Edit: windy
Trình Lạc lắp bắp nói xong lời này, không đợi Đoạn Dã bình hay không bình thân, lại tự đi đến phòng bếp, nhìn như kiểu chạy mất dép.
Hơi ấm ở mắt cá chân giống như vẫn còn ở trên da, đoạn này đi thật nóng chân, Trình Lạc tiến vào phòng bếp lấy một cốc nước ấm, nhưng sao cô lại vẫn thấy sợ hãi.
Là một biên kịch mỗi ngày đều nghiên cứu tâm lý nữ chính phim thần tượng, cô cảm thấy cảm giác khác thường này không đúng lắm.
Mà lại không phải một lần ngẫu nhiên.
Buổi sáng mở mắt phát hiện ra đang ở trong lòng Đoạn Đã, tối hôm qua lúc bị cậu ta gối chân, lúc bị cậu gọi là chị, phản ứng có hơi quá khích.
Một phần nhạc đệm nhỏ này không hiểu sao làm cho không khí trong phòng trọ rơi vào ngại ngùng.
Đương nhiên xấu hổ chủ yếu là Trình Lạc.
Đoạn Dã vẫn đang êm đẹp hỏi cô có thể cho mượn phòng tắm rửa mặt không, có bàn chải mới khăn mặt mới không, thì đều bị cô đáp qua loa lại.
Dù sao được cô chăm sóc, lại còn để cô ngủ một đêm ở sofa, lúc ăn nhờ ở đậu không nên tỏ thái độ muốn đánh, Đoạn Dã cũng không cãi lại, yên lặng rửa mặt xong, nhìn cô đứng trước tủ lạnh trong phòng bếp phát rầu nhìn nguyên liệu nấu ăn ít ỏi, tới gần. truyện ngôn tình
“Tôi tự làm điểm tâm của mình, không làm phần cho cậu.” Trước khi cậu ta mở miệng Trình Lạc trực tiếp mở miệng đánh mất ảo tưởng của cậu ta.
“Chị, tôi là muốn hỏi chị có muốn ăn bánh bao chiên không, tôi ra ngoài mua.”
Tay Trình Lạc nắm ở trên cạnh tủ lạnh ngừng lại một chút, chậm rãi trừng mắt nhìn.
Lúc trước trong tiết mục có một buổi hẹn hò, tới gần lúc ăn cơm trưa, tổ tiết mục đã sắp xếp cô với Đoạn Dã đi ăn đồ Nhật, kết quả cô xuống tàu điện ngầm vừa nhìn thấy một cửa hàng bánh bao chiên, thèm ăn không ngừng lại được.
Đoạn Dã nói tổ tiết mục thanh toán, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó.
Cô nói ăn thì đương nhiên ăn cái mình thích, nhường làm gì, bảo cậu ta không thích thì cứ đi ăn đồ Nhật một mình đi.
Cuối cùng Đoạn đại thiếu gia đi theo cô vào trong quán, gọi tầm 30 cái. Cô châm chọc cậu ta không chính trực, rõ ràng thích ăn như vậy, vừa rồi còn né đông né tây.
Cậu ta nói không phải, cậu ta không thấy ăn ngon, chỉ là muốn ăn bánh bao chiên giá cao trong quán.
…
“Không phải cậu không thích ăn bánh bao chiên sao?” Trình Lạc hỏi.
“Không phải chị thích ăn sao?” Đoạn Dã đáp.
Không khí kì quái lại yên lặng lên trong vài giây.
“Đừng hòng lấy lòng tôi, tôi sẽ không buôn bán giả dối với cậu đâu.” Trình Lạc lườm cậu ta.
“Chị, không phải kéo đi buôn bán,” Đoạn Dã nhíu mày, “Tối hôm qua chị chăm sóc tôi như vậy, tôi báo đáo lại chị không được sao?”
“A…” Trình Lạc từ từ đóng cửa tủ lạnh lại, “Vậy cậu mua đi.”
Đoạn Dã mặc áo khoác lên, lấy mấy tờ tiền lẻ trong túi áo ra, xếp lại ngay ngắn đếm tổng tiền, gật gật đầu như khẳng định mình vẫn mua nổi bánh bao chiên, xỏ giày vào rồi mở cửa.
