Edit: windy
Nếu đổi là người khác, Lương Dĩ Toàn có lẽ sẽ cảm thấy đến thức ăn cho chó cũng không biết cho ăn thì đúng là lời vô căn cứ.
Nhưng với Biên Tự thì thật đúng là có khả năng hoang đường như vậy.
Lương Dĩ Toàn nhớ rõ trước có một lần ở trên đảo, cô rảnh rỗi nhàm chán may áo cho Peach, Biên Tự từ phòng thu âm đi ra, mắt nhìn bộ áo bóng chày nam trong tay cô, thuận miệng đánh giá: “Hăng hái không tệ, lại còn thích chơi tình thú nuôi chó đực?”
Cô sửng sốt một hồi lâu, thiếu chút nữa cho rằng mình nghĩ sai rồi, dựng bụng Peach dậy, chần chừ nói: “Peach không phải đực à…”
Biên Tự tỏ vẻ chớp mắt một cái rồi dừng lại, chớp xong lại nhướn mi, giống như cho dù anh sai, thì cũng là thế giới này sai trước, bới móc nói: “Chó đực sao gọi là Peach được?”
Lúc ấy cô không phản bác anh, chỉ miễn cưỡng nói câu: “Cái tên này rất dễ làm người ta hiểu lầm…”
Về sau cô mới biết được, Peach là ông cụ Biên thấy Biên Tự ở trên đảo một mình, sợ anh sống không có hơi người, đưa nó tới làm bạn với anh, tên cũng là ông cụ đặt.
Biên Tự nhận nó cũng coi như để mặt mũi cho ông cụ. Thực không trông cậy vào nó nhiều.
Lương Dĩ Toàn không muốn tốn võ mồm với Biên Tự, có thời gian cãi nhau, thì đã cho chó ăn xong rồi.
Cô ôm chó lên lầu, bỏ lại một câu: “Tôi chỉ cho ăn một lần, anh tự xem đi.”
***
Phòng của Biên Tự ở trên lầu ba, gác xép có một phòng khách một phòng ngủ một nhà vệ sinh, còn có một ban công nhỏ.
Có thể nói là đãi ngộ cực kì tốt.
Lương Dĩ Toàn đi vào trước hướng lên khung cửa sổ nhìn.
Biên Tự lại như khó có được nhìn ra suy nghĩ của cô, tùy ý khoát tay: “Không có máy quay, vào đi.”
Nhưng lời này thốt ra, Lương Dĩ Toàn lại không muốn vào.
Giống như không có máy quay, cô sẽ không phá lệ với anh nữa.
“Anh mở ra.” Lương Dĩ Toàn hất hất cằm trước cửa.
Biên Tự hơi dựa vào tường, khó hiểu đánh giá cô: “Đi vào tôi có thể ăn em?”
Có lẽ là câu nói kia chạm phải dây thần kinh, đang nói bình tĩnh, ánh mắt hai người đều hơi hơi lóe ra.
Mấy ngày qua, lúc hai người chạm mặt, xung quanh không có máy quay liền coi như người ngoài, cho dù vừa rồi ở trên xe có cả tài xế lẫn âm nhạc.
Bối cảnh xung quanh dễ làm ảnh hưởng cảm xúc, tâm tình cũng chưa ổn định mấy, bây giờ đứng ở nơi yên lặng đối mặt nhau, mới phát hiện chỉ một câu nói vô ý cũng có thể trở thành điểm mẫn cảm.
Nhìn chăm chú vẻ mặt lạnh dần của Lương Dĩ Toàn, Biên Tự gật gật đầu, như là đang thỏa hiệp, đi vào cầm túi thức ăn cho cho chưa bóc với bát cho chó mới tinh, đặt trên bàn trà phòng tiếp khách lầu ba, nghiên cứu xem bóc ra như nào.
Lương Dĩ Toàn lắc lắc đầu tiến lên: “Anh ôm chó.”
Biên Tự nhận lấy Peach trong lòng cô, khẽ hí một tiếng: “Nặng như vậy em ôm lâu vậy sao không nói?”
Lương Dĩ Toàn là diễn viên múa ba lê, sức lực đều tập trung vào thắt lưng bụng nên khỏe hơn mấy cô gái khác. Nhưng Peach gần đây quá lớn rồi, cô ôm cũng có chút mệt.
Chẳng qua nhìn nó muốn thân thiết cô, mới kiên trì ôm thêm.
Lương Dĩ Toàn chẳng muốn tiếp lời Biên Tự, bóc túi đồ rồi ngồi xổm xuống, đổ một lượng thích hợp, rồi vẫy vẫy tay Peach.
