Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 20: Chương 20: Thầy Biên Bỏ Nhà Ra Ngoài!




Edit: windy

Không khí trên bàn cơm đột nhiên ngưng lại, đến không khí cũng kết thành khối không di chuyển nữa.

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ còn tiếng ngáy của Peach ở cạnh chân Lương Dĩ Toàn và Biên Tự vẫn đang kiên trì kêu.

Lương Dĩ Toàn cúi mắt, muốn xem tràng diện này nên nói gì đó, trong đầu lại chỉ có một đống bùn.

Cô buồn cười nghĩ, nhớ trên diễn đàn có người hỏi “Sau chia tay mới biết được hóa ra mình là mối tình đầu của bạn trai cũ là cảm giác gì”, bây giờ cô thật có tư cách trả lời vấn đề này, kia thật sự là vừa chua sót vừa châm chọc.

Từ nhỏ cô đã được mẹ nghiêm khắc giáo dục trước khi nhảy tới dẫn đầu đoàn thì không được yêu đương, luôn ngây ngô với chuyện tình cảm, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa thấy ba mình, không giống những cô gái khác có thể học hỏi được cách kết giao với bạn khác phái nhờ nhìn vào cách ba mẹ sống chung với nhau, cho nên khoảng thời gian yêu đương với Biên Tự vẫn cực kì khó chịu.

Bởi vì không nhận được cảm giác an toàn, cô chưa từng quan tâm tới tình sử của Biên Tự.

Kiểu con gái làm nũng có thể hỏi ra vấn đề, cô lại thế nào cũng không làm được.

Cô nói đoạn tình cảm này không có gì đáng nhớ, kì thật là không muốn nghĩ lại cảm giác hèn mọn trong bụi bặm, cuối cùng lại lo được lo mất.

Lương Dĩ Toàn cúi đầu không nói được một lời. Lửa giận với Biên Tự cũng cháy sạch.

Trình Lạc là người biết rõ sự thật còn thấy xấu hổ hơn cả đương sự, đang nghĩ nên cứu trận thế nào, ánh mắt cầu cứu lặng lẽ liếc về phía Thẩm Tế.

Thẩm Tế tiếp nhận tín hiệu, đối diện với Biên Tự cười cười: “Thầy Biên thật đúng là thân sĩ, tôi quanh năm lăn lộn trong các cuộc xã giao liền thấy thẹn không bằng.”

Biên Tự ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng lên: “Quá khen, vừa lúc khát thôi.”

Trình Lạc hùa theo, chuyển lon bia tới: “Ôi, thầy Biên khát thì cứ uống, còn đầy, còn đầy nha.”

“Cảm ơn.” Biên Tự nhẹ nhàng nhướn mày, chỉnh lại vạt áo sơ mi, đưa tay ra ý bảo mọi người tiếp tục.

Trình Lạc thấy Lương Dĩ Toàn chắc không có hứng thú chơi tiếp, chủ động xoay bình thay cô.

Bắt đầu trận lửa mới, tiếp đó thật không có chuyện gì tới Lương Dĩ Toàn và Biên Tự nữa.

Phan Ngọc rút phải một câu hỏi có quan hệ đau khổ nào không, Trình Lạc với Lâm Tiếu Sinh cũng bị chỉ một lần, vì hiệu quả cho chương trình lên chọn đại mạo hiểm, uống nước tương và chống đẩy, chuyện cứ thế qua đi.

Theo ý tứ của tổ tiết mục, tốt nhất là mỗi người đều có một lần, Thẩm Tế với Đoạn Dã còn chưa đến lượt, vẫn phải xoay chai tiếp.

Qua hai lần cuối cùng đã tới chỗ Đoạn Dã.

Đoạn Dã ngáp một cái rồi chọn rút thẻ nói lời thật lòng.

Trình Lạc giành trước giơ tay: “Tôi có thể hỏi không? Có một vấn đề tôi thật sự tò mò rất lâu rồi.”

“Tùy cô.”

