Ads
Sáng sớm hôm sau Ngãi Giai Giai đến mở cửa tiệm bán hoa rất trễ. Vậy mà vừa mới
đi tới cửa tiệm bán hoa, thì phát hiện bên ngoài để đầy hoa hồng, lấp kín cửa
tiệm bán hoa, làm cho cô giật mình. Ngày hôm qua không phải là cô đã thu dọn
cửa tiệm rất tốt sao. Sao mà mới sáng sớm lại có nhiều hoa bên ngoài như vậy
chứ, nhưng mà đám hoa này hình như không phải là của cô. Trong tiệm của cô
không có nhiều hoa hồng như vậy!
“Giai Giai thích không? Đây là 999 đóa hồng anh tặng em, cộng thêm một đóa này
thì vừa đủ 999 đóa hoa hồng.” Tăng Hải Lâm cầm một đóa hoa hồng trên tay đi ra,
sau đó ra vẻ đàn ông đưa hoa hồng trong tay đến trước mặt của Ngãi Giai Giai.
“Là anh.” Ngãi Giai Giai cực kỳ hoảng sợ, không nhận lấy hoa hồng Tăng Hải Lâm
đưa tới.
Xem ra đám hoa này nhất định là kiệt tác của Tăng Hải Lâm, người này quả thật
là dây dưa hơn so với Diệp Tầm Phương, làm cho người ta có phần buồn bực. Sao
lại đưa nhiều hoa như vậy đến cửa tiệm của cô làm gì, điều này làm cho cô rất
buồn bực, aiz.
“Đúng, chính là anh, anh đã nói rồi sẽ không bỏ qua. Cho nên anh tới đây xin em
nhận lấy 999 đóa hoa hồng anh tặng, đựơc không?” Tăng Hải Lâm cúi người lại đưa
hoa hồng đến trước mặt của Ngãi Giai Giai, thái độ rất chân thành làm cho người
ta khó chống đỡ.
“Nhưng mà.” Ngãi Giai Giai đối với hành vi của Tăng Hải Lâm, tuyệt đối không
cảm động, có cũng chỉ là buồn bực và im lặng. Cô căn bản không thích người này,
hơn nữa đã rất kiên quyết cự tuyệt anh ta, mà anh ta còn quấn chặt như vậy,
thật sự làm cho ngừơi ta cảm thấy phiền chết.
“Tôi không muốn, anh mau mang đám hoa này đi đi, tôi phải mở cửa làm ăn. Còn
anh nữa, về sau đừng trở lại làm phiền tôi, tôi sẽ không thích anh.” Ngãi Giai
Giai lạnh lùng cự tuyệt, muốn đi mở cửa, nhưng mà cửa tiệm bán hoa đều bị 999
đóa hoa hồng chặn, làm cho cô không biết làm sao.
“Tăng Hải Lâm anh đã đưa ra cái gì, thì tuyệt đối sẽ không nhận về. Đám hoa này
tặng cho em thì chúng nó sẽ là của em, em thích xử trí ra sao thì xử trí như
thế đi.” Tăng Hải Lâm cầm đoá hồng ở trên tay thả vào trong bụi hoa.
“Anh không đem đám hoa này đi, thì tôi làm sao mở cửa làm ăn đây.” Ngãi Giai
Giai hơi tức giận. Cô không muốn tức giận, nhưng người này thật sự là khiến cho
người ta tức giận.
“Anh nói những bông hoa này đã là của em, làm thế nào thì là do em xử trí. Anh
đi trước, bye bye.” Tăng Hải Lâm lại cho Ngãi Giai Giai một nụ hôn gió, sau đó
rời đi để lại một đống hoa hồng, để cho Ngãi Giai Giai một mình đi thu dọn
Hoa nhiều như vậy, tôi xử lý như thế nào đây. Cửa cũng bị chặn lại. Ngãi Giai
Giai oán trách với 999 đóa hoa hồng ở ngoài cửa, thật không biết nên làm gì với
hoa đây.
Ném thì đựơc nhưng mà ném thế nào, phải ném đi đâu chứ, chuyển đi nhưng mà nên
chuyển đi đâu đây.
Đang lúc Ngãi Giai Giai rầu rỉ, thì một chàng trai trẻ chạy tới, bộ dạng có vẻ
vội : “Tiểu thư, tiệm bán hoa còn chưa mở cửa sao? Bây giờ tôi rất muốn mua
hoa, nếu như trong vòng mười phút tôi không mua được 99 đóa hoa hồng, thì bạn
gái của tôi sẽ phải chia tay với tôi. Nếu như là cô là chủ tiệm bán hoa, vậy
làm phiền cô mau mở cửa để cho tôi mua hoa đi.”
“Ở đây có 999 đóa hoa hồng, cậu cầm hết đi, một phân tiền cũng không cần.” Bộ
dạng Ngãi Giai Giai vô cùng hài lòng.
“A” —— Chàng trai trẻ không thể tin nhìn Ngãi Giai Giai, sau đó lại nhìn vào
một đống hoa ở trước mắt.
