Bà Lâm đi rồi, Ngãi Giai Giai nằm ở trên giường,
trong đầu vẫn không bình tĩnh được, luôn hồi tưởng đến hình ảnh ngày hôm qua,
nhớ lại hình dạng của thiếu chủ kia, nhưng mà mặc kệ cô nghĩ như thế nào, trong
đầu vẫn là khuôn mặt xem ra vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc kia, làm cho cô căn
bản nghĩ không ra thiếu chủ rốt cuộc hình dạng trông thế nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của
nam nữ nói chuyện với nhau, còn kèm theo âm thanh rên rỉ dồn dập.
Ngãi Giai Giai rất hiếu kỳ, vì vậy xuống giường
đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa đủ cho đầu của cô thò ra.
Ngoài cửa là một cặp nam nữ, phía sau lưng người
nữ kề sát vào vách tường, thân thể người nam dán chặt lấy người nữ, hai người
ôm nhau, không ngừng sờ tới sờ lui ở trên người của đối phương, hơn nữa áo
người đàn bà đã bị thoát khỏi một nửa, hai người không ngừng thở dốc rên rỉ.
(trời đầu độc trẻ con kìa)
Loại hình ảnh này, Ngãi Giai Giai vẫn là lần đầu
tiên nhìn thấy, rất hiếu kỳ xem bọn họ đang làm cái gì, vì thế nhìn chằm chằm
vào bọn họ.
Người đàn ba kia rất xinh đẹp, một chân nâng
lên, treo trên đùi người đàn ông, không ngừng ma sát.
"Bảo bối, có nhớ anh không, anh nhớ em muốn
chết." Người đàn ông hung hăng ôm ngừơi đàn bà nói.
"Dĩ nhiên nhớ, thời thời khắc khắc đều
nhớ." Người đàn bà cũng ôm người đàn ông, không ngừng đem thân thể mình áp
lên trên người của ông ta, quần áo nửa thân trần, dây nội y trượt xuống cánh
tay, bộ ngực của bà ta đầy đặn bị lồng ngực cứng rắn của người đàn ông chen lấn
đến biến dạng.
"Như vậy hiện tại nên để cho anh yêu
em." Người đàn ông nói xong, muốn kéo váy người đàn bà lên, nhưng đã bị
người đàn bà ngăn trở.
"Có người."
Người đàn ông nghe được lời nói của người đàn
bà, buông váy bà ta ra, vẫn ôm bà ta thật chặc, quay đầu nhìn Ngãi Giai Giai từ
trong cửa phòng thò đầu ra, phát hiện là một cô bé, vì thể không vui mà rống
to.
"Nhìn cái gì, nếu nhìn nữa tao sẽ móc hai
tròng mắt của mày ra."
Người đàn bà cũng hòa vào cùng, dùng ánh mắt sắc
bén cảnh cáo Ngãi Giai Giai, "Chạy trở về phòng bệnh của mày đi."
Phòng bệnh —— trong này không phải là khách sạn
ư, sao lại có phòng bệnh?
Ngãi Giai Giai tràn đầy nghi vấn, con mắt nhìn
chằm chằm vào hai người kia, nhưng mà trong đầu đang tự hỏi trong này rốt cuộc
là khách sạn hay là bệnh viện.
"Còn xem, hiện tại tao sẽ đem hai tròng mắt
của mày móc ra." Người đàn ông rất không vui buông ngừơi đàn bà ra, muốn
đi giáo huấn Ngãi Giai Giai, nhưng đã bị bà ta kéo lại.
"Chúng ta đổi chỗ khác a." Bà ta vừa
nói, vừa đem quần áo của mình sửa sang lại cho chỉnh tề.
"Đựơc, không cần cùng loại nhóc con này tốn
thời gian, chúng ta tìm nơi khác vui vẻ." Người đàn ông ôm người đàn bà
đi, nhưng mà tâm Ngãi Giai Giai thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, không phải vì
nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt vừa rồi, chính là sợ nơi này là bệnh viện.
Lúc này một người mặc quần áo y tá đẩy xe thuốc
hàng ngày đến, đi tới hướng của cô.
Ngãi Giai Giai thấy được cái xe quen thuộc kia,
lập tức luống cuống, trừng to mắt nhìn y tá mặc quần áo hàng ngày kia.
Loại xe này cô đã gặp qua, chính là lúc mẹ ở
bệnh viện, y tá thường xuyên đẩy xe thuốc tới, trong này nhất định là bệnh
viện.
"Em gái, em làm sao vậy?" Y tá ngừng
lại ở trước mặt Ngãi Giai Giai, phát hiện cô bé trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô,
vì vậy kỳ quái hỏi.
"Nơi này là chỗ nào?" Ngãi Giai Giai
run rẩy hỏi, trong nội tâm còn có một chút kỳ vọng nơi này là khách sạn.
"Nơi này là bệnh viện a, nhưng rất kỳ quái
nha, viện trưởng muốn bọn chị mấy ngày nay đều phải mặc quần áo hàng ngày đi
làm, ha ha." Y tá không có phát giác được khác thường, nên hòa nhã nói với
Ngãi Giai Giai.
"Bệnh viện, nơi này là bệnh viện ——"
Ngãi Giai Giai như một con cừu non đã bị kinh hãi, không ngừng run rẩy, trên
mặt không có một chút máu nào, tràn đầy sợ hãi.
"Em gái, làm sao vậy?"
"Em không muốn ở trong bệnh viện, em không
muốn ——" Ngãi Giai Giai đột nhiên điên cuồng kêu to, sau đó liền xông ra
ngoài chạy lung tung.