Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 76: Chương 76: Ngoại truyện: CP Dã Lạc (Năm)




Edit: windy

Một tiếng “chị” không đủ sức, làm Trình Lạc nghe xong mà trong lòng run lên.

Nhưng Đoạn Dã bị bệnh căn bản không phải người em, là con trai.

Trình Lạc ở bên cạnh tận tình khuyên bảo hồi lâu, nói cậu ta cứ tiếp tục như vậy sẽ sốt đến ảnh hưởng đầu óc mất, nói cô có tiền, cô trả tiền thuốc men cho, Đoạn Dã vẫn không chịu dậy.

Không chịu dậy thì thôi, lại vẫn bất tri bất giác cầm lấy tay cô không cho cô đi.

Trình Lạc cảm thấy chắc cậu ta bị nóng đến hỏng đầu rồi.

Nhưng trước khi cô đến không biết thì thôi, mọi người đến đấy, sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.

Xưởng sửa xe đơn sơ với cái xe không có gì chắn gió này, cô chỉ đứng một hồi như thế đã thấy lạnh đến phát run rồi, để Đoạn Dã ngủ ở trong này, sợ là lần sau sẽ nghe tin “Phú nhị đại Nam Hoài bỏ nhà ra đi bị chết cóng ở xưởng sửa xe” của Đoạn Dã mất.

Thật sự không có cách nào nữa, cô nghĩ dù có thế nào, trước tiên để Đoạn Dã rời khỏi chiếc xe không chứa nổi đôi chân dài của cậu ta đã rồi nói tiếp, lại nói với cậu ta: “Vậy không mất tiền khám bệnh, tôi đưa cậu về phòng trọ của tôi được chứ?”

Đoạn Dã nhíu mày thở ra một hơi: “Không muốn động đậy, phòng trọ của chị có thể tự đến đây không…”

Trình Lạc tức đến nghẹn lời, dùng sức chín trâu hai hổ, không, là mười tám trâu bốn hổ để kéo cậu ta: “Xe tôi đã gọi rồi, đổi sang một cái xe khác để nằm có thể mệt chết cậu hả?”

***

Không dễ dàng gì đem người ra khỏi cái xe hỏng, thấy Đoạn Dã thật sự sốt đến mức không dùng sức được, đứng một mình đã như cây trúc lung lay trong gió động một cái là sẽ đỏ, một tay Trình Lạc nâng cánh tay cậu ta, đỡ lấy sức nặng nửa người cậu ta, một tay đóng cửa xưởng sửa xe lại, thất tha thất thểu đỡ cậu ta lên taxi.

Đêm đông lạnh khắc nghiệt, Trình Lạc mạnh mẽ bị lăn qua lăn lại đến mức người đầy mồ hôi, ngồi lên xe thở hồng hộc, nói địa chỉ cho lái xe xong, đang muốn xụi lơ ra, không nghĩ tới người bên cạnh đã ngã ra trước cô, liền nằm gối lên chân cô.

Đùi Trình Lạc nặng xuống, vừa mới thả lỏng một cái liền bị kéo lên, cảm giác tóc của Đoạn Dã chui qua sợi váy lông của cô, chọc vào làm cô tê dại lại buồn buồn.

Cô cứng ngắc thích ứng xúc cảm xa lạ này, không tự nhiên mà dịch chân ra, vỗ vỗ vai cậu ta: “Không phải nói cậu đổi sang cái xe khác để nằm sao…”

“Cậu nằm trên xe? Hay là nằm trên đùi tôi!”

“Ừm…” Hầu kết Đoạn Dã nhẹ nhàng lên xuống: “Mềm hơn xe…”

“…”

***

Người bệnh có thể có ý xấu gì chứ?

Trình Lạc cảm thấy mình không nên dùng lối suy nghĩ độ lượng của người bình thường để xem hành vi của Đoạn Dã.

Nếu không cô sẽ lập tức đạp cái người nói chuyện không rõ ràng này xuống xe.

Cả đường chân đã tê rần, đợi vừa lôi vừa kéo vơi khiêng cái tên người bệnh phiền toái này lên tới phòng trọ, tay chân Trình Lạc đã mềm thành bùn.

