Ngãi Giai Giai không biết mình ngủ mê man đã bao
lâu, mê man tỉnh lại, trước mắt là một mảnh đen kịt, làm cho cô không rõ là
mình ngủ ở nơi nào, nhưng mà cô có thể khẳng định, mình không phải là ở bệnh
viện, bởi vì cô không ngửi thấy vị thuốc dược của bệnh viện.
Cô nhớ rõ là mình bị người ta đẩy xuống nước,
nhưng mà tại sao mình lại ở chỗ này, chắc là bác Lâm và mẹ Lâm đã mang cô tới
đây a.
Từ từ thích ứng bóng tối, làm cho cô ở trong
bóng đêm cũng có thể nhìn thấy một tia ánh sáng, nhưng mà cô thấy có sự khác
biệt chính là, tay của cô giống như có người nắm thật chặc, nhìn kỹ, lúc này
mới phát hiện có một người ngồi ở đầu giường, lấy tay chống đầu của mình, ngủ
thiếp đi, mà tay kia của anh lại đang nắm thật chặc tay của cô.
Người này lại cho cô một loại cảm giác quen
thuộc, đặc biệt là cảm giác anh nắm tay của cô, hơn nữa giống như đã gặp nhau ở
đâu rồi, chuyện này cô nghĩ không ra.
Ngãi Giai Giai khẽ chuyển động thân thể, muốn
rời giường, nhưng mà động tác rất nhỏ lại đánh thức Tề Hiên ngồi ở bên giường.
"Giai Giai, em đã tỉnh lại, vết thương còn
đau không?" Tề Hiên quan tâm hỏi.
"Anh là ai?" Ngãi Giai Giai nhẹ giọng
hỏi, hai mắt cô tò mò nhìn. Trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy
ngũ quan của anh.
"Người quan tâm em." Tề Hiên cố ý
chuyển hướng mà nói.
Anh bây giờ còn chưa muốn cho Ngãi Giai Giai
biết rõ thân phận thật sự của anh, anh muốn cô không
buồn không lo mà trưởng thành trong thế giới này, tiếp tục bảo hộ tâm hồn trong
sáng của cô cũng giống như hoa bách hợp, anh chính là thích cô tinh khiết,
không muốn bởi vì những thứ thấp hèn mà phá hủy cô.
"Người quan tâm em?" Ngãi Giai Giai
lẩm bẩm lặp lại, kinh ngạc ngồi xuống, hô to, "Anh là Thiếu chủ."
Tề Hiên nghe thấy Ngãi Giai Giai gọi mình là
thiếu chủ, trong nội tâm chấn động, châu chặc lông mày, rất là không vui.
Cô biết rõ anh là thiếu chủ, vậy nghĩa là có
phải hay không cô đã biết rõ thân phận của anh, rốt cuộc là ai to gan như vậy,
rõ ràng đã cãi lại mệnh lệnh của anh, nói cho cô biết, thân phận của anh.
"Mẹ Lâm nói người quan tâm em gọi là Thiếu
chủ, mà anh quan tâm em, như vậy cái người gọi là thiếu chủ kia chính là anh,
hì hì!" Ngãi Giai Giai nói rất ngây thơ.
"Thì ra là thế." Tề Hiên thở dài một
hơi thật to.
Nghe Ngãi Giai Giai nói như thế, anh biết rõ, cô
đã lý giải sai lầm, cô cho rằng thiếu chủ là một cái tên, thật sự là một cô bé
con thuần khiết.
"Cái gì thì ra là thế?" Ngãi Giai Giai
hưng phấn hỏi, đem con mắt chuyển qua Tề Hiên phía trước, mắt trừng to ở trong
bóng đêm mà nhìn ngũ quan của anh.
"Không có gì, nghỉ ngơi một chút nữa a, bây
giờ còn chưa có hừng sáng." Tề Hiên đỡ Ngãi Giai Giai nằm xuống.
"Nhưng mà ——"
"Không có nhưng mà, ngoan ngoãn mà ngủ, như
vậy thân thể mới khỏe nhanh hơn, hiểu chưa?" Tề Hiên vuốt đầu của cô nói.
"A, em đây liền ngoan ngoãn." Ngãi
Giai Giai ngây thơ mang theo chút ngẩn ngơ nói. Cô vốn muốn biết rõ về người
quan tâm cô là ai, nhưng mà không muốn làm một người không nghe lời, cho nên
liền buông tha .
Mẹ đã nói qua, bé ngoan nghe lời mới có người
yêu thương, cho nên cô phải ngoan ngoãn, làm một đứa trẻ ngoan nghe lời.
"Lúc này mới ngoan, nghỉ ngơi thật
tốt." Tề Hiên thương yêu mà đắp kín mền cho cô.
"Được, chờ em nghỉ ngơi xong, lại chơi đùa
với anh nha." Ngãi Giai Giai ngây thơ nói, sau đó nhắm mắt lại, chỉ chốc
lát liền tiến vào mộng đẹp.
Tề Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười, cô bé
ngây thơ như thế, trên cái thế giới này ngoại trừ cô ra, khả năng đã không có
ai.
Lần nữa liếc nhìn người ở trên giường, sau đó
đứng lên rồi xoay người rời đi.