Edit: windy [Chính văn hoàn rồi nha mọi người. Cơ mà Ngoại truyện thì quá nhiều luôn...]
Mang tai Lương Dĩ Toàn như bị phỏng, dơ tay đẩy Biên Tự một cái: “Em thấy anh vẫn nên nằm mơ tiếp đi…”
Biên Tự ôm cô cười: “Tốn tiền mua giấc mơ đẹp trở thành sự thật không được?”
“Anh cho rằng tiền là vạn năng hả?” Lương Dĩ Toàn dò xét anh, “Sau đó em vẫn có buổi diễn, anh hủy chiếc váy này, chính là có mất thêm tiền cũng không kịp làm cái mới rồi.”
Biên Tự tiếc nuối lắc đầu: “Tôi đợi đến cuối cùng được chưa.”
“…”
“Anh không nên nói cái này ở chỗ này…” Lương Dĩ Toàn nhíu mày, dùng ngón trỏ chọc chọc eo của anh, “Nhanh đi gặp ông nội anh đi.”
“Trước tiên là nói về được chưa.”
Lương Dĩ Toàn thở dài: “Đi… Tối mặc về, đều nghe anh.”
***
Phòng hóa trang bật lò sưởi, so với ngày tuyết rơi ở bên ngoài không phải cùng một mùa.
Biên Tự cầm áo khoác lông màu trắng dài tới cẳng chân của cô khoác lên trên người cô, lúc này mới nắm tay của cô.
Đến dưới cửa lớn, Biên Tự tiến lên gõ gõ cửa sổ phía sau xe chiếc Bentley màu đen.
Cửa kính hạ xuống, Lương Dĩ Toàn khom lưng xuống, chống lại ánh mắt cười tít của ông cụ: “Ông nội Biên, chào ông, cháu là Tiểu Toàn.”
“Ta biết, nhìn màn múa đặc sắc như vậy, sao có thể không nhận ra cháu chứ?” Biên Hồng Thuật cười ngoắc ngoắc cô, “Trời lạnh đừng để bị cóng, mau vào trong xe.”
“Vâng.” Lương Dĩ Toàn ngồi vào ghế sau.
Biên Tự vừa mới bước lên kéo cửa ghế cạnh tay lái cho, chợt nghe tiếng Biên Hồng Thuật từ phía sau vang lên: “Ta cho cháu lên xe sao?”
“Làm sao,” Động tác nắm tay cầm cửa của Biên Tự ngừng lại một chút, “Đến chỗ cháu thì trời không lạnh nữa rồi hả?”
“Cháu nên xem chỗ nào mát mẻ đứng đợi đi.”
Biên Tự nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lương Dĩ Toàn, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lương Dĩ Toàn khẽ gật gật đầu.
Biên Tự đóng cửa xe đi ra bên ngoài đợi.
Trong xe an tĩnh lại, Lương Dĩ Toàn nghiêng người đối mặt với Biên Hồng Thuật: “Ông nội Biên, ông có chuyện gì cần nói riêng với cháu sao.”
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn nói với cháu, trong cái… lần trước của hai đứa…”
“Phòng trực tiếp.” Lương Dĩ Toàn tiếp lời.
“Đúng, chính là cái đó, không phải ông nội thúc giục cháu với Tiểu Tự tới bàn chuyện hôn sự sao?”
Biên Hồng Thuật vuốt ve cây gậy trong tay: “Sợ cháu hiểu lầm ông là trưởng bối chuyên quyền độc đoán, ông giải thích với cháu một câu, lúc ấy ông sợ Tiểu Tự không hiểu chuyện mới nói như vậy, sau này thấy trong lòng nó có tính toán, cũng thật lòng thật dạ với cháu, ông nội cũng an tâm. Cho nên chuyện hôn sự hai đứa tự quyết là được, ông nội với ba mẹ Tiểu Tự cũng cực kì thoải mái, sẽ không nhúng tay an bài lung tung. Đương nhiên, nếu cháu muốn lập gia đình, Tiểu Tự lại không có động tĩnh, vậy cháu nhất định phải nói cho ông, ông đi xách lỗ tai nó!”