Mặt Trình Lạc không chút thay đổi nhìn cậu ta ra bên ngoài, đợi cửa vừa đóng lại, thổi phù một tiếng.
Sau khi thổi xong mặt lại không chút thay đổi.
***
Đoạn Dã mua bánh bao chiên xong bắt đầu làm cả ngày, đi giặt sạch khăn trải giường với chăn đơn tối qua cậu ta ngủ, dọn dẹp phòng ngủ với phòng tắm một lượt, hai lần ăn cơm lại chạy ra ngoài mua đồ ăn về.
Tuy Đoạn đại thiếu gia không biết làm việc nhà, tốn thời gian xem dùng máy giặt với máy hút bụi thế nào, còn lấy điện thoại tìm kiếm hướng dẫn sử dụng, nhưng đối với Trình Lạc mà nói, không cần cô động tay chính là bớt một việc, cho nên cậu ta có chậm chạm cô cũng không sao cả, cô còn có kịch bản của mình, để mặc cậu ta kì kèo mè nheo làm đi.
Buổi sáng giặt chăn giặt khăn trải giường đợi đến tối khô cũng đã tới hơn bảy giờ.
Đoạn Dã ra ban công thu dọn vào, rồi về trong phòng ngủ.
Trình Lạc vẫn như ban ngày không để ý cậu ta, chờ cậu ta đi vào không lâu sau vừa lúc nhận được cuộc họp video, liền chuyên chú mở vào.
Trong lúc đó thấy Đoạn Dã xuất hiện, cho cho rằng cậu ta xong rồi, không tiếng động chỉ chỉ cửa phòng trọ, ý bảo cậu ta không còn việc gì nữa thì về đi, nhưng Đoạn Dã lại muốn nói lại thôi xong quay về phòng ngủ.
Đợi họp hai tiếng xong, Trình Lạc đầu óc choáng váng vào phòng bếp cầm lấy cốc sữa chua, uống được một nửa mới nhớ Đoạn Dã còn chưa đi, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ im lặng, Đoạn Dã ngồi ở trên thảm giường dựa vào tủ quần áo của cô mà ngủ thiếp đi, trong tay vẫn nắm chặt góc chăn.
Trình Lạc sửng sốt một lúc, đi tới phía trước, ngồi xổm xuống vỗ vỗ cậu ta: “Này.”
Đoạn Dã chậm rãi mở mắt ra.
“Sao cậu lại ngủ trên mặt đất hả?” Trình Lạc hỏi.
Đoạn Dã chớp chớp mắt mấy cái tỉnh táo lại: “A…, không phải tại vừa giặt sạch sẽ cho chị sao?”
“Vậy cậu không về nhà ngủ hả?”
“Tôi nào có nhà để về?”
Trình Lạc nghẹn lời.
Cô chỉ nhanh miệng thôi, “nhà” này là chỉ xưởng sửa xe, không cố ý chọc vào vết thương của cậu ta.
Cô ho nhẹ hắng giọng một tiếng, còn chưa nói lời giải thích, Đoạn Dã đã không sao cả nói tiếp: “Hơn nữa tôi còn chưa trải xong.”
Trình Lạc nhìn trên giường nhăn nhúm, đã phản ứng kịp rồi.
Vừa rồi Đoạn Dã đi ra, là vì muốn xin cô giúp đỡ chuyện chỉnh lại trải giường, thấy cô đang bận rộn đành nhịn mà quay trở về, sau đó một mình nhàm chán ngủ luôn tại đây.
Một mình làm quả thật rất khó làm, Trình Lạc đứng lên, nắm hai bên góc chăn: “Nào, giúp một tay.”
Đoạn Dã đi qua nắm hai bên khác.
Hai người hợp lực chỉnh lại góc chăn.
“Cậu mạnh tay một chút, tần suất chậm một chút!” Trình Lạc châm chọc cậu ta: “Nhấc nhấc nhẹ như vậy có ích gì, chăn nặng à?”