Trình Lạc hít một hơi dài: “Xin hỏi Đoạn thiếu gia cậu đây ở trong biệt thự cả ngày không ăn thì là ngủ, nếu không thì là kéo Tiếu Sinh chơi game, thi thoảng tới xưởng sửa xe, để tôi…” Cô nhắm chặt mắt nhịn câu nói thô tục xuống, “Để tôi ngồi trên băng ghế nhìn cậu cầm cờ lên lắp ráp xe đua một ngày, rốt cuộc vì sao cậu tham gia chương trình này?”

Tuy Trình Lạc cũng là vì thể nghiệm cuộc sống để viết kịch bản mới đến, nhưng Đoạn Dã là một con nhà đại gia chơi bời lêu lổng, chẳng lẽ còn cần dựa vào chương trình giải trí để duy trì kế sinh nhai?

Đoạn Dã xoa xoa tóc: “Không phải tại thẻ tín dụng bị mất sao?”

“…”

Khó trách nhìn một con nhà đại gia quang vinh chói lợi như vậy, trước nói bị tổ tiết mục ép tới lên mới tới.

Phan Ngọc vui lên: “Cho nên mỗi ngày cậu bỏ phiếu đều là tùy tiện gửi đi?”

Ngoại trừ lần bị tổ tiết mục yêu cầu mới gửi cho Phan Ngọc ra, mặc dù chỉ là ngón tay cái giơ thẳng, mỗi ngày Đoạn Dã đều bỏ phiếu cho Lương Dĩ Toàn.

Phan Ngọc vừa hỏi, thật giống như đang nói Lương Dĩ Toàn là được hoan nghênh.

“A,” Đoạn Dã nhún nhún vai, “Không sai biệt mấy…”

Phan Ngọc vừa cười liếc về phía Lương Dĩ Toàn, tiếp câu sau đó: “Dù sao cũng là bầu cho người đẹp nhất.”

“…”

Một bàn ăn có hai người không dễ nói chuyện, ai cũng không biết ngày mai sẽ có ngoài ý muốn nào tới trước.

Dù là Thẩm Tế cũng không cứu được lời này, hắng hắng giọng nói sang chuyện khác: “Còn mỗi tôi thôi, tất cả mọi người đói bụng rồi, cũng không cần xoay nữa, để tôi tự tới.”

Thấy Thẩm Tế rút lời thật lòng, Trình Lạc chỉ chỉ một tập khác: “Anh có thể nói như vậy, thì nói thật lòng với anh căn bản không khó, vậy chọn bên này đi!”

Từ trước đến nay Thẩm Tế luôn nể mặt, cười rút một tấm thẻ đại mạo hiểm: Uống rượu giao bôi với một khác phái bên tay trái mình.

Ánh mắt mọi người chậm rãi hướng về phía tay trái Thẩm Tế là Biên Tự, lại nhìn về phía Lương Dĩ Toàn bên tay trái Biên Tự.

Lương Dĩ Toàn sững sờ nhìn vải bàn chỗ ngồi, lặng lẽ chỉ chỉ mình, dùng ánh mắt hỏi Trình Lạc: Mình sao?

Trình Lạc gật gật đầu.

“…” Biên Tự đen mặt.

Trình Lạc chính mắt chứng kiến quá trình Biên Tự chọn chỗ cảm thấy quả thật mặt anh nên đen lại.

Sắp xếp chỗ ngồi lâu như vậy, lại rơi vào cảnh tượng đem bạn gái cũ của mình, uống rượu giao bôi với người đàn ông khác.

Thẩm Tế nghiêng đầu vừa định hỏi Lương Dĩ Toàn, Biên Tự xoay người chặn cô, cầm một lon bia quơ quơ, nói: “Anh Thẩm, nào.”

Lương Dĩ Toàn: “…”

Đầu óc Trình Lạc đơ lại, thiếu chút nữa bị Biên Tự lừa cho qua cửa, đúng vào phút cuối cùng lại giơ tấm thẻ lên: “Thầy Biên, quy tắc nói là khác phái mà? Phải là nữ chứ?”

