Ads
Mặc dù Tề Hiên cười, nhưng mà Ngãi Giai Giai lại không biết tại sao anh cười,
theo lý thuyết thì Tề Hiên nên tức giận mới đúng, thế mà lại khác với phỏng
đoán của cô.
“Thiếu chủ anh đang cười cái gì.”
“Đang cười Tăng Hải Lâm đó là một tên ngu ngốc, nhất định là đầu anh ta có vấn
đề, mới có thể làm những chuyện nhàm chán này.” Tăng Hải Lâm cho rằng đưa những
bông hoa là có thể lừa Ngãi Giai Giai đi sao, thật sự là quá ngây thơ mà.
“Thiếu chủ, em không hiểu, nhưng em bảo đảm mặc kệ anh ta làm cái gì, em cũng
sẽ không đi theo anh ta.” Ngãi Giai Giai giơ tay lên thề.
“Cái này anh tuyệt đối tin em, anh thà rằng tin trời sập, cũng sẽ không tin em
không thật lòng.” Tề Hiên trêu chọc Ngãi Giai Giai lấy tay điểm cái mũi của cô,
giọng điệu rất chắc chắn. Cô bé ngốc này đều chỉ biết một lòng yêu anh, chuyện
khác cô cũng sẽ không để ở trong lòng, anh có gì mà phải lo lắng. Mặc kệ Tăng
Hải Lâm làm gì, anh cũng sẽ không sợ Ngãi Giai Giai thay đổi tình cảm.
“Thiếu chủ anh đừng đùa nữa, vẫn là suy nghĩ phải xử lý những bông hoa này như
thế nào đi, cũng không thể đặt ở cửa chắn lối đi.” Ngãi Giai Giai đi về phía
những bông hoa hồng kia ở ngoài cửa mà than thở.
Đúng là cô mở cửa hàng bán hoa, thế nhưng hoa cũng không phải là của cô, chúng
là của Tăng Hải Lâm. Cô đã nhận những bông hoa anh ta đưa, nhưng cũng xem như
là không phải của cô.
“Đơn giản thôi, em đi ra bên ngoài nói là chỉ cần mua một bó hoa ở bổn tiệm,
thì sẽ tặng chín cành hoa hồng, để cho khách hàng lấy đi toàn bộ những hoa hồng
này, hơn nữa còn có thể đem hoa ở trong tiệm bán đi, chẳng phải là vẹn toàn đôi
bên sao. Nếu như ngày mai Tăng Hải Lâm lại đưa hoa tới, em làm theo đi, xem anh
ta có thể đưa đựơc bao nhiêu.” Tề Hiên nói cực kỳ nhẹ nhàng. “Có người đưa hoa
tới không công, không lợi dụng cho tốt thì chẳng phải là lãng phí sao.”
“Cái chủ ý này hình như không tệ lắm.” Ngãi Giai Giai
vẫn có chút không tin.
“Em tới cửa đi, kêu thử một lần, anh lại tới viết biển quảng cáo để người đi
đường bên ngoài có thế thấy được, đương nhiên sẽ động lòng.” Tề Hiên nháy mắt
với Ngãi Giai Giai, sau đó đi tìm giấy, bút viết biển quảng cáo. Anh đường
đường là tổng tài của Tề thị, lại có thể đến nơi này viết biển quảng cáo thật
là ly kỳ a.
“Đựơc, em đi ngay lập tức.” Ngãi Giai Giai đi tới ngoài cửa, đứng ở giữa cửa hô
to: “Hôm nay chỉ cần mua bất kỳ một bó hoa nào của bổn tiệm, thì sẽ tặng miễn
phí chín đóa hoa hồng”
Vậy mà vừa mới hô xong, thì khách tới liền. Ngãi Giai Giai hướng về phía Tề
Hiên viết biển quảng cáo bên trong, vui vẻ cười một tiếng. Xem ra đầu óc của
Thiếu chủ thật sự là rất tốt, khó trách có thể quản lý Tề thị tốt như vậy.
Tề Hiên viết xong biển quảng cáo, thì sau đó ra bên ngoài đặt đồ đã viết lên
phía trước hoa hồng, khiến cho Ngãi Giai Giai càng kỳ lạ hơn. “Chỉ cần vào bổn
tiệm xem hoa, cho dù có mua hay không cũng tặng chín đóa hồng.”
“Thiếu chủ, không phải nói mua hoa mới tặng sao, tại sao lại là đi vào sẽ tặng,
có phải viết sai chữ hay không.”
“Không sai đúng là như vậy. Dù sao những hoa hồng này cũng không phải tiền vốn,
tặng miễn phí cho người ta như vậy, còn có thể làm cho tiệm bán hoa của em được
nổi tiếng.” Dáng vẻ Tề Hiên ra vẻ không sao cả, cất biển quảng cáo xong, sau đó
xoay người đang muốn đi vào trong tiệm, thì kết quả có mấy người vọt vào vây
quanh anh và Ngãi Giai Giai
“Tiên sinh, tiểu thư có phải đi vào là có thể cầm mười đóa hồng hay không vậy”
“Đúng” Tề Hiên mỉm cười gật đầu, rốt cuộc những người đó cũng chạy tới tiệm bán
hoa sau đó lại chạy trở lại.
“Chúng tôi có thể cầm hoa sao?”
“Hoa hồng ngoài cửa các vị lấy đi, mỗi người có thể cầm chín đóa.” Tề Hiên nói
rõ ràng, còn dùng tay chỉ hoa hồng ngoài cửa.
