Edit: windy
Mùng hai tết âm lịch, Lương Dĩ Toàn theo Biên Tự về nhà cũ Biên gia bên Thành Bắc.
Hai ngày trước hai người một nam một bắc nên tách ra.
Lương Dĩ Toàn nghĩ tới lúc sau khi kết hôn ngoại trừ giao thừa ra đều dính lấy nhau, cũng không vội để năm nay dính với nhau, mà Biên Tự lại luôn cùng cô ở lại Nam Hoài, giao thừa mới đoàn tụ với gia đình, vẫn nên để anh về bồi trưởng bối thì hơn, cô cũng chuyên tâm đón giao thừa cùng bà ngoại và mẹ.
Biên Tự đồng ý với Lương Dĩ Toàn, nhưng vẫn giống như miếng kẹo mè xửng, không tách ra được bao lâu lại dính lại – hôm sau mùng một tháng giêng, Biên Tự liền đưa ba Biên mẹ Biên tới Nam Hoài, đã xem chúc tết coi như là để cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt rồi.
Ban đầu Lương Dĩ Toàn vẫn có chút lo lắng. Dù sao mẹ chỉ là chấp nhận cô lựa chọn Biên Tự, nhưng đối với chàng con rể không buông tha người này thật sự không thể gọi là thích, không nghĩ tới tình hình thực tế lạc quan hơn cô nghĩ rất nhiều.
Xem ra cảm tình của ba Biên mẹ Biên rất tốt, cực kì ân ái, lại đều là người quen nói chuyện trên thương trường, lúc nói chuyện xã giao cũng rất tốt. Lại thêm Trung Quốc có câu “Lễ nhiều người không trách”, quà cáp Biên gia chuẩn bị tới lại cực kì chu đáo, không thể bắt bẻ, mẹ cũng là có chừng mực, đi một hồi lâu mới tới, hai bên cũng chưa xảy ra cái gì.
Đợi sau khi kết thúc, ba Biên mẹ Biên về Thành Bắc trước, Biên Tự ngủ lại ở Nam Giao một đêm, đến mùng hai tới nhà bà ngoại Lương Dĩ Toàn ăn cơm trưa xong liền đưa Lương Dĩ Toàn đi, đổi thành cô tới Thành Bắc làm khách.
***
Hai người về đến nhà cũ Biên gia sau hơn mười hai giờ, vừa vừa tới cửa viện liền nhìn thấy hai cha con Biên Tuyết Hòa với Biên Thần ngồi phơi nắng uống trà ở đình viện.
Trợ lý giúp hai người kéo vali vào trong phòng.
Nghe thấy động tĩnh, hai cha con đồng thời ngẩng đầu lên.
Biên Tự nắm tay Lương Dĩ Toàn đi tới phía trước: “Ba, anh.”
Ngày hôm qua Lương Dĩ Toàn vừa mới gặp Biên Tuyết Hòa, nói với ông không ít, lúc này vẫn cảm thấy thân thiết, khẽ khom người chào hai người: “Cháu chào chú Biên, anh Biên.”
“Cuối cùng đã tới,” Biên Tuyết Hòa cười chỉ chỉ hai người, “Đang rảnh rỗi nói hai đứa bao giờ thì tới đây.”
Biên Thần đứng dậy kéo ghế dây mây ra cho hai người: “Trên đường đi mệt mỏi chứ, ngồi nghỉ một lát đi.”
“Lát nữa,” Biên Tự khoát tay, “Lên lầu sắp xếp trước đã.”
“Nhanh đi,” Biên Tuyết Hòa không vui than thở, “Không đủ người chơi đấu địa chủ cũng không đấu lại, mẹ con với chị dâu con ra ngoài mua quà rồi, ông nội con lại chán ghét chúng ta, tình nguyện ngủ trưa cũng không theo chúng ta thông đồng làm loạn… Tiểu Toàn có thể chơi không, lát nữa cùng chú chơi hai ván.”
Lương Dĩ Toàn không nghĩ tới lúc trước ở trong tiết mục học Trình Lạc với Thẩm Tế chơi mấy trò kia lại có thể dùng vào lúc tới gặp phụ huynh, nhanh chóng gật gật đầu: “Năm rồi cháu mới học qua xong.”
Biên Tự không biết nghĩ đến cái gì, khóe mắt mang theo gió liếc nhìn cô: “Hử? Học với ai?”
“Với Trình Lạc và Thẩm…” Lương Dĩ Toàn nói đến một nửa thì ngừng lại, ý thức được Biên Tự có chỗ kì quái.
Ngày đó bởi vì chuyện cá trạch cô giận dỗi với Biên Tự, vốn là muốn hợp tác với anh rửa bát đĩa, về sau Triệu Mộng Ân chủ động qua giúp đỡ, cô nghĩ tới đêm nay có thể vừa vặn đem phiền toái lớn này ra phía sau, liền lên lầu nghỉ ngơi, lúc đi qua lầu hai thì bị Trình Lạc với Thẩm Tế kéo đi đánh bài.
Biên Tự vừa thấy phần hợp tác đổi người cái, cũng đổi ý từ thích rửa bát sang đấu địa chủ, muốn gia nhập với bọn họ, kết quả bị cô với Trình Lạc vô tình từ chối.
Quá trình cô học chơi đấu địa chủ, thật sự Biên Tự không thích mấy thậm chí kí ức còn có chút ít ỏi.
Lương Dĩ Toàn hắng giọng, chưa nói xong tên của Thẩm Tế, nhỏ giọng nói: “Chính là lúc đó…”
Biên Tự bắt lấy cánh tay của Lương Dĩ Toàn, kéo người rời khỏi.
Lương Dĩ Toàn vội vàng bày tỏ xin lỗi không tiếp được với Biên Tuyết Hòa và Biên Thần, vào trong nhà hỏi Biên Tự: “Anh làm gì vậy?”
“Không được đánh bài?”
“Vì sao?”
“Lắm vì sao như vậy làm gì?”
Lương Dĩ Toàn nghiêm mặt lên: “Anh không nói vì sao, vì sao em phải nghe anh?”
“Còn muốn tôi nói?” Biên Tự cười nhạo một tiếng, “Lương Dĩ Toàn, trước mặt tôi em lại kéo lại hồi ức em học