Biên Tự lướt mắt lạnh lùng quét qua.

Trình Lạc nhỏ giọng nói thầm: “Phải có tinh thần tôn trọng trò chơi…”

Biên Tự dựa lưng vào ghế tựa, nói với Thẩm Tế: “Được, vậy anh hỏi xem cô ấy có nguyện ý không.”

Thẩm Tế cười cười với Lương Dĩ Toàn: “Không muốn cũng không sao, tôi tự phạt rượu.”

Lương Dĩ Toàn nhìn thấu bộ dạng quá tự tin của Biên Tự, vòng qua anh nói với Thẩm Tế: “Tôi có thể.”

Biên Tự quay đầu gắt gao tiến gần cô.

Lương Dĩ Toàn bình tĩnh nhìn anh.

Ba giây sau, Biên Tự gật gật đầu, đẩy ghế ra, đứng dậy lên lầu.

***

Tổ tiết mục cũng coi như lúc gặp hạn hán, lúc chết trong ngập lụt.

Mấy ngày hôm trước Lương Dĩ Toàn không ở đây, Biên Tự cũng chẳng muốn vào màn ảnh, tổ đạo diễn sầu toàn ghép mấy tư liệu sống không có sức kéo gì, mỗi ngày ngồi trong khu theo dõi rảnh rỗi tới móc chân bàn, đêm nay hai người vừa về đến liền không ngừng người ngã ngựa đổ, lại bắt đầu sầu: Cảnh này đem vào liệu có gặp chuyện không may không, ghép thế nào để thành kịch tình bây giờ?

Lương Dĩ Toàn lại không xấu hổ phối hợp với Thẩm Tế uống rượu giao bôi, nhưng trên bàn ăn lại có một ghế không, lại không thể photoshop Biên Tự tự lên được, đạo diễn trong phòng theo dõi nghĩ tới chuyện của Biên Tự với Lương Dĩ Toàn, che giấu cho khách quý cũng không phải quá gì, nhưng ít ra phải cho người xem một lời hợp lý, vì thể để Trình Lạc với Lâm Tiếu Sinh làm người công cụ, trước lúc ăn cơm làm một cuộc trò chuyện…

Lâm Tiếu Sinh: “A? Thầy Biên đi đâu vậy, không phải vừa rồi còn ở đây sao?”

Trình Lạc: “A…, vừa rồi anh ấy đi nghe điện thoại, hình như có việc gì.”

Biên Tự không có mặt, bữa tối này ăn lại rất hài hòa.

Ăn cơm tối xong, Lương Dĩ Toàn cùng Thẩm Tế thu dọn bát đũa, đem Peach đã ngủ ôm lên lầu dàn xếp xong xuôi, sau đó tới phòng yoga luyện tập hàng ngày.

Luyện tập xong đi tắm, Lương Dĩ Toàn tới phòng ngủ lại nhận được điện thoại của đạo diễn Lưu.

Lưu Bành vừa mở miệng đã nóng vội hốt hoảng nói một câu: “Cô Lương, xong rồi, hình như thầy Biên bỏ nhà ra ngoài!”

“…”

Lương Dĩ Toàn bị cách dùng từ làm sửng sốt, hồi lâu không phản ứng lại.

Đầu bên kia điện thoại, Lưu Bành nói rõ tình huống: “Xem máy quay là lái xe rời đi một tiếng trước, lúc này sắp phải ghi hình gửi tin nhắn rồi, nhưng làm thế nào cũng không liên hệ được. Tôi gọi cho trợ lý của thầy Biên, Lục trợ lý nói cậu ta cũng không có cách nào, còn nói một khi thầy Biên biến mất thì ai cũng không tìm được, cô xem…”

“Anh ta nói rất đúng.” Lương Dĩ Toàn nghiêm mặt nói.

“A?”