Thành công để Đoạn Dã nằm lên trên giường trong phòng ngủ xong, cô lập tức kiệt sức, ngã ngồi trên thảm cạnh giường, thở không kịp thở nhìn tên người chết vẫn không nhúc nhích, trong lòng thầm mắng cậu ta liền 3000 chữ.

Mắng xong, cô liền đứng lên, bật điều hòa, cởi áo khoác ra cho Đoạn Dã, đắp kín chăn cho cậu ta, lấy nhiệt kế đo tai ở tủ đầu giường ra, tính đo nhiệt độ cho cậu ta.

Vừa nhìn đã thấy là 38 độ 8.

Trình Lạc lắc lắc đầu, mở tủ đầu giường lấy hòm thuốc ra tìm thuốc.

Vừa rồi ở trên xe nhân lúc Đoạn Dã vẫn còn thần trí, cô hỏi cậu ta xem sao lại thành như vậy…

Từ sau khi rời khỏi biệt thự, cậu ta không có chỗ nào đặt chân, lại bởi vì trả cho bạn bè số tiền lớn nên không đủ để thuê phòng, ban đầu định ở tạm hai ngày trong xưởng sửa xe.

Cái gọi là giường chính là ghế sau của chiếc xe hỏng kia.

Cứ thế tạm qua hai này, vừa vặn có cơ hội phát trực tiếp, cậu nhận được số tiền mới từ tổ tiết mục, sau đó hơn nửa tháng vẫn ở trong khách sạn giá ổn định, cũng coi như trải qua mấy “ngày lành”.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, tiêu tiêu pha pha như vậy, lại thêm đầu tháng phải đóng tiền điện nước cho xưởng sửa xe, rất nhanh liền tiêu hết tiền.

Tiền phí của mấy quảng cáo trên tài khoản cũng không trả nhanh, tính ra lại không ở nổi khách sạn, ngày hôm trước Đoạn Dã liền trở về xưởng sửa xe.

Nhưng thời tiết giữa tháng mười hai giá lạnh đất lạnh, chỗ kia lại không rảnh xếp lại khó giữ được ấm, chỗ nào có thể ở lại.

Ngủ hai đêm như vậy, cậu ta liền cảm mạo đổ bệnh.

Trình Lạc cảm thấy cậu ta buồn cười lại thấy cậu ta rất thảm, tìm thuốc hạ sốt xong, ra bếp lấy một cốc nước ấm, qua một tầng chăn vỗ vỗ cậu ta: “Dậy uống thuốc.”

Đoạn Dã hơi mở mắt, nhìn về phía thuốc trong tay cô.

Trình Lạc mở miệng bổ sung trước Đoạn Dã: “Không mất tiền, tôi mời khách, mời cậu uống!”

“A…” Đoạn Dã cố gắng chống người ngồi dậy, uống thuốc vào, liền tay uống hết cốc nước ấm cô rót, liếm liếm môi khô khốc, ôm lấy chăn ngẩng đầu lên: “Có thể uống thêm một cốc không?”

“Tôi còn có thể nói không sao?” Trình Lạc dò xét cậu ta, cầm cốc đến phòng bếp lấy nước, phát hiện nước trong bình giữ nhiệt đã không còn, lại nấu một ấm.

Sợ thời gian không kịp, lúc quay lại phòng ngủ, Đoạn Dã đã nằm nghiêng ở trên giường ngủ rồi.

Trình Lạc thở dài, dịch góc chăn cho cậu ta, đổ nước vào trong cốc giữ nhiệt, đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, rời khỏi phòng.

Sắp xếp xong xuôi, Trình Lạc vỗ vỗ xương cổ cứng răn với bả vai đau nhức, ngồi xuống sô pha phòng khách, vươn tay lấy điện thoại.

Vừa rồi ở trên xe, cô đã thay Đoạn Dã giải thích tình huống với bên thương hiệu.

Bên thương hiệu đăng bài giải thích lý do Đoạn Dã vắng mặt buổi trực tiếp trên weibo đêm nay là vì trong người không khỏe, sau đó tìm một khách mời khác thay thế.

Qua một giờ, không ít người lục tục ùa vào trang chủ thương hiệu với tài khoản của Đoạn Đã hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu ta, như là sợ cậu ta bị gánh nặng cuộc sống đè sập, đương nhiên, sự thật quả là như thế.

Trình Lạc nhìn người trên mạng đang sốt ruột gọi “Con trai” “Dã Dã”, còn có người nhắn tin hỏi cô Đoạn Dã sao rồi, nghĩ tới làm người tốt phải làm đến cùng, nhắn cho bọn họ một tin tức chính xác, dùng tài khoản của mình, đăng lên một dòng: “Mọi người an tâm, con trai của mọi người chỉ bị cảm mạo phát sốt, không có chuyện gì lớn, giờ đã ngủ rồi.”

***

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Đoạn Dã tỉnh lại, giống như vì phòng ngủ quá ấm, nhất thời không phản ứng kịp, ngắm nhìn đèn treo trên trần nhà hồng nhạt, nhìn hoa hồng nhạt trên người, trí nhớ từ tối hôm qua tới lúc này mới từ từ lấy lại.

Cậu ta ngồi dậy khẽ động gân cốt, cảm giác cơn sốt đã bớt rồi, vừa mới đứng dậy, liền chú ý tới cốc nước giữ nhiệt trên tủ đầu giường, ánh mắt khẽ lóe lên, dẫm dép lê đi tới cửa phòng.

Vừa mở cửa, cảnh tượng đầu tóc hỗn loạn trên sô pha liền lọt vào mắt.

Trên sofa, Trình Lạc đắp chiếc chăn mỏng cuộn mình ngủ ở đó, bởi vì sofa quá chật, một chân đã rơi xuống, ngươi cũng nằm ra tới bên cạnh sofa.

Đoạn Dã xoa xoa tóc, không biết là phiền toái hay ảo não hít một tiếng, lúc đang suy nghĩ xem có nên đưa người vào trong phòng ngủ không, chợt nghe có tiếng chửi ầm lên: “Không nhúc nhích là người chết sao!”

“…” Đoạn Dã nheo mắt lại đánh giá người trên sofa, thấy mắt cô vẫn nhắm chặt, như là đang nói mớ, cũng đoán được là cô mơ thấy ai rồi.

Cậu ta buồn cười quay đầu đi, lúc quay lại nhìn tiếp, nhìn thấy Trình Lạc nói mớ chưa đủ, còn động chân, bàn chân dưới ghế đã sắp đá vào bàn trà,

Thân thể phản ứng nhanh hơn não bộ, còn chưa kịp nghĩ rõ hậu quả, người đã xông tới.

Cùng lúc đó, Trình Lạc đá một cái, cả người mất thăng bằng ngã xuống.

Một tiếng ầm vang lên, đầu gối Đoạn Dã quỳ xuống, đỡ được người.

Một giây sau, Trình Lạc mở mắt ra ngẩng đầu lên, nhìn Đoạn Dã chau mày, sững sờ trừng mắt nhìn.

Giống như chưa tỉnh hẳn, vì vừa rồi rõ ràng là cô đứng đá Đoạn Dã, đá một cái sao lại nằm ngang trong lòng cậu ta rồi.

Mà hai đầu gối Đoạn Dã vẫn quỳ xuống đất, vẻ mặt đau khổ.

Một cái đá này của cô uy lực mạnh như vậy sao?

Đầu gối truyền đến cảm nhận làm Đoạn Dã hít hơi, không thể nói nên lời được.

Trình Lạc nhìn xung quanh, từ từ trong mơ khôi phục lại tinh thần, hiểu rõ tình hình, ngồi dậy từ trong lòng Đoạn Dã, nhảy ra một bên.

Nghĩ lại lúc tỉnh mộng nghe thấy một tiếng “ầm”, cô cúi đầu nhìn đầu gối Đoạn Dã, xấu hổ giật giật giẫm ngón chân lên trên mặt đất: “Cậu có khỏe không…”

“Cũng được.” Đoạn Dã cúi đầu nhíu mày, thoáng nhìn chân trần của cô, lấy dép lê của cô đặt tới chân cô.

Trình Lạc như bị bỏng lùi chân về, nhanh nhẹn xỏ dép vào, cúi mắt nhìn cậu ta nhẹ nhàng nuốt xuống: “Này… Hãy bình thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.