Peach nhanh chóng từ trong lòng Biên Tự nhảy xuống, vùi đầu vào bát ăn.
Biên Tự quỳ gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gõ nó một cái: “Ăn ít thôi, không ôm được rồi.”
Peach ngừng động tác lại, ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn thẳng Lương Dĩ Toàn.
Giống như nó cũng hiểu Biên Tự là chỉ Lương Dĩ Toàn, bởi vì Biên Tự căn bản không thích ôm nó.
“Tôi ôm nó được.” Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn Biên Tự một cái, chỉ chỉ bát cơm của Peach, “Yên tâm ăn đi.”
Peach lại an tâm cúi đầu xuống.
Biên Tự vẫn đang đắm chìm trong ánh mắt đầy dao của Lương Dĩ Toàn chưa lấy lại tinh thần, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Thật sự là anh trước kia mù rồi, hay là gần đây biểu tình cô phong phú lên.
Anh chưa từng thấy ánh mắt này của cô.
Nhận thấy ánh mắt rơi trên người mình, Lương Dĩ Toàn nghi hoặc nhìn về phía Biên Tự.
Biên Tự như không có việc gì dời ánh mắt đi, không có chỗ nhìn liền quay sang nhìn chó.
Đợi Peach ăn sạch sẽ tất cả, liếm một vòng bát ăn, anh khó có được bắt đầu thấy “Vật nhỏ cũng rất thú vị”, tay muốn xoa xoa đầu Peach.
Vừa vặn Lương Dĩ Toàn cũng nghĩ vậy, tay đặt lên đầu nó nhanh hơn anh.
Như là cùng một lúc, một bàn tay rộng rãi đặt xuống, vừa lúc che lấy mu bàn tay cô.
Lương Dĩ Toàn cứng đờ từ đầu ngón tay đến toàn thân.
Một giây sau, một cái tay định rút ra, một tay khác thì theo bản năng nắm lại.
Tay khép lại lại không nắm được gì.
Lương Dĩ Toàn đứng lên, giọng nói máy móc: “Bữa này cho ăn nhiều, sau này mỗi lần ăn cơm cho một phần, một ngày ba bữa.” Nói xong xoay người rời khỏi khòng khách.
Biên Tự chống đầu gối đứng lên: “Bao giờ thì dắt chó đi dạo?”
Lương Dĩ Toàn không lên tiếng.
Anh bắt kịp vài bước: “Chó là vô tội.”
Lương Dĩ Toàn quay đầu chán ghét nhìn anh: “Tôi có thể đi, nhưng có nó không có anh.”
***
Thẩm Tế và Phan Ngọc hai người bận rộn còn chưa tan làm, cơm cũng chưa làm, mắt thấy Peach bỏ đói một ngày, vừa ăn xong lại vừa vặn cần tiêu thực, Lương Dĩ Toàn vẫn quyết định dẫn chó đi dạo.
Nhưng Biên Tự như đã nhìn ra, hiện tại cô rất có năng lực, nói được thì làm được, không cho anh đi cùng thì là như thế.
Anh nói tối rồi, đi dạo bên ngoài không an toàn, Lương Dĩ Toàn liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh “Không lẽ còn có chỗ không an toàn hơn chỗ anh”.
Anh nói peach cứng đầu, một mình cô không dắt được nó, Trình Lạc không biết từ đâu nhảy ra, chủ động xin giết giặc nói đi cùng Lương Dĩ Toàn.
Anh nói hai người bọn bọ biết đường quanh đây?
Hai cô gái cùng chung mối thù, cùng lúc nói: “Thầy Biên không biết trên thế giới này có bản đồ chỉ dẫn Cao Đức sao?”
Kết quả chó thì thuận lợi đi theo Lương Dĩ Toàn ra bên ngoài, anh bị ở lại trong nhà, mắt to trừng mắt nhỏ với Lâm Tiếu Sinh ở nhà bếp, bị ánh mắt “Anh cũng chỉ có như vậy” của tên nhóc miệng còn hôi sữa nhìn tới.
***
Lương Dĩ Toàn nghĩ không lâu nữa liền ăn cơm, cũng không muốn mọi người đói bụng chờ mình, không đi quá xa, chỉ vòng quanh khu gần đó.
Đi một lúc, xa xa có một ánh đèn đánh tới, hai người tập trung nhìn vào, thấy là chiếc Cayenne của Thẩm Tế.
Thẩm Tế dừng xe lại, xuyên qua cửa kính cười hỏi chào hai người: “Con chó đáng yêu ở đâu vậy?”