Làng giải trí am hiểu nhất là mở một mắt nhắm một mắt, trong lòng đều biết rõ, bên ngoài có thể là vân đạm phong khinh gặp người nói chuyện người, gặp ma nói chuyện ma, gần đây Lưu Bành vẫn chưa từng đem quan hệ của Biên Tự với Lương Dĩ Toàn nói ra rõ ràng, nhưng tới mấu chốt này, ông ta cũng chỉ có thể nói ra.

“Cô cũng không biết tìm thầy Biên ở đâu sao? Tôi nghĩ nếu cô Lương có lòng, nhất định sẽ có cách?”

“Tôi không có.” Lương Dĩ Toàn xoa xoa huyệt thái dương, hít sâu hai lần, hết sức lễ phép nói với Lưu Bành, “Đạo diễn Lưu đừng làm khó dễ tôi, muốn tôi nói, anh ta có thể ở lại tiết mục này hành lễ một cái đã là kì tích rồi, tôi cũng không hiểu mấy ngày nay anh ta đang nháo cái gì…”

“Tóm lại, ‘Bỏ nhà trốn đi’ mới là thái độ bình thường của anh ta. Tôi biết gần đây đã gây phiền toái cho tổ tiết mục, nhưng tôi nghĩ tôi cũng là người bị hại, không có nghĩa vụ này, cũng không có lòng mà phụ trách hành vi của anh ta, vẫn xin đạo diễn chuẩn bị tâm lý giải quyết tốt hậu quả đi.”

Tia hi vọng cuối cùng của Lưu Bành đã hoàn toàn đứt, tuyệt vọng nghẹn lời ở đầu bên kia.

***

Tám giờ tối ngày hôm sau, tập thứ tư đúng hẹn đăng lên.

Để tránh quan hệ của Lương Dĩ Toàn và Biên Tự bị lộ ra, tổ tiết mục cắt sạch phần Lời thật lòng đại mạo hiểm của Lương Dĩ Toàn cô rút được tấm thẻ “Mối tình đầu từ khi nào”, chỉ để lại nội dung Biên Tự công bố thời gian có mối tình đầu.

Ngoại trừ trò chơi này, cả tập này cảnh của Lương Dĩ Toàn chủ yếu là chung khung hình với Peach, một đoạn là cô cùng Biên Tự cho Peach ăn thức ăn, một đoạn là cô cùng Thẩm Tế dắt chó đi dạo.

Nội dung thiết trí như vậy để cư dân mạng tỉnh táo lại để liên kết tập này với tập trước, bắt đầu đem tình yêu của mình, so với hai Cp này.

Bởi vì thái độ của Lương Dĩ Toàn với Biên Tự và Thẩm Tế quá rõ ràng, có người đưa ra một câu là “Bạn muốn ngồi trong Cayenne Thẩm Tế cười hay khóc trong Bugatti Veyron của Biên Tự khóc”, cư dân mạng cắn đường nhiều cũng nói một tiếng lý trí…

“Đương nhiên chọn ông chủ Thẩm rồi! Nhìn lúc Lương Dĩ Toàn chung khung hình với anh ấy cực kì thoải mái!”

“Lầu trên khẳng định chưa từng yêu đương, dì đây nói cho mà biết, quá thoái mái thì không gọi là tình yêu, bắn lửa đạn tứ tung với Biên Tự mới là yêu.”

“… Đừng đùa, Biên Tự với Lương Dĩ Toàn như vậy, vừa thấy chính là kết hôn cũng sẽ ly hôn là tốt sao?”

“Tính cách có thể cọ sát rồi hòa hợp, chỉ là không có lửa đạn thì thôi, dù sao tôi cũng ủng hộ thầy Biên.”

Tại tầng 66 phía đông quảng trường, trong quán bar nhà hàng lộ thiên, Chu Tử Thụy cầm điện thoại thấy kì lạ: “Căn cứ theo tính toán của tôi, cậu với Thẩm Tế kia, khả năng được ủng hộ là 50:50, thế lực ngang nhau, càng thêm trở ngại rồi!”