Lương Dĩ Toàn bị chọc cho cười: “Cháu đã biết, cháu không hiểu lầm ông nội, cháu nói với anh ấy là thấy ông rất đáng yêu.”
“Vậy sao? Tiểu tử này, có lời hay như vậy mà không nói cho ta biết!” Biên Hồng Thuật hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn Biên Tự ngoài cửa sổ, lắc đầu, “Bên ngoài lạnh, cũng đừng để nó bị đông cóng thật, còn có một việc ông nội cũng không vòng vo nữa, sớm tỏ thái độ với cháu một chút, để cháu an tâm.”
“Ông nói đi.”
“Tuổi cháu còn nhỏ, sự nghiệp đang trong lúc đi lên, nên lúc hợp lại cần phải dốc sức, đều là làm nghệ thuật, ông nội cực kì ủng hộ cháu trước mắt lấy sự nghiệp làm đầu, sẽ không cưỡng cầu cháu với Tiểu Tự để cho ta được ôm chắt sớm, chỉ cần hai đưa thoải mái là được.” Biên Hồng Thuật cười vỗ vỗ mu bàn tay Lương Dĩ Toàn, “Nói ra không sợ cháu chê cười, đừng nói ôm chắt, ông cũng chưa từng trông cậy tiểu tử kia có thể lập gia đình, có người ở bên cạnh nó chính là phúc lớn nhất của nó, cũng là kinh hỉ lớn nhất cho nhà chúng ta rồi.”
Lương Dĩ Toàn không biết làm sao, chóp mũi có chút chua xót, mấp máy môi nói: “Cảm ơn ông nội Biên…”
Biên Hồng Thuật nghiêm mặt lại: “Cháu tính xem, cháu gặp ra mà đã gọi ông nội Biên bao nhiêu lần rồi?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt.
“Cháu thấy Tiểu Tự gọi ta thế nào chưa?”
Lương Dĩ Toàn phản ứng kịp, nhanh chóng hắng giọng hô: “Ông nội.”
Biên Hồng Thuật cười vang lên, kéo cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với Biên Tự đứng cách đó không xa: “Nào, tới đón cháu dâu của ông về đi, đừng đụng đụng chạm chạm đấy.”
Lương Dĩ Toàn nghe thấy mà ngại ngùng, Biên Tự lại rất tự nhiên, tiến lên kéo cửa sau ra, duỗi tay về phía cô đón cô, quay qua nói với Biên Hồng Thuật: “Này còn cần ông dặn dò sao?”
***
Lương Dĩ Toàn lại lên lầu lần nữa, đến phòng hóa trang thay quần áo với mang túi đi, tạm biệt mấy giáo viên trong đoàn với mấy diễn viên còn chưa rời khỏi, xong đi theo Biên Tự lên một chiếc Bentley khác.
Xe chậm rãi rời khỏi kịch trường, cả ngày bận rộn chân không chạm đất với tiếng ồn rầm rĩ bên tai cuối cùng đã kết thúc, Lương Dĩ Toàn cuối cùng cũng có thể trầm tĩnh lại, người nghiêng về phía Biên Tự, đầu nhẹ nhàng tựa lên trên bờ vai anh.
Biên Tự nắm lấy tay cô đặt ở trên đùi: “Vừa rồi ông nội nói gì với em hả?”
“Không nói cho anh.” Lương Dĩ Toàn cười lắc lắc đầu.
Biên Tự đưa tay gõ nhẹ lên trên trán cô một cái: “Không nói cho tôi biết thì tôi cũng đã rõ rồi.”
Lương Dĩ Toàn giương mắt nhìn anh một chút, nhỏ giọng