“Của thầy Biên,” Sợ Lương Dĩ Toàn ngại nhắc tới bạn trai cũ trước mặt Thẩm Tế, Trình Lạc chủ động đáp, “Có phải đáng yêu hơn thầy Biên không?”
Thẩm Tế bật cười: “Vậy hai người chơi vui vẻ nha.”
Trình Lạc vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt linh trí: “Ai nha, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, nếu không anh đi cùng Dĩ Toàn đi.”
Thẩm Tế còn chưa kịp nói, Trình Lạc đã sảng khoái kéo tay áo: “Yên tâm, tôi lái xe hai năm rồi, tôi sẽ lái xe anh trở về anh toàn.”
Thẩm Tế nhìn Lương Dĩ Toàn, thấy cô không bày tỏ phản cảm, gật đầu xuống xe.
Trình Lạc nhanh như chớp lái xe không thấy bóng đâu.
Ven đường chỉ còn Thẩm Tế với Lương Dĩ Toàn.
Đương nhiên, phía sau cùng còn có một máy quay đi theo.
Tổ đạo diễn rất không dễ dàng gì bắt được Lương Dĩ Toàn trở về, đến chuyện cô với Trình Lạc đi cùng nhau cũng không muốn buông tha, huống chí tuy Biên Tự không ở đây, nhưng có chó của Biên Tự, coi như là gián tiếp ghép đôi rồi, cho nên mới kiên trì đi theo để quay.
Thẩm Tế chào một tiếng với người kia, chỉ chỉ dây xích trong tay Lương Dĩ Toàn: “Dắt nó cũng rất mệt rồi, có muốn tôi giúp không?”
“Không muốn cũng được.” Tuy nói như vậy, nhưng Thẩm Tế đã mở lời, Lương Dĩ Toàn cũng đem dây xích giao cho anh.
Thẩm Tế cầm dây xích đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn cô: “Gần đây công việc bận rộn sao?”
Lương Dĩ Toàn vì tránh Biên Tự, gần đây ngoại trừ gửi tin nhắn, thì hầu như không xuất hiện trong màn ảnh, cũng coi như không nói được mấy câu với Thẩm Tế.
Tuy mấy ngày nay hai người vẫn gửi tin nhắn cho nhau như cũ, nhưng cũng chỉ nói mấy lời khách sáo “Công việc vất vả, nghỉ ngơi sớm”.
Bản tính hai người đều ôn hòa, kiểu kết giao nho nhã lễ độ vốn không dễ dàng tạo nhiệt độ gì, bởi vậy lại có chút không quen.
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu: “Ngại quá, tuần này chưa tham gia sinh hoạt tập thể với mọi người.”
Thẩm Tế lắc đầu: “Về tình có thể tha thứ, có thể hiểu.”
Lương Dĩ Toàn mơ hồ nghe ra ý của câu “Về tình có thể tha thứ” này, hình như Thẩm Tế đoán được lý do thật sự cô thay đổi rồi.
Thấy cô không nói tiếp được, Thẩm Tế đổi đề tài không quan trọng gì: “Đêm nay ai nấu cơm?”
“Tiếu Sinh.”
Thẩm Tế cười cảm khái: “Con trai mới hơn hai mười, đã có khả năng chịu khó như vậy thật sự hiếm thấy.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, không biết liên tưởng tới người cũng gần 20 như vậy: “Còn có người có tay có chân mà không chăm chỉ, đừng nói nấu cơm, đến gạo mọc từ trên mặt đất hay từ cây cũng không biết.”
Thẩm Tế bị cô chọc cười: “Nhìn cô gần đây tuy rất bận rộn, nhưng giống như cởi mở hơn.”
Lương Dĩ Toàn ngẩn người: “Vậy sao?”
Thẩm Tế có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu: “Tôi nhìn người cũng coi như chuẩn.”
Hai người nói qua nói lại, biệt thự đã gần ngay trước mắt.
Lương Dĩ Toàn trong lúc vô tình ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy một người đang đứng ở vòm cầu gỗ cao nhất, đang ôm tay nhìn về bên này, ánh mắt lạnh lẽo như có như không rơi trên người cô.
Máy quay bên cạnh Lương Dĩ Toàn như thấy được trân bảo, khiêng máy quay quay tới phía đó.
“…”
Thẩm Tế một tay nắm dây xích, một tay đẩy cửa gỗ ra, gật gật đầu với người trên cầu: “Thầy Biên.”
