Bởi vì Ngãi Giai Giai đi lại bất tiện, cho nên
ngày hôm sau Tề Hiên không cho cô tới công ty, miễn cho vết thương ở chân của
cô chuyển biến xấu .
Chính là Ngãi Giai Giai sau một ngày nghỉ ngơi,
cô cũng không cảm thấy bị chấn thương, hơn nữa Mai Tử Thành đem rượu thuốc lại
cho cô xoa rất tốt, nửa ngày cũng không đau đớn, thậm chí có thể đi lại, chỉ là
Tề Hiên lo lắng thái quá mà thôi.
Ngãi Giai Giai kềm nén không được, muốn đi Tề
thị tìm Tề Hiên, vì vậy lặng lẽ đi tới cửa, muốn lén chuồn đi.
"Giai Giai, con muốn đi đâu?" Bà Lâm
đột nhiên đi ra, hỏi.
"Mẹ Lâm, con muốn đi tìm thiếu chủ."
Ngãi Giai Giai cúi đầu, chột dạ nói.
"Thiếu chủ không phải bảo con nghỉ ngơi cho
tốt ư, ngoan, đừng đi loạn, chân của con còn chưa khỏe mà?" Bà Lâm kéo
Ngãi Giai Giai lại, không cho cô đi ra ngoài.
"Được rồi." Ngãi Giai Giai tâm bất cam
tình bất nguyện (không cam lòng, không muốn) mà ngồi vào sô pha, nhàm chán mở
ti vi xem.
Nếu như lúc này cô có thể ở Tề thị giúp thiếu
chủ phiên dịch văn kiện, thật là tốt biết bao a!
"Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ chân con
khỏe hẳn, muốn đi nơi nào cũng được." Bà Lâm khuyên.
"Con đã biết mẹ Lâm." Ngãi Giai Giai
uể oải nói.
Thiếu chủ bây giờ đang ở đó làm gì, ăn cơm chưa,
có mệt nhọc hay không?
Ngãi Giai Giai không ngừng nghĩ, nghĩ Tề Hiên
rốt cuộc có ăn cơm hay không, có nghỉ ngơi tốt hay không, có rất nhiều văn kiện
chờ anh từ từ phiên dịch hay không.
Bà Lâm nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn ngồi
ở trên ghế sa lon, vì vậy đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy bà Lâm đi vào, ý niệm
muốn lén chuồn đi nhóm lên trong đầu lần
nữa, cô thật sự là không ngồi được a, trong nội tâm luôn nhớ thiếu chủ.
Mặc kệ, chỉ là đi ra bên ngoài, sau đó lại thuê
xe đi Tề thị, sẽ không có quá nhiều đường cho cô đi, cho nên chút vết thương ấy
ở chân cũng không có gì đáng ngại.
Ngãi Giai Giai lần nữa đứng lên, sau đó đi tới
cửa, lặng lẽ chạy ra ngoài, nhưng mà mới đi ra khỏi cửa chính, một chiếc tắc xi
liền lập tức đứng ở trước mặt của cô, hơn nữa tài xế còn chủ động hỏi thăm cô,
"Tiểu thư, muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi cao ốc Tề thị." Ngãi Giai
Giai không do dự mà lên xe, trực tiếp nói địa điểm với lái xe.
"Được." Lái xe hưng phấn nói, chuẩn bị
lái xe, sau đó xe còn chưa có khởi động, một người đột nhiên xông lên xe của
anh ta.
"Tôi cũng đi." Trần Tiểu Ngoạn từ rất
xa nhìn thấy Ngãi Giai Giai lên xe, không biết cô muốn đi đâu, nhưng cũng không
quản, trực tiếp xông lên xe.
"Tiểu Ngoạn, cậu không đi học sao?"
Ngãi Giai Giai nghi vấn.
"Hôm nay thầy đi hẹn hò, cho nên mình cũng
đã xin nghỉ rồi, thuận tiện đi theo cậu nhìn xem bộ dáng dài ngắn của thiếu chủ
mà cậu nhớ mãi không quên. Là chị em liền dẫn mình cùng đi, không cho phép bỏ
mình lại." Bộ dạng của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ cảnh cáo nói, buộc chặt dây
an toàn, tỏ rõ thái độ của mình, quả thực chỉ cần không xuống xe, đơn giản chỉ
muốn đi theo.
"A ——" Ngãi Giai Giai bởi vì cái lý do
kia của Trần Tiểu Ngoạn không phải lý do mà kinh ngạc không thôi.
Thầy giáo hẹn hò cùng cô ấy xin nghỉ có liên
quan sao?
"Đừng á mà, tài xế mau lái xe đi."
Trần Tiểu Ngoạn vui vẻ nói.
Cô luôn nghe Ngãi Giai Giai nói chuyện về thiếu
chủ kia, rất là hiếu kỳ, hôm nay nói cái gì cô cũng muốn đi nhìn bộ dáng ‘
thiếu chủ ’ dài ngắn này một lần.
"A ——" Tài xế lạnh lùng trả lời, sau
đó lái xe.
Thêm một người, có nên thay đổi kế hoạch hay
không, nhưng mà nếu thay đổi kế hoạch..., thời gian cũng đã không kịp. Bỏ đi,
cùng lắm thì đợi lát nữa hắn đem một người khác ứng phó.
Tài xế tà ác cười, sau đó chuyên tâm lái xe.
Trần Tiểu Ngoạn ngồi ở đằng sau, trong lúc vô
tình ngẩng đầu, thấy được trong kính phía sau xe đột nhiên hiện lên nụ cười tà
như giết người của tài xế, toàn thân run rẩy một cái.
Cái tài xế này là lạ, cô vẫn là nên cảnh giác
một chút.