Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 58: Chương 58: Thiếu






Edit: windy

Phát hiện tầm mắt Biên Tự đang lạc ở một nơi nào đó một lúc, trong đầu Lương Dĩ Toàn như vang lên một tiếng “oanh”.

Cô lấy lại bình tĩnh, nghĩ xem làm thế nào nói sang chuyện khác, nhanh chóng bỏ qua chuyện này, lại chợt nghe thấy một tiếng chạm nước truyền tới từ điện thoại.

Cùng lúc đó, màn hình lắc lư một cái, giống như Biên Tự điều chỉnh lại dáng ngồi.

Nhận ra cái tay nhàn rỗi kia của anh ở dưới nước đang làm động tác gì, lòng bàn tay Lương Dĩ Toàn như nắm củ khoai lang nóng, cuối cùng không thể nhịn được nữa tắt cuộc gọi đi.

Biên Tự phía bên này nghe được tiếng nhắc nhở mới ngẩng đầu, chậm rãi trừng mắt nhìn màn hình im ắng, gửi tới một tin nhắn thoại: “Lương Dĩ Toàn, súng thật đạn thật đã biết rồi, còn thế sao?”

Phía bên kia chậm chạp không trả lời lại.

Biên Tự dựa người ra sai, một cánh tay gác lên cạnh bồn tắm lớn, một cánh tay cầm di động, lười biếng gửi thêm một tin thoại nữa: “Được, ngày mai về nhà tôi cho em luyện da mặt dày lên.”

***

Sáng sớm hôm sau, Lương Dĩ Toàn ăn điểm tâm xong rồi từ nhà bà ngoại đi ra, nhìn thấy xe Biên Tự đã dừng ở trước đình viện.

Bà Phương hàng xóm đang ở trong sân tưới hoa, vừa thấy cô liền chỉ vào xe của Biên Tự nói: “Tiểu Toàn, bạn trai cháu thật tốt, sáng sớm đã đến rồi!”

Lương Dĩ Toàn xấu hổ gật gật đầu với bà Phương, xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy khóe miệng Biên Tự mang theo trêu chọc, bên tai lại vang lên câu nói “Ngày mai về nhà tôi cho em luyện da mặt dày lên”.

Tốt cái gì mà tốt, rõ ràng là một bụng ý nghĩ xấu xa.

Cô đến chỗ ghế cạnh ghế lái lên xe, không cho Biên Tự có cơ hội nhắc đến chuyện hôm qua, lấy ra một hộp cơm trong suốt ở trong túi giữ ấm: “Bà ngoại em nhất định bảo em đưa sủi cảo hấp cho anh.”

“Nghe em nói thấy rất miễn cưỡng.” Biên Tự nhíu mày.

Lương Dĩ Toàn dò xét anh: “Nói giống như anh thích ăn vậy.”

“Em đút thì tôi liền thích ăn.” Biên Tự khẽ mở miệng, lấy tay chỉ chỉ miệng mình.

Lương Dĩ Toàn chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà Phương ở chỗ sân, phát hiện bà Phương quả nhiên không tưới hoa, mà cầm xô nước nhìn chằm chằm bọn họ.

Cô cứng ngắc quay đầu lại: “Vậy anh thích ăn hay không.”

“Lương Dĩ Toàn, sáng sớm tinh mơ tôi đã đi qua nửa Nam Hoài tới đón em đi làm, đút tôi ăn sủi cảo sẽ mất mạng em hả?”

“Có bà đang nhìn.”

“Vậy thì thế nào, chờ lúc em kết hôn còn ở trước mặt bảy bà cô tám bà dì hôn môi tôi đấy, em không tính kết hôn hả?”

“…”

Ai tới kéo kẻ lưu manh này đi.

Lương Dĩ Toàn thở ra một hơi, mở nắp hộp, rút một đôi đũa ra, gắp một cái sủi cảo nhân ngô, nhét vào trong miệng anh.

Nghẹn chết anh đi.

***

Ăn sủi cảo xong liền xuất phát, xe chạy từ Nam Giao vào nội thành, hai người câu được câu không trò chuyện như có cũng được không có cũng không sao.

Đợi tới gần trung tâm vũ đạo, Biên Tự đổi tay sang lái tay phải, tay trái xoa xoa thái dương, giống như có chút bất mãn: “Tình hình Nam Hoài thông thuận như vậy?”

“Chẳng lẽ anh trông ngóng em đến muộn hả?” Lương Dĩ Toàn nói thầm.

Biên Tự thở dài: “Buổi tối mấy giờ tan làm?”

“Anh tới đón em?”

“Ừm,” Biên Tự gật gật đầu, “Đón em về luyện da mặt.”

Lương Dĩ Toàn liền biết không có khả năng anh sẽ từ bỏ chuyện tối hôm qua, lắc đầu nói: “Em không tan làm.”

Xe dừng lại trước tín hiệu đèn giao thông, Biên Tự quay đầu nâng cằm cô lên: “Cũng được, vậy thì luyện ở trung tâm vũ đạo.”

“…”

“Anh có thể ra dáng người một chút không?” Lương Dĩ Toàn đẩy tay anh ra.

“Tôi có ra người hay không là do em quyết sao?”

Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn anh một cái: “Em thật không xác định được thời gian tan làm, mấy hôm nay đang chọn diễn viên chính cho vở kịch mới, khả năng ở lại cũng không chắc lắm, đến lúc đó sẽ gọi điện trước cho anh.”

Biên Tự gật gật đầu: “Đi đi.”

Lương Dĩ Toàn nhìn vẻ mặt miễn cưỡng với bộ dáng không thấy thú vị của anh, hỏi: “Em đi làm thì anh làm cái gì?”

“Chờ em tan làm.”

Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại.

Trước kia sợ anh quá bận, bây giờ thật là sợ anh quá rảnh rỗi rồi.

“Anh không thể tự tìm chút việc cho mình làm sao?” Cô không nhịn được hỏi.

“Này không phải việc sao?” Biên Tự nhướn mày cười.

“Chuyện gì?”

“Ăn cơm nhão.”

“…”

Lúc xe dừng lại ở trước trung tâm vũ đạo, Lương Dĩ Toàn buông tha cho người có thể nói dóc tới độ đem chuyện “ăn cơm nhão” nói giống như “muốn nghiên cứu khoa học”.

Cô từ ghế bên xuống xe, lúc đi đến chỗ tay lái, thấy Biên Tự kéo cửa kính xuống: “Lương Dĩ Toàn, đi như vậy, có phải quên cái gì rồi không?”

“Em quên cái gì rồi hả?” Lương Dĩ Toàn nghi ngờ quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, xem có phải rơi đồ gì rồi không.

“Quên trả tiền xe rồi.”

Lương Dĩ Toàn sửng sốt còn chưa phản ứng kịp, sau gáy bỗng nhiên bị giữ lại, cả người bị ép cúi xuống.

Trên môi truyền đến ẩm nóng, Biên Tự cuốn lấy môi dưới của cô nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó thả cô ra: “Được rồi, trả xong rồi.”

***

Lương Dĩ Toàn cảm thấy Biên Tự không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.