫn thấy khó nói.
Cô vốn không muốn nhắc tới bệnh của mình trên màn ảnh, chủ yếu là sợ sau khi truyền ra, bà ngoại với mẹ không biết chuyện lại nghe thấy.
Nhìn ra khó xử của cô, Thẩm Tế khoát tay áo: “Không sao đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi, không tiện nói cũng không cần nói.”
“Cũng không phải không thể nói cho anh,” Lương Dĩ Toàn có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn, thấy máy quay hình như không bấm máy, còn đi cách ở phía xa, liền đè giọng nói, “Là vì tôi bắt đầu trị liệu viêm gân chân vào tháng tám, trạng thái không được tốt lắm…”
Thẩm Tế ngẩn ra: “Vậy bây giờ tình huống thế nào rồi?”
“Trị liệu rất thuận lợi, cuối tháng chín liền kết thúc, nhưng mà còn cần một ít thời gian khôi phục, khả năng vẫn phải nợ anh một phần biểu diễn rồi.”
Thẩm Tế cười lắc đầu: “Không phải tôi thúc giục cô đâu, thân thể quan trọng hơn, không cần vội.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, nhìn phía cuối hành lang dài, nói với Thẩm Tế: “Tôi đưa anh tới đoàn Nam Ba của chúng tôi xem thử…”
Vừa dứt lời, hai người đi qua góc, liếc mắt một cái trông thấy có hai người đàn ông đi tới.
Người đàn ông phía đối diện Lương Dĩ Toàn cả người mặc tây trang màu đen, dáng người cao, nhưng bộ dạng đứng đắn này lại rất khó che đi động cơ anh ta xuất hiện ở đây vào lúc này.
Bước chân Lương Dĩ Toàn dừng lại, nhìn Biên Tự hít một hơi, cố gắng để mình không bộc lộ ra biểu cảm không thỏa đáng.
Bởi vì người đi bên cạnh Biên Tự là Chương tổng Đổng sự của Nam Ba.
“Khéo vậy Tiểu Lương, chủ nhật cũng tới đây luyện tập?” Chương Đạo Quốc nhìn thấy Lương Dĩ Toàn trước.
Lương Dĩ Toàn lễ phép cười với Chương Đạo Quốc: “Chào Chương tổng, tôi tới quay tiết mục, hôm qua đã xin phép cô Tần rồi.”
“A…, cô giáo Tần đúng là có từng nhắc tới chuyện cô tham gia chương trình giải trí,” Chương Đạo Quốc nhìn về phía Thẩm Tế phía sau, “Nếu tôi không nhìn nhầm, đây là Thẩm tổng của tư bản Lâm Sâm?”
Chương Đạo Quốc chỉ là trong hội đồng quản trị, bản thân cũng không phải nghệ thuật gia, mà là thương nhân, nhận ra Thẩm Tế cũng không lạ.
Thẩm Tế cười ấm áp: “Đúng vậy, Chương tổng, tháng trước may mắn gặp qua Chương tổng một lần.”
“Xem ra hai người là một đôi tinh anh trong tiết mục rồi.” Chương Đạo Quốc chỉ chỉ Lương Dĩ Toàn, “Nhưng mà tham gia tiết mục cũng đừng quên nghề nghiệp, đã lâu rồi tôi không thấy tin tức biểu diễn của cô, tuổi còn nhỏ vẫn nên chuyên tâm vào nghệ thuật đi, đừng ham chơi, ba lê này một khi bỏ ngỏ liền không dậy nổi đâu.”
Tuổi Chương Đạo Quốc cũng lớn, thành kiến với kiểu chương trình lưu hành một thời gian này cũng là hiện tượng bình thường, bởi vì không để ý chuyện phía sau của đoàn múa, nên không biết lý do Lương Dĩ Toàn tạm nghỉ biểu diễn cũng bình thường, tuy Lương Dĩ Toàn oan uổng, cũng biết không thể xoắn xuýt đúng sai với lãnh đạo ở trước mặt người ngoài, chỉ có thể yên lặng chấp nhận, vừa muốn gật đầu, lại nghe Biên Tự nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy như này cũng gọi là ham chơi?”