“A…”
Đoạn Dã đáp lại, làm theo lời cô nói, rồi mới chia đều được khăn trải.
Sau mấy lần lên xuống, trên giường từ từ phẳng ra, Trình Lạc giương mắt, thấy Đoạn Dã phía đối diện, bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt kì quái.
Giống như xuyên qua một màn này, như nhìn thấy trong phòng ngủ màu sắc ấm áp đặt một chiếc lớn, hai vợ chồng đang đứng hai bên trải ga giường.
Cô đột nhiên buông tay, dừng tưởng tượng thình lình xảy ra này lại.
Đoạn Dã nhìn cô, quay đầu gấp chăn, cô gắng gấp thành miếng đậu hũ vuông góc.
Năm phút sau đại công cáo thành, Đoạn Dã thẳng người lên, để Trình Lạc nghiệm thu kết quả.
Trình Lạc dạo quanh phòng ngủ với phòng tắm một vòng, ngoài ý muốn phát hiện ra bên trong sạch sẽ hơn lúc cô ở nhiều.
Lúc cô nói “Không được làm lộn xộn đồ của tôi”, bài trí trong phòng cô không có lệch chỗ nào, nhưng mỗi thứ lại giống như đã được lau dọn qua, nhìn ra bóng đẹp đến rực rỡ hẳn lên.
Tuy là đại thiếu gia, nhưng không hổ là xuất thân từ thợ sửa xe, mỗi ngày tiếp xúc với máy móc, năng lực ra tay vẫn rất mạnh.
“Chậm nhưng làm tinh tế,” Trình Lạc ngẩng lên nói chuyện vỗ vỗ vai cậu ta, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Đoạn Dã nhìn bàn tay cô rơi trên vai mình: “Vậy nếu tính năm sao, tôi có thể đạt mấy sao?”
“Lúc làm việc hơi lâu một chút, cuối cùng trải giường lại không tự hoàn thành, tổng hợp lại thì cho bốn sao đi.”
“Vậy chị có thiếu bảo mẫu nam trình độ bốn sao không?”
“?”
“Không cần tiền công, chỉ cần bao ăn bao ở.” Đoạn Dã nghiêm túc nhìn cô.
“…”
Cô đúng là tin chuyện ma quỷ của cậu ta rồi, mới cảm thấy cả ngày hôm nay cậu ta làm như vậy chỉ đơn giản là báo đáp ơn cứu mạng tối hôm qua.
Đoạn đại thiếu gia làm việc rõ ràng đều là thủ đoạn marketing lanh lợi.
Như là đứng trên đường lôi kéo người qua đường hỏi “Có muốn trải nghiệm miễn phí dịch vụ của cửa hàng chúng tôi không”, sau đó chờ bạn vào trong cửa hàng xong, sau khi trải nghiệm miễn phí xong liền bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm với bạn cứ như dùng võ thuật.
“Không nói tôi có cần hay không, cậu lấy đâu ra tự tin, cảm thấy lượng làm việc của cậu xứng với lượng cơm cậu ăn?” Trình Lạc nghiêm túc hỏi.
“Tôi có thể chỉ ăn một nửa, ngủ chỉ cần sofa, điện nước có thể dùng bớt đi.”
“…”
“Hơn nữa, ngoại trừ dọn dẹp vệ sinh với làm chân chạy mua đồ, quần áo tôi cũng có thể giặt, cơm cũng có thể học làm, chị xem có cần cái gì, chỉ cần chị nói được, tôi liền làm được.”
“…”
“Còn có,” Đoạn Dã nói tới đây lại dừng một chút: “Vừa rồi nghe chị họp, giống như có người nói kịch bản tình cảm chị viết không chiếm được vị, nam chính nữ chính thân mật rất đơn giản, sau đó chị nói chị không có kinh nghiệm gì.”
Trình Lạc chớp mắt mấy cái: “Làm, làm sao?”
“Nếu chị muốn trải nghiệm cái gì,” Đoạn Dã cúi đầu nhìn mình: “Tôi cũng có thể làm cho chị.”
“…”
“Chị, thu nhận tôi mấy ngày đi.”