Tề Hiên sau khi ăn xong chủ động đem hộp cơm cất
đi, sau đó ngồi ở bên người Ngãi Giai Giai, lẳng lặng nhìn cô.
Cô ấy là Thiên Sứ là tiểu công chúa thật sự càng
nhìn càng xinh đẹp, nhìn mãi không chán.
"Thiếu chủ, anh ăn no chưa, làm gì mà nhìn
em như vậy a?" Ngãi Giai Giai xấu hổ nói.
Trước kia bị bé trai khác nhìn, cô hoàn toàn
không biết thẹn thùng, nhưng mà bây giờ bị thiếu chủ nhìn như vậy, cô vô cùng
thẹn thùng.
"Vì sao luôn gọi anh là thiếu chủ thế, rất
khó đổi cách xưng hô sao?" Bộ dạng của Tề Hiên ra vẻ đứa nhỏ tức giận,
phàn nàn nói.
Đã nói qua với cô ấy bảo cô ấy kêu tên của anh,
vì sao anh luôn nghe được cô ấy gọi anh ‘ thiếu chủ ’ ?
"Thực xin lỗi thiếu chủ, em nhất thời không
đổi cách xưng hô được, hơn nữa em thích gọi anh thiếu chủ." Ngãi Giai Giai
ngây thơ nói.
Không biết vì sao, cô cảm thấy gọi anh thiếu chủ
lại thoải mái, hơn nữa rất thuận miệng, kêu lên cũng vô cùng thân mật.
"Bỏ đi, chỉ là xưng hô mà thôi, em thích là
được rồi." Tề Hiên bất đắc dĩ nói .
Rất nhiều người muốn gọi tên anh cũng khó khăn,
kêu tên càng thân mật thêm một chút, giờ có người rõ ràng không thích kêu tên
của anh, thật đúng là quái.
"Ha ha, thiếu chủ anh thật tốt." Ngãi
Giai Giai ngây ngốc cười.
"Chân của em thế nào, bây giờ còn đau
không?" Tề Hiên nhìn tới chân sưng lên của Ngãi Giai Giai, quan tâm hỏi.
Đây là lần thứ mấy Ngãi Giai Giai xảy ra chuyện
khi cùng anh ở một chỗ, tuy những chuyện trước kia không có xúc phạm tới cô,
nhưng mà không biết kế tiếp còn có thể phát sinh chuyện gì?
"Không có việc gì, vừa rồi bác sĩ Mai cũng
nói, nghỉ ngơi một hai ngày thì được rồi, nhưng mà anh lại cố tình gọi bác Lâm
xin cho em nghĩ một tuần lễ, có phải là chuyện bé xé ra to không." Gương
mặt Ngãi Giai Giai khổ sở nói.
Một tuần lễ không biết cô sẽ bỏ rơi bao nhiêu
chương trình học rồi, xem ra phải trở về bổ túc lại mới được.
"Chính là bác sĩ Mai cũng nói, nếu như
không nghỉ ngơi cho tốt, sẽ có di chứng ." Tề Hiên dùng ngón tay trỏ chạm
cái mũi Ngãi Giai Giai, cưng chìu nói.
Cô bé ngốc, anh quan tâm cô, vì tốt cho cô, cô
còn phàn nàn.
"Thiếu chủ anh thật tốt, ha ha." Vẻ
mặt Ngãi Giai Giai hạnh phúc nói.
Có một người quan tâm cô như vậy, thật sự là đủ
rồi.
"Anh giống như không có làm chuyện gì a, em
lại nói anh thật tốt, thật là một cô bé dễ dàng thỏa mãn, nếu như phụ nữ trên
thế giới đều giống như em dễ dàng thỏa mãn như vậy, thật là tốt biết bao
a!" Tề Hiên tán thưởng.
"Thiếu chủ, kỳ thật Giai Giai cũng rất
tham, em luôn muốn ở cùng anh, nhưng mà em biết rõ, đó là không có khả
năng." Ngãi Giai Giai mất mát nói.
Còn ba ngày nữa, thiếu chủ của cô đã là vị hôn
phu của người khác rồi, cũng có nghĩa là cô có thể mất anh.
"Ngốc, đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy có
anh đây!" Tề Hiên an ủi.
Dù cho đính hôn với Diệp Tầm Phương, cũng không
thể uy hiếp được tình cảm của anh với Ngãi Giai Giai, huống chi chỉ là đính hôn
mà thôi, chờ Tề thị thoát khỏi cảnh khó khăn, anh sẽ đá Diệp Tầm Phương cũng
không muộn.
Diệp Tầm Phương vừa đến ngoài cửa chợt nghe đến
những lời này của Tề Hiên, lập tức lạnh lùng cười.
Dễ dàng thỏa mãn, cô cũng không tin, loại người
biểu hiện ra thỏa mãn, trong nội tâm so với ai khác đều tham, cô nhất định sẽ
xé toang da mặt dối trá này của Ngãi Giai Giai, để cho Tề Hiên nhìn xem cô ta
rốt cuộc là một người có dạng gì. Thỏa mãn phải không, cô cũng không tin bạc
sáng lóa ở trước mặt cô ta, cô ta sẽ không động tâm.
Diệp Tầm Phương vốn muốn đi vào phá hư Tề Hiên
cùng Ngãi Giai Giai, nhưng mà nghe được những lời này của Tề Hiên, vì vậy buông
tha.
Thanh thuần cùng thỏa mãn, Tề Hiên chính là nhìn
những đặc tính này của Ngãi Giai Giai, xem cô làm sao từ từ hủy diệt cô ta, xé
toang khuôn mặt đạo đức giả của cô ta.
Diệp Tầm Phương tà ác cười, sau đó xoay người
rời đi. Cô hiện tại nên tìm cách xem làm như thế nào hủy hoại Ngãi Giai Giai,
chỉ cần thanh thuần cùng thỏa mãn của Ngãi Giai Giai ở trong mắt Tề Hiên không
hề có nữa, như vậy Tề Hiên tự nhiên sẽ ghét bỏ cô ta, cô cũng không phải đi
tranh giành cướp người.