“Hử?” Chương Đạo Quốc ghé mắt nhìn về phía Biên Tự.
Biên Tự nhướn mày: “Một ngày luyện tập 12 tiếng ở phòng luyện tập, tan làm còn nán lại một tiếng ở phòng yoga, mà bảo cô ấy ham chơi, huấn luyện viên đoàn Nam Ba các người có thể xem thử?”
Trên mặt Chương Đạo Quốc hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Biên Tự, lại nhìn Lương Dĩ Toàn, lập tức cười rộ lên: “Là thế sao, đó là tôi không để ý chuyện nên không biết, tiểu Lương, xin lỗi, hiểu lầm cô rồi.”
Lương Dĩ Toàn khẩn trương lắc đầu.
“Vậy lạ quá, gần đây tôi thấy có mấy người mới lên biểu diễn rồi, sao bọn họ không cho cô lên biểu diễn?” Chương Đạo Quốc nói xong, cầm điện thoại gọi điện.
Lương Dĩ Toàn sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, khả năng Chương Đạo Quốc nhìn ra Biên Tự có chút gì đó với cô, đây chẳng phải vô ý “ra mặt” thay cô sao.
“Không phải đâu Chương tổng,” Cô xấu hổ tiến lên, “Tôi…”
“Việc này cô không cần lo, tôi nói với bọn họ.” Chương Đạo Quốc ngắt lời cô, đã bắt đầu nói chuyện với người ở đầu bên kia.
Lương Dĩ Toàn không tiện nói, nháy mắt với Biên Tự, mà Biên Tự cũng không biết tình hình của cô, cho rằng gần đây cô thật gặp phải tranh đấu trong đoàn, nên không ngăn cản Chương Đạo Quốc.
Thẩm Tế đi ra phía trước giải vây: “Chương tổng, là vì thân thể Dĩ Toàn…”
Vừa vặn người đầu bên kia cũng nói như vậy, lúc này Chương Đạo Quốc mới bỏ điện thoại xuống: “Là vì Tiểu Lương bị viêm gân chân mới tạm nghỉ biểu diễn sao?”
Vẻ mặt Biên Tự bị kiềm hãm, ánh mắt nhìn Lương Dĩ Toàn lóe lên.
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu: “Đúng vậy Chương tổng, cảm ơn ý tốt của ngài, các thầy cô đoàn múa đều rất tốt với tôi, thật sự là do thân thể tôi không tốt, nhưng mà hiện tại cũng đang khôi phục rồi…”
Chương Đạo Quốc còn chưa nói gì, Biên Tự đã lạnh mặt xuống: “Chuyện từ khi nào.”
Lương Dĩ Toàn hơi nhíu mày, không đáp lại.
Chương Đạo Quốc lướt mắt nhìn qua, tiến lên kéo Thẩm Tế qua: “Thẩm tổng, cuộc họp lần trước…”
Thẩm Tế bị Chương Đạo Quốc kéo đi xa.
Phía góc hành lang chỉ còn Lương Dĩ Toàn và Biên Tự.
Biên Tự hỏi cô thêm lần nữa: “Tôi hỏi em bị viêm gân chân từ khi nào.”
Lương Dĩ Toàn quay đầu đi: “Tháng tám.”
Biên Tự cũng quay đầu đi, như đang cố gắng bình tĩnh, gật gật đầu nói: “Chuyện tháng tám, sao tôi lại không biết.”
Lương Dĩ Toàn không nói gì.
Biên Tự quay lại nhìn cô, nhấc khóe miệng: “Một người đàn ông em vừa mới quen nửa tháng đã biết chuyện này, mà tôi lại không biết.”
“Lương Dĩ Toàn, em coi tôi là cái gì.”