Ngãi Giai Giai thấy mấy người kia vọt tới, thì lập tức nhường chổ để cho bọn họ
cầm hoa, sau đó đứng ở một bên cười “Ha ha” ——
Kết quả không bao lâu, thì toàn bộ hoa hồng ở ngoài cửa chỉ còn lại một cánh
hoa rơi xuống.
“Thiếu chủ hết hoa rồi.”
“Không còn thì cầm biển quảng cáo vào, nếu không lát nữa có người tới lấy hoa
nữa, vậy thì chúng ta hỏng bét.” Tề Hiên thấy hoa hồng trước mắt đều biến hết
cũng rất hưng phấn, hơn nữa còn hướng về phía ngoài cửa cười tà ác.
Đã tiếp xúc qua với Tăng Hải Lâm mấy lần, anh còn chưa hiểu rõ cách làm người
của hắn ta sao. Tặng hoa đã khẳng định không phải tác phong của hắn ta. Hắn ta
nhất định là núp ở một góc xem kịch vui ! Xem đi nhìn rồi cho tức chết. Muốn
đấu, vậy thì anh phải xem Tăng Hải Lâm này có bao nhiêu bản lãnh, chiêu tặng
hoa này không có hiệu quả.
“Đúng nha, hoa hồng không còn, nếu người ta trở lại sẽ không có để tặng.” Ngãi
Giai Giai vội vàng cầm biển quảng cáo ngoài cửa cất đi.
“Thiếu chủ, hôm nay anh không đi Tề thị làm việc sao?” Ngãi Giai Giai cất xong
biển quảng cáo, thì lúc này mới cảm thấy Tề Hiên vẫn còn ở tiệm hoa của cô, có
phần không thích hợp Theo lý thuyết thì lúc này anh hẳn là ở phòng làm việc của
tổng giám đốc, mà không phải ở trong tiệm hoa nho nhỏ này của cô.
“Không sao, hôm nay anh nghỉ phép.” Tề Hiên tùy tiện lấy cái cớ để trả lời Ngãi
Giai Giai.
“À, thì ra là hôm nay anh nghỉ phép, ha ha.” Ngãi Giai Giai ngây ngốc cho rằng
lúc Tề Hiên nghỉ phép, nên mới đến trông tiệm hoa với cô. Nhưng mà cô lại không
nghĩ rằng, đường đường là một tổng tài thì cũng cần xin nghỉ sao.
Tăng Hải Lâm ở một góc, nhìn hoa của mình tặng cho Ngãi Giai Giai, từng bông
từng bông bị người lấy đi, thì rất buồn bực. Có ai mà thích nhìn thấy đồ mình
tặng cho người khác, lại bị tặng cho người khác chứ. Nhưng mà điều này cũng là
chuyện đã đoán từ đầu, dù sao anh cũng là một kẻ phá hoại, có ai sẽ đối với tốt
với một kẻ phá hoại nhỉ. Tăng Hải Lâm buồn bực một lúc, sau đó lấy điện thoại
di động ra, gọi điện thoại cho Diệp Tầm Phương.
“Diệp tiểu thư, chuyện cô muốn tôi làm, tôi cũng đã tận lực rồi. Cô gái Ngãi
Giai Giai này vẫn quyết một lòng với Tề Hiên, mặc kệ tôi dùng biện pháp gì,
cũng không thể nắm được lòng của cô ấy. Tôi không muốn làm tiếp chuyện đã biết
rõ là không có kết quả, mà còn ngu ngốc đi làm.”
Nếu như không phải là vì Diệp Tầm Phương, anh cũng sẽ không quấn lấy Ngãi Giai
Giai lâu như thế. Ban đầu nghe cô quyết một lòng đi theo Tề Hiên, anh cũng đã
bỏ qua. Vậy mà Diệp Tầm Phương phát hiện ra, đều làm cho anh hoàn toàn rối
loạn.
Diệp Tầm Phương người đàn bà này, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, kỳ thật thì bên
trong đều không ra gì cả, thật sự quá tàn nhẫn.
“Quên đi, tôi cũng đoán được anh không thể đoạt Ngãi Giai Giai từ bên người Tề
Hiên, cô ta là người rất cố chấp, so với thuốc dán chó, còn dính người hơn. Nếu
không xuống tay trên người của Ngãi Giai Giai, vậy thì xuống tay từ trên người
khác đi, chắn anh phải biết người khác là ai chứ.” Diệp Tầm Phương cười một
tiếng vô cùng tà ác.
Ngãi Giai Giai con nhỏ ngu ngốc kia, chỉ biết yêu Tề Hiên, Tăng Hải Lâm sẽ
thành công mới là lạ. Ban đầu sao cô lại đần như vậy, nghĩ tới chủ ý thối này,
muốn Tăng Hải Lâm đi đoạt Ngãi Giai Giai chứ.
Diệp Tầm Phương cúp điện thoại, ngồi vào trên ghế sa lon trên khuôn mặt đều lộ
vẻ tức giận.
Tề Hiên trở về liền bắt đầu đả kích Diệp Thị. Trước kia không nghiêm trọng như
vậy, bây giờ có thể nói là đuổi cùng giết tận. Ngay cả kinh doanh nhỏ cũng
giành với Diệp Thị, nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định Diệp Thị sẽ xong đời,
cho nên cô nhất định phải phản kích.