“Vừa mới tan lầm đã vội vàng tận dụng mọi thứ, anh Thẩm cũng thật vất vả.” Biên Tự tiến lên nhận lấy dây xích, ôm lấy Peach đang thở gấp vào lòng, gãi gãi bụng nó, “Ai cho mày dính vào? Hử?”
Peach ở trong lòng anh hu hu vùng vẫy.
Lương Dĩ Toàn cau mày vội vàng đi lên, vỗ nhẹ anh một cái: “Anh đừng làm loạn.”
Biên Tự bỗng dưng dừng lại, cúi mắt nhìn về phía cánh tay mình, chỗ Lương Dĩ Toàn vừa động vào, một lúc sau cũng không lấy lại tinh thần.
Anh máy quay lấy cảnh anh oán hận, muốn quay được cảnh đặc sắc này.
Biên Tự lại lạnh lùng nhìn qua.
Anh ta lập tức xin lỗi lui về phía sau.
Lương Dĩ Toàn cũng ý thức được hành động vừa rồi không ổn, phiền muộn thở dài một hơi, cúi đầu xuyên qua giữa biên tự và máy quay.
Biên Tự đứng tại chỗ nở nụ cười.
Anh là bị “đánh” còn không nổi giận, cô để ý anh nên mới tức giận, khiến anh tức tới không giận nổi.
***
Trong biệt thự người đã đầy đủ, khó có được cảnh tượng bảy người tập trung lại, tổ tiết mục gửi tin nhắn tới, để mọi người tham gia trò chơi trước kia ăn cơm, dùng đạo cụ chơi lời thật lòng đại mạo hiểm.
Lương Dĩ Toàn bỏ qua Biên Tự ở ngoài cửa, được một đợt yên ắng, trở về phát hiện bàn ăn đã sắp chỗ xong, chỗ Biên Tự ngồi là hai cái ghế không ở giữa, cho dù cô ngồi bên kia, Biên Tự nhất định sẽ chen ngang cô với Thẩm Tế.
Mà Trình Lạc nguyện ý đổi chỗ phía đối diện với Biên Tự, cũng không tốt mấy.
Lương Dĩ Toàn cũng không già mồm cãi láo mà gây chiến, lúc Biên Tự ngồi xuống, liền coi như anh là không khí.
Trên bàn ăn đặt tám món ăn đồ Trung với mấy lon bia.
Đoạn Dã giống như quỷ chết đói cầm đũa lên, Trình Lạc lấy khuỷu tay đụng anh ta một cái: “Đừng vội ăn, khó được đêm nay tất cả mọi người ở đây, trước khi ăn cơm, chơi mấy vòng lời thật lòng đại mạo hiểm đi.”
Đoạn Dã kéo tay áo xuống: “Tôi không chơi, mọi người chơi đi.”
Trình Lạc thấp giọng mắng: “Cậu nghĩ rằng tôi không đói như cậu? Không thấy tin nhắn của tổ tiết mục?”
Đoạn Dã “a” một tiếng, đặt đũa xuống.
Thẩm Tế cười cổ động: “Đến đây đi, lâu rồi không chơi mấy trò này rồi.”
“Được rồi.” Trình Lạc quen thuộc cầm một chai rượu thủy tinh lên, đặt ở giữa bàn.
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, giống như rất rõ ràng trờ chơi này nên chơi như thế nào.
Biên Tự đợi rất lâu, nhìn mọi người không ai tính nói quy tắc, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lương Dĩ Toàn: “Lời thật lòng mạo hiểm là cái gì?”
“…”
Lương Dĩ Toàn không muốn phản ứng anh, nhưng nhìn Trình Lạc đã xoay chai rượu, chỉ có thể chậm rãi giải thích: “Lời, thật, lòng, đại, mạo, hiểm, chính là…”
Lương Dĩ Toàn còn đang nói quy tắc, thình lình chai rượu đã quay tới Biên Tự đầu tiên.
Mọi người nhìn về phía này, vẻ mặt phong phú nhìn về phía hai người.
Cục diện đột nhiên yên tĩnh lại, Lương Dĩ Toàn ngừng giải thích, phía đối diện chỉ chỉ chai rượu: “Đến lượt anh rồi.”
“Thầy Biên khởi đầu tốt đẹp, vận khí không tệ…” Trình Lạc cười tít mắt nói.
“A…” Biên Tự dơ tay liền muốn xoay chai.
“?”
Lương Dĩ Toàn ngăn anh lại, lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ trẻ con không thể dạy: “Là đến lượt anh nhận trừng phạt, không phải để anh xoay chai…”
Biên Tự không hiểu nhìn Trình Lạc: “Vậy cô lại gọi là vận khí không tệ?”
Trình Lạc nghẹn lời: “Tôi nói cách khác của câu khách sáo…”
Phan Ngọc tiếp lời, cười nói: “Chắc là thầy Biên không chơi trò này bao giờ, tất cả mọi người kiên nhẫn giải thích đi. Bây giờ thầy Biên chọn một là trừng phạt, hoặc là nói một câu thật lòng, hoặc là hoàn thành một yêu cầu mạo hiểm, nội dung cụ thể thì là rút từ thẻ bài.”
Biên Tự theo lời rút một tấm thẻ tùy ý lật lên.
Trình Lạc cúi đầu “MD” một tiếng.
Phan Ngọc đi tới gần nhìn, chân mày hơi hơi giương lên, hào hứng nhìn về phía Biên Tự: “Thầy Biên, xin hỏi mối tình đầu của anh là lúc nào?”
Biên Tự nhướn mày: “Cần phải trả lời?”
“Không trả lời liền phạt rượu.” Phan Ngọc cười khanh khách nói.
Biên Tự trầm mặc.
Ý tứ là uống chút bia cũng không coi là phạt gì, cho dù tất cả mọi người, bao gồm Lương Dĩ Toàn cũng cho rằng Biên Tự không có khả năng nói ra chuyện riêng tư, lại nghe Biên Tự mở miệng: “Tháng mười hai năm trước.”
Lông mi Lương Dĩ Toàn run lên.
Trình Lạc thoáng “xì” một tiếng, trong ánh mắt viết rất rõ ràng “Đẹp trai như vậy mà 23 tuổi mới có tình đầu, anh sẽ không phải là đang làm bộ ngây thơ chứ”.
Nhưng nghĩ lại, Biên Tự cần giả bộ sao?
Mà người như thế đối với một người đàn ông mà nói cũng không phải quanh vinh gì.
Biên Tự như không phát hiện ra ánh mắt xung quanh, chỉ liếc mắt nhìn Lương Dĩ Toàn: “Có thể qua chưa?”
“Qua đi qua đi,” Trình Lạc thu thẻ bài lại, lại trộn bài, một tay chỉ chai rượu, “Tiếp theo là thầy Biên xoay.”
Biên Tự dơ tay xoay một cái.
Chai rượu bắt đầu chuyển động, quay bảy tám vòng mới giảm tốc độ, chậm rãi lắc lắc, chỉ về phía Lương Dĩ Toàn ở bên cạnh Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn: “…”
“Xem ra bên đó phong thủy không tốt.” Trình Lạc tiếc nuối nhún nhún vai, “Dĩ Toàn chọn bài đi.”
Suy xét lỡ chọn mạo hiểm là phải có hoạt động thân mật với khác phái, thật sự rất ngại ngùng, Lương Dĩ Toàn cũng theo lời rút một tấm thẻ.
Đợi rút tấm thẻ ra, vẻ mặt xung quanh đều chăm chú.
Lương Dĩ Toàn nhìn mặt trên tấm thẻ, câu hỏi y hệt như tấm thẻ vừa rồi Biên Tự rút được, rất nhanh che ở dưới bàn.
Biên Tự nhìn lướt qua bên dưới khăn trải bàn.
“Khéo như vậy…” Trình Lạc cười gượng, hối hận mười vạn lần vừa rồi đem tấm thẻ này nhét lại.
Lương Dĩ Toàn thở nhẹ ra một hơi: “Tôi có thể uống rượu phạt không?”
Biên Tự ghé mắt nhìn cô.
Phan Ngọc cười một tiếng: “Câu hỏi rất đơn giản, thầy Biên làm người của công chúng đã thoải mái trả lời, sao cô lại làm thế?”
Lương Dĩ Toàn hơi mím môi, cười cười: “Bởi vì không phải chuyện đáng nhớ.”
Nói xong lấy lon bia trước mắt, thoải mái mở ra.
Một tiếng tách vang lên, như một nhát dao bén nhọn đâm vào lỗ tai Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn nắm lấy lon bia, vừa mới ngẩng đầu lên, bia trong tay bỗng nhiên không còn.
Lon bia bị người bên cạnh giật lấy.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hầu kết Biên Tự lên lên xuống xuống uống hết lon bia.
Uống hết xong, anh bóp chặt vỏ lon, khớp ngón tay nhẹ nhàng lau qua môi dưới, nghiên đầu nhìn về phía Lương Dĩ Toàn: “Nếu như vậy, tôi nhận phạt thay em.”