Đối diện truyền đến một tiếng cười nhạo: “Cậu có thời gian rảnh rỗi vậy, không bằng tính xem tình hình nhà hàng này có phải lỗ rồi không.”

“Tôi có lòng tốt phân tích tình hình cho cậu, sao cậu vẫn còn giẫm tôi?” Chu Tử Thụy trợn trắng mắt với Biên Tự, cũng phải giẫm lại, chỉ vào điếu thuốc cháy đến một nửa trên tay anh, “Tối hôm qua đến đêm nay lấy ra rất nhiều, bạn gái cũ của cậu cũng rất phí thuốc ha?”

Biên Tự lạnh lùng trừng mắt, không nói chuyện.

Chu Tử Thụy cười hắc hắc, cảm khái nói: “May trong vòng cũng chỉ có tôi biết chuyện của cậu với em gái Lương, nếu không thì cậu không phải bị cười đến rụng răng sao? Lúc trước người ta tìm cậu thể nghiệm cuộc sống sao, là cái gì nhỉ, a…, biểu hiện độ nghệ thuật, cậu thật…”

“Chu Tử Thụy,” Biên Tự dập tắt điếu thuốc, “Chuyện vừng thối thóc mục này, cậu nhắc lại mấy lần rồi?”

Chu Tử Thụy bẻ bẻ ngón tay, không xác định nói: “Hai lần? Hay là… ba lần rồi?”

“Vậy cậu thử xem có lần thứ tư không.” Biên Tự gằn từng chữ, đứng dậy xách áo khoác tây trang lên, vào thang máy.

Trong không gian an tĩnh, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Lục Nguyên gửi tin nhắn tới: “QaQ ông chủ, anh đã bỏ đi 24 giờ rồi, đừng tùy hứng nữa, tổ tiết mục hình như buông tha anh rồi.”

Biên Tự cầm điện thoại gửi voice chat: “Vuốt thẳng đầu lưỡi lại rồi nói chuyện.”

Mạng trong thang máy không tốt, đợi cửa thang máy “đinh” một tiếng, tin nhắn mới của Lục Nguyên lại hiện lên: “Thật xin lỗi ông chủ, gần đây trên mạng lướt sóng hơi bị nhanh, anh đi xem hot search đi, tập này tổ tiết mục không mua hot search của anh với cô Lương nữa, mua cái gọi là #CP kí ức uống rượu giao bôi#, anh mà không quay về nữa, đến trạm tổ tiết mục cũng không lập rồi.”

“…”

Đêm cuối mùa thu, gió đột nhiên lùa vào.

Biên Tự đứng đón gió im lặng tầm nửa phút, rồi đi ra ngoài.

Chiếc Bugatti Veyron màu bạc xuyên qua bóng đêm, phóng nhanh về Bắc giao.

***

Hơn mười giờ, Biên Tự tắt máy xuống xe ở trước cửa biệt thự, thấy đám Lưu Bành và nhân viên tổ quay phim đang xúm lại dưới mái hiên, như đang sắp xếp ghi hình cho buổi hẹn hò chủ nhật.

Nghe thấy tiếng gầm rú, Lưu Bành đẩy đám người ra, kinh ngạc tiến lên: “Thầy Biên? Sao anh lại quay lại?”

Biên Tự giật giật khóe miệng: “Tôi có nói tôi không quay lại hả?”

“Cô Lương nói, bảo chúng tôi xử lý tốt chuyện của anh…”

Chân mày Biên Tự cau lại.

“Không phải,” Lưu Bành run miệng lên, “Là giải quyết tốt hậu quả sau khi anh rời đi. A không, lịch trình chủ nhật này chúng tôi đã sắp xếp xong…”

Biên Tự không hiểu lắm cười: “Sắp xếp xong?”

Lưu Bành nhức đầu: “Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi đã quay xong phần nam khách mời chọn địa điểm hẹn hò, ba nam ba nữ vừa mới chọn xong, thầy Biên, không có phần của anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.