Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 57: Chương 57: Thiếu






Edit: windy

Khí huyết xông lên tận đầu, cả người Lương Cầm không nhịn được phát run lên.

Nghe xong những lời này phản ứng đầu tiên là, bà cảm thấy chàng trai ở trước mặt mình còn quá trẻ, hoặc là đối với bà mà nói chỉ là một đứa trẻ, chỉ là mấy câu ngoan độc thanh niên trẻ tuổi thích nói mà thôi.

Mà khi anh dứt lời xong cũng không quay đầu rời đi, mà là đứng tại chỗ bình tĩnh mà nhìn chằm chằm bà, ngược lại làm cho bà đứng không vững, cảm giác kia liền sụp đổ.

Giống như lời lúc trước anh nói “Ý chí cháu theo đuổi con gái cô, tuyệt đối không thể bởi vì bất cứ ai can thiệp vào liền dập tắt”, quả thực là nói được thì làm được, những lời đêm nay anh nói cũng không phải đang giả vờ làm anh hùng.

Nếu hôm nay nghe xong những lời Lương Dĩ Toàn nói xong, Lương Cầm vẫn đang cho rằng thanh niên trẻ tuổi còn quá khờ dại, biết rõ thời gian với hiện thực sẽ chia rẽ hai người nghé con không sợ hổ này, nhưng đến giờ phút này, quả thật bà đã có chút dao động rồi.

Người mấy chục năm kinh doanh âm nhạc như một ngày với người múa ba lê mấy chục năm như một ngày, đều là người cố chấp đến tận xương tủy.

Bà không thể chia cách bọn họ.

Thời gian hay hiện thực có lẽ cũng không thể.

Lương Cầm quay đầu đi, nhắm mắt lại lấy bình tĩnh, dặn bản thân không quá luống cuống, sau đó quay qua từ từ mở miệng: “Tôi là mẹ con bé, sao tôi có thể…” Bà hít sâu một hơi, “Nghĩ xấu xa như vậy?”

“Cậu Biên, nếu tương lai cậu quả thật có thể làm được như những lời cậu nói hôm nay, tôi đương nhiên sẽ cao hứng cho con gái tôi, cũng sẽ chúc phúc hai người. Nhưng trước đó, mong cậu không được vô lễ khoa chân múa tay với quan hệ của tôi và con gái tôi. Cậu mới quen con bé được bao lâu, mới tham gia vào cuộc sống của con bé bao lâu, liền tùy ý phỏng đoán người nhà của con bé như vậy?”

“Cô Lương,” Biên Tự cười cúi mắt xuống, “Có một số việc cháu vốn không muốn nói, dù sao cô ấy không nói cho cô luôn có lý do của cô ấy. Nhưng không ai không nói, khả năng cô vĩnh viễn không nhận ra quan hệ của cô với con gái cô, cho nên cháu tự quyết một lần.”

Lương Cầm nhăn mày lại.

“Chắc là cô không biết, tháng tám năm nay lúc cô ấy tham gia tuần diễn Châu Âu đã bị viêm gân chân, sau khi về nước làm vật lý trị liệu đến lúc phục hồi cũng tầm ba tháng. Đây mới là lý do thật sự cô ấy không tham gia biểu diễn.”

Lương Cầm kinh ngạc lắc đầu: “Vì sao con bé… Vì sao không nói với tôi…”

Biên Tự kéo khóe miệng, nhàn nhạt nhìn bà: “So với cô đúng là cháu mới quen cô ấy không lâu, cũng không tính nghiêm khắc với người nhà cô ấy, nhưng cháu biết cô ấy không nói việc này cho bà ngoại, là sợ bà ngoại lo lắng, còn không nói cho cô biết, là sợ cô thất vọng. Cô có hiểu khác biệt ở trong này không?”

Sắc mặt Lương Cầm lập tức trở nên tái mét.

“Cháu nghĩ cô ấy là con gái của cô, chuyện may mắn duy nhất cũng là may mắn nhất với cô ấy, chính là vào năm vỡ lòng đó cô ấy đã thích ba lê. Nếu không bị ép tiếp nối ước mơ của cô, cuộc sống của 21 năm này chính là một bi kịch không rõ đầu đuôi.

Biên Tự nói xong lại quay lại gật gật đầu với Lương Cầm, bày tỏ đã nói hết, xoay người lên xe.

Xe cứ thế nghênh ngang rời đi, trong đêm lạnh giá, Lương Cầm vẫn không nhúc nhích nghẹn ngào ngay tại chỗ.

***

Sau khi Lương Cầm rời đi, Lương Dĩ Toàn cùng bà ngoại ăn bữa cơm chiều đơn giản, thu dọn bát đĩa xong cũng rảnh rỗi, gửi một tin nhắn cho Biên Tự, hỏi anh đang làm cái gì, một hồi lâu cũng không nhận được hồi âm.

Giữa trưa Lương Dĩ Toàn thừa dịp bà ngoại cùng mẹ thái rau trong bếp, đã gửi cho Biên Tự một tin nói đêm nay cô ở lại nhà bà ngoại, bảo anh không cần đi tới đón cô nữa.

Lúc ấy sau một giây Biên Tự đã nhắn lại một câu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.