Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 163: Chương 163: thật ra thì không muốn phá hư




Ads Ngày hôm sau Ngãi Giai Giai cho rằng Tăng Hải Lâm có thể lại tới tiệm bán hoa tặng hoa nữa, dù sao anh ta cũng là người khó chơi, cho nên phải nghĩ nhiều cái cớ và lời nói để đả kích anh ta, để cho anh ta lùi bước. Song khi cô đi tới tiệm bán hoa, thì lại phát hiện không có Tăng Hải Lâm, chẳng lẽ Tăng Hải Lâm đã bỏ qua.

Nếu quả như buông tha thