Lúc này Ngãi Giai Giai lại dậy nữa, chuyện thứ
nhất muốn làm chính là nhìn xem người ngồi ở bên giường, nhưng mà lúc này đây,
bên trên giường của cô, một người cũng không có, ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía,
một bóng người cũng không có.
"Người đâu?"
Lúc thời điểm Ngãi Giai Giai đang nghi vấn, bà
Lâm đẩy cửa vào và quan tâm hỏi: "Giai Giai, con đã tỉnh a, cảm giác còn
có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Mẹ Lâm, con không sao rồi, người đã gặp
qua thiếu chủ chưa?" Ngãi Giai Giai có chút sốt ruột hỏi.
Đêm qua rõ ràng có một người ngồi ở đầu giường
của cô, lại cùng cô nói chuyện phiếm, buổi sáng hôm nay làm sao lại không có,
chẳng lẽ lúc cô ngủ mà đi rồi sao?
"Ta chưa thấy qua thiếu chủ a, thiếu chủ
căn bản chưa từng tới." Bà Lâm nói dối.
Điều này cũng không có thể trách bà, thiếu chủ
đã ra lệnh, không cho Ngãi Giai Giai biết rõ cậu ấy đã xuất hiện, bà cũng là
nghe theo mà thôi.
"A, vậy có thể là do cảm giác của con đã
sai rồi." Ngãi Giai Giai cúi đầu xuống, có chút mất mát nói.
Có lẽ cô muốn biết rõ cái người quan tâm cô là
ai, cho nên mới phải sinh ra ảo giác, đây gọi là ngày có chút suy nghĩ đêm phát
sinh mộng a, tới khi nào thì cô mới có thể biết rõ thiếu chủ này là ai ?
"Mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào a?" Ngãi
Giai Giai nặn ra nụ cười, mà hỏi thăm bà Lâm.
Cô biết rõ mẹ Lâm không muốn nói về chuyện của
thiếu chủ, cho nên cô sẽ không hỏi mẹ Lâm, mà nói sang chuyện khác.
"Nơi này là một khách sạn, chúng ta tạm
thời ở chỗ này, chờ thân thể con khỏe hẳn, chúng ta sẽ trở về." Bà Lâm lại
tiếp tục nói dối.
Kỳ thật nơi này là bệnh viện, bởi vì Ngãi Giai
Giai có chứng sợ hãi với bệnh viện, cho nên Tề Hiên sai người bố trí phòng bệnh
thành phòng nhỏ ấm áp, trừ khử mùi thuốc của bệnh viện, trong phòng chính xác
là không có đặt bất luận cái phương tiện chữa bệnh nào, thậm chí bác sĩ, y tá ở
trong này cũng không được mặc quần áo màu trắng, làm cho người ta không có cảm
giác nơi này chính là bệnh viện. Chỉ cần Ngãi Giai Giai không ra khỏi gian
phòng này, thì cũng sẽ không biết nơi này là bệnh viện, bọn họ sẽ thừa dịp lúc
cô ngủ, đưa cô về nhà mới.
"A, mẹ Lâm, cô gái kia là ai, cô ta là chủ
nhân của căn nhà xinh đẹp kia sao?" Ngãi Giai Giai sững sờ hỏi, trong đầu
đột nhiên hiện lên một người, chính là cô gái đã đẩy cô vào trong nước.
Chẳng lẽ cô gái đó làm vậy là vì cô ấy không
thích cô, cho nên cô ấy mới có thể đuổi đi đấy sao? Nếu nguyên nhân thật sự là
như vậy, cô cũng chỉ có thể dọn đi thôi, dù sao chỗ đó cũng không phải là nhà
của cô.
"Không phải, thiếu chủ mới là chủ nhân chỗ
đó, cô ta gọi Tề Ngữ Ti, là em họ của thiếu chủ. Con đừng xem cô ta là em họ
của thiếu chủ, kỳ thật thiếu chủ tuyệt đối không yêu thích cô ta, bởi vì chuyện
cô ta đẩy con rơi vào trong nước, nên thiếu chủ đã phạt cô ta rồi, từ nay về
sau cũng không cho cô ta đến biệt thự nữa." Bà Lâm ôm Ngãi Giai Giai, là
loại tình thương của mẹ nói.
"Oa, thật vậy chăng, thiếu chủ thật sự quá
tốt nha." Ngãi Giai Giai kích động mà ôm bà Lâm, vô cùng vui vẻ, trong nội
tâm càng xem thiếu chủ như là thần.
Thiếu chủ này đối với cô tốt như thế, có phải là
có chút khoa trương, cô cùng anh ta không thân chẳng quen, anh ta không đáng vì
cô mà cùng em họ của mình bất hòa a, tại sao anh phải đối với cô tốt như vậy
chứ?
"Còn không chỉ có như thế này đâu, thiếu
chủ có nói rồi, cho con đến trường học tốt nhất để học, còn tìm giáo viên tốt
nhất để phụ đạo cho con, cho con mau chóng đuổi kịp chương trình dạy học, có
vui không a!"
"Thật vậy sao, thật sự con có thể đi học ư,
con không phải đang nằm mơ a." Ngãi Giai Giai ở trên giường đứng lên, rất
là kích động.
Cô nằm mơ cũng không có nghĩ tới, mình có thể
như những đứa trẻ khác được đến trường học, không nghĩ tới khi thiếu chủ này
xuất hiện, thay đổi hết thảy tất cảc của cô. Mặc kệ thiếu chủ này vì sao lại
đối với cô tốt như vậy, tóm lại có thể cho cô đến trường là tốt rồi.
"Giai Giai, con trước nghỉ ngơi đi, mẹ Lâm
đi lấy thức ăn cho con." Bà Lâm đỡ cô xuống, để cho cô nằm xuống.
"Dạ." Ngãi Giai Giai giống như là một
con chim sẽ mà vui sướng, nói chuyện cũng rất hăng hái.
Bà Lâm vui vẻ cười, sau đó đi ra ngoài.