“Đừng a nữa, mau cầm để đi dụ dỗ bạn gái của cậu đi, tiệm hoa của tôi mới vừa
khai trương không lâu, đây là hoạt động tặng cho người đầu tiên đến mua hoa của
ngày hôm nay. Cậu là ngừơi đầu tiên đến mua cho nên những bông hoa này đều tặng
cho cậu.” Ngãi Giai Giai đột nhiên cảm thấy mình trở nên thông minh, lại có thể
nghĩ ra cái cớ tốt như vậy. Nếu như người này cầm đi hết đống hoa này, vậy cô
liền bớt đi nhiều việc.
“Có thật không? Thật tốt quá, cám ơn tiểu thư. Nhưng
tôi chỉ cần 99 đóa là đựơc rồi.” Chàng trai trẻ tuổi bắt đầu cầm hoa đếm đủ 99
đóa rồi thôi,
“Không lấy thêm sao, còn rất nhiều mà!” Ngãi Giai Giai
khích lệ cậu ấy.
“Cám ơn tiểu thư, tôi chỉ cần 99 đóa là đựơc rồi. Đi trước, bye bye.” Chàng
trai rất cảm kích Ngãi Giai Giai, sau đó vội vàng chạy đi.
999 đóa hoa hồng, ít đi 99 đóa vậy còn 900 đóa, bây giờ cô nên làm gì với 900
đóa hoa hồng này đây. Ngãi Giai Giai không biết làm sao, sau đó dời hoa ở trước
cửa qua một chút, sau đó mở cửa tiệm bán hoa ra.
Nhưng một đống hoa ở trước cửa, vẫn làm cho cô không có biện pháp, cũng không
thể ném ra ven đường, ngộ nhỡ làm cản trở giao thông, người khác tìm cô tính
sổ, hoặc là xảy ra tai nạn giao thông thì làm sao. Bây giờ không có biện pháp,
thì cứ đặt hoa ở cửa như vậy, nơi bán hoa nhiều một chút sẽ không có ảnh hưởng
gì.
Tề Hiên lo lắng Tăng Hải Lâm lại tới dây dưa với Ngãi Giai Giai. Ở bên trong
phòng làm việc cũng không an tâm, rất phiền não làm chuyện gì cũng không thể
làm cho anh bình tĩnh lại. Vì vậy tính tới tiệm bán hoa xem Ngãi Giai Giai một
chút.
Cô gái ngu ngốc kia rất dễ bị người lừa. Đặc biệt là ở dưới tình huống người ta
có dụng ý khác thì rất dễ bị lừa. Tăng Hải Lâm chính là một nhân vật nguy hiểm,
anh không thể để cho Giai Giai ở bên ngoài một mình, tuỳ lúc bị Tăng Hải Lâm
làm phiền.
Nhưng mà ở cửa tiệm bán hoa, thì thấy một đống hoa hồng hơi khác. Cho dù là nơi
bán hoa, hình như cũng sẽ không chồng chất nhiều hoa hồng như vậy ở cửa. Hơn
nữa còn có rất nhiều hoa bị đè hư, Giai Giai sẽ không đè hoa như vậy, chuyện gì
đã xảy ra. Tề Hiên cảm thấy có chuyện bất thừơng, vì vậy nhanh chóng vọt vào
trong tiệm hoa, thì thấy Ngãi Giai Giai đang chào hỏi khách hàng, sau đó gói
hoa. Lúc này mới thở dài một hơi. Tối thiểu cô ấy vẫn an toàn, hơn nữa Tăng Hải
Lâm cũng không có làm phiền cô ấy.
“Cám ơn quý khách đã ghé, lần sau lại đến.” Ngãi Giai Giai vui vẻ tiễn một vị
khách, lúc này mới phát hiện Tề Hiên tới, rất kinh ngạc. “Thiếu chủ, sao anh
lại tới đây, không phải là anh đang đi làm sao.”
“Anh lo lắng Tăng Hải Lâm lại tới quấy rầy em, cho nên mới đến xem một chút.
Những bông hoa hồng ngoài cửa là sao vậy.”
“Thiếu chủ, đó là 999 đóa hoa hồng do Tăng Hải Lâm đưa tới, mới vừa rồi em tặng
người khác 99 đóa còn 900 đóa, không biết nên xử lý thế nào.” Ngãi Giai Giai
giải thích lại hơi lo lắng sợ Tề Hiên sẽ tức giận. Nhận hoa hồng người khác đưa
hình như không đựơc tốt cho lắm, những thứ này cô không muốn nhận, nhưng
cô trả thì cũng không trả đựơc.
“Đáng ghét, Tăng Hải Lâm thật sự là chưa từ bỏ ý định.” Tề Hiên tức giận
mắng.
“Thiếu chủ anh đừng tức giận, em không có nhận những bông hoa này. Lúc sáng em
tới, thì những bông hoa này đã ở đây rồi, mà Tăng Hải Lâm lại không muốn thu
hồi, em cũng không biết làm sao nên đành phải cầm những bông hoa này.” Bộ dáng
Ngãi Giai Giai có vẻ oan ức giải thích chuyện này rõ ràng hơn một chút.
Tề Hiên trầm tư mặt không chút thay đổi, sau đó lộ ra nụ cười giống như rất đắc
ý.
Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên cười, thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bởi vì cô
biết anh không có tức giận.