Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 66: Chương 66: Thiếu






Edit: windy (“Chứng năm sau lĩnh, có cô ấy mỗi ngày đều là ngày hoàng đạo…” Biên Tự said.)

Lương Dĩ Toàn đã nghe đơn khúc <Rosabella> rất nhiều lần như vậy, giọng của ca sĩ cũng rất quen thuộc, nhưng đợi thật sự tiếp xúc với Từ Ý Phong xong, há miệng thở dốc vẫn không biết chào hỏi thế nào cho thích hợp, dùng khẩu hình nói với người đàn ông ở bên cạnh: Nói cái gì?

Qua một hai giây, Biên Tự còn chưa đưa ra tin hiệu, Từ Ý Phong ở đầu bên kia đã thăm dò kêu một tiếng: “Chị dâu?”

Lương Dĩ Toàn khẩn trương đáp lại một câu: “Xin chào.”

“Chị dâu, chị là chị dâu của em sao?”

Lương Dĩ Toàn đang nhìn Biên Tự cười đến không nhìn rõ, nói với đầu điện thoại bên kia: “Đúng là chị dâu chú…”

Từ Ý Phong cười một tiếng: “Vậy em an tâm rồi, chị dâu chị không biết đâu, tháng này lúc em bận rộn chạy thông cáo nhất lại bị anh em lôi đến trên đảo ghi âm bài hát, trạng thái không tốt còn bị anh ấy nhốt vào trong phòng tối nhỏ, ở trong phòng thu âm tròn ba ngày…”

“Một ca sĩ chuyên nghiệp vẫn muốn nhà chế tác chờ chú tìm được trạng thái,” Biên Tự nhíu mày ngắt lời anh ta, “Lời này chú nói là bán thảm hay là tự rước lấy nhục?”

Đầu bên kia yên tính ba giây, sau đó vang lên giọng yếu ớt của Từ Ý Phong: “Anh em sai rồi…”

“Được rồi, tắt đây.” Ngón tay Biên Tư bấm vào phím gọi màu đỏ.

“A từ từ, anh, em nên trả lời với bên ngoài như thế nào?”

“Là hỏi chú cưới sao?”

Từ Ý Phong: “…”

Tắt điện thoại, Lương Dĩ Toàn ghé mắt dò xét Biên Tự: “Anh có thể nói với người khác khách khí một chút không.”

Mấy ngày nay Biên Tự ở trước mặt cô thật sự thay đổi không ít, có đôi khi cô sẽ hốt hoảng cảm thấy “Hy sinh một mình cô, hạnh phúc hàng nghìn nhà”, cô dùng lúc trước bị đắc tội đổi lấy mọi người bên cạnh Biên Tự được anh đối đãi nhẹ nhàng.

Hiện tại xem ra lão tổ tông nói không sai, giang sơn dễ đổi, bản tính quả thật khó dời, Biên Tự há mồm một cái vẫn khiến người khác không thể nào nói lại nổi.

Biên Tự tiếc nuối thở dài: “Bảo bối, biết là hành vi bây giờ của em gọi là gì không?”

“Cái gì?”

“Được tiện nghi vẫn còn khoe mẽ,” Biên Tự lắc lắc đầu, “Em cũng không nhìn em, tôi đem kiên nhẫn lên trên người ai mới không lòng thanh thản khách khí với người khác?”

***

Biên Tự để Lương Dĩ Toàn chọn phim tiếp, nhưng Lương Dĩ Toàn nào có tâm tư chọn tiếp nữa.

Kiểm tra điện thoại xong, cô phát hiện cho dù là weixin hay là weibo, tin tức đều đầy ụ. Không gì ngăn cách được cư dân mạng, tổ tiết mục liên quan tới chương trình hẹn hò, bạn bè trong tiết mục, còn có bạn bè trong vòng ba lê đều hỏi tin tức.

Còn có có mấy trưởng bối không phải người ăn dưa, mà là bị người một truyền mười mười truyền trăm báo tin cho, chắc là truyền đến truyền đi liền biến thành “nghi ngờ đã kết liền cành” biến thành “Tin vui kết liền cành”, cho nên trực tiếp chúc mừng cô rồi.

Biên Tự là kiểu bên ngoài trời sập cũng không có liên quan gì tới anh, Lương Dĩ Toàn lại không nhịn được, cầm điện thoại trả lời từng cái một.

Biên Tự ở bên cạnh xoa xoa thái dương, nhìn cô cũng giống như một cô gái nghiện mạng vậy, ôm di động đầu cũng không ngẩng lên mà chọc chọc bàn phím, thở dài một hơi, tắt giao diện mua vé phim đi, đứng dậy thu dọn bát đũa.

Chờ anh trở về, Lương Dĩ Toàn vẫn đang chuyên chú tiếp tục bấm.

Biên Tự lại đến ban công rút ra một điếu thuốc.

Lấy ra một điếu xong rồi trở về, nhìn Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu xoa xoa cổ, anh vừa định hỏi cô có phải trả lời xong rồi không, lời còn chưa nói ra, lại thấy cô cúi đầu xuống.

Đợi Lương Dĩ Toàn trả lời xong hết các tin nhắn xong, đầu óc choáng váng ngẩng lên, nhìn thấy bàn ăn đã sạch sẽ, bốn phía lặng im, đã không thấy bóng dáng của Biên Tự đâu.

Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lòng hồi hộp vừa vang, đi đến cửa phòng ngủ chính nhìn bên trong thử, không thấy Biên Tự ngủ trưa, lại trằn trọc lên lầu hai.

Cửa thư phòng lầu hai khép hờ, Lương Dĩ Toàn đi tới phía trước vừa muốn gõ cửa, chợt nghe một tiếng thở dài…

“Nói cái gì nhỉ? Thế giới của hai người? Tao thấy là thế giới của hai ngàn người.”

“Hai ngàn người, tao xếp sau cùng.”

“Mày nói hôn nhân có phải nấm mồ của tình yêu không, hử?”

“Thôi, mày thì biết cái gì, thứ tự của mày còn ở sau tao.”

“Tao còn cùng cô ấy ăn cơm, mày thì sao, cô ấy đấy cơm cũng quên cho mày ăn.”

“…” Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thăm dò nhìn vào bên trong.

Biên Tự ôm Peach ngồi ở trước bàn sách, đang dùng tay vày loạn lông của Peach, nghe thấy động tĩnh liền


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.