Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 63: Chương 63: Thiếu






Edit: windy

Lương Dĩ Toàn nhìn ra mẹ nói ra những lời này đều không dễ dàng gì.

Cô biết mẹ là người có lòng tự trọng rất mạnh, luôn treo một nụ cười khéo léo ở trước mặt người khác, thể hiện đoan trang ung dung, sẽ không đem vết sẹo của mình để lộ ra cho người ta xem.

Trước hôm nay, cho dù là người nhà, cô cũng chưa từng nghe mẹ tự mình nhắc tới quá trình sự nghiệp của bà, hoặc là nói cái gọi là thất bại.

Lúc còn nhỏ, cô hỏi mẹ vì sao không ở đoàn múa, mẹ chỉ nói rất đương nhiên, tuổi tác đã tới thời điểm thân thể xuống dốc, rời khỏi đoàn là chuyện đương nhiên, chứ không nói với cô bà có bao nhiêu phần không cam lòng.

Cũng giống như, cô hỏi mẹ vì sao trong nhà không có ba, mẹ cũng chỉ bâng quơ giải thích, nói sau khi bọn họ kết hôn xong ở chung không hòa thuận, liền không miễn cưỡng chọn cách tách ra, mà không nói nguyên nhân cụ thể của việc không hòa thuận là gì, cũng không nói bà có ghi hận gì với cuộc hôn nhân tan vỡ này hay không.

Mà hôm nay, lần đầu tiên bà ở trước mặt cô tự tay để lộ vết sẹo của mình, Lương Dĩ Toàn đột nhiên nhận ra, nhiều năm như vậy cô vẫn cảm thấy quan hệ của cô với mẹ cực kì không thân thiết, nhưng cảm giác không thân này cũng không phải chỉ có một mình cô nhận ra.

Lúc mẹ trở thành người mẹ xa cách, con gái cũng trở thành con gái xa cách.

Cô không phải người có thể phó thác tâm sự cho mẹ, mẹ cũng không là người có thể phó thác tâm sự cho cô.

Lương Dĩ Toàn không biết tại sao lại cảm thấy có chút khóc chịu, nước mắt không dừng được cứ thế chảy ra.

Lương Cầm giống như thấy sắp luống cuống, xoay người đi ra ngoài: “Vậy mẹ về trước đây.”

“Mẹ…” Lương Dĩ Toàn vội vàng lau nước mắt, tiến lên kéo cánh tay của Lương Cầm.

Bước chân Lương Cầm ngừng lại, đưa lưng về phía Lương Dĩ Toàn chớp chớp đôi mắt cay cay, điều chỉnh lại biểu tình xong xoay người lại: “Còn có việc gì nói với mẹ sao?”

Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.

Trong quá trình nối lại tình xưa với Biên Tự, cô hiểu rõ hòa giải một mối quan hệ không phải chỉ là làm theo một đơn thuốc dân gian.

Hai mẹ con bọn họ luôn luôn cực kì bị động, không đợi mâu thuẫn tích lũy đến đỉnh cao thì ai cũng sẽ không đi chọc phá biểu cảm bình tĩnh này, nếu đêm nay có cơ hội, đã nói tới đây, cô cũng muốn nói với mẹ chút gì đó.

Trầm mặc một lát, Lương Dĩ Toàn từ từ thu nước mắt lại, hít sâu một hơi: “Mẹ, con không cảm thấy mẹ thất bại, cho dù là làm một vũ đạo viên vẫn là một người mẹ.”

Vẻ mặt Lương Cầm hơi khựng lại.

“Cho đến bây giờ con vẫn chưa gặp cha, cũng không biết ông ấy trông thế nào, đến nằm mơ cũng không nhìn thấy mặt ông ấy, trước đây quả thật vì việc này mà bị tổn thương không ít, mỗi lần bị người khác chê cười liền khó chịu trốn đi,” Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, chậm rãi nói, “Nhưng sau lúc sáu tuổi, mẹ trở về Nam Hoài sống với con và bà ngoại trong mấy năm, con giống như dần dần không để ý thiếu mất “người cha” rồi.”

“Bởi vì con phát hiện mẹ ưu tú như thế, chuyên chú với vũ đạo như thế, cuộc sống phong phú như thế, người kia có tồn tại hay không đối với mẹ mà nói tuyệt đối không quan trọng, cho nên con cũng hiểu được là không sao cả, con cảm giác những người cười nhạo con đã nói sai rồi, chúng ta không phải người bị vứt bỏ.”

Lương Cầm kìm nén cảm xúc quay đầu đi.

“Khả năng mẹ sẽ không biết, nhận thức này đối với con của năm đó thật sự rất quan trọng. Để cho một đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình đơn thân không cảm thấy mình không có cha là một chuyện cực kì đáng thương, để cho cô ấy vào mỗi lần ước nguyện thổi nến sinh nhật sẽ không ngẩng đầu cầu nguyện ông trời cho cô ấy một người cha, mà là hi vọng trở thành một vũ đạo viên lợi hại như mẹ, đây là thành công của mẹ.” Lương Dĩ Toàn tiến lên ôm lấy bà, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Lương Gầm run rẩy gật gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô, nhắm mắt lại không tiếng động mà rơi nước mắt.

***

Hai mẹ con đều khóc mờ hóa trang, đứng trước bồn rửa mặt trong phòng hóa trang trang điểm lại một chút, Lương Cầm xách túi lên nói: “Giờ không còn sớm nữa, mẹ tới cùng đồng nghiệp giờ còn đợi ở dưới lầu, mẹ đi trước đây, hai ngày này con ở Thành Bắc nếu có thời gian có thể tới ăn một bữa.”

Lương Dĩ Toàn gật gật đầu đưa Lương Cầm ra ngoài, vừa mới kéo cửa phòng hóa trang ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Biên Tự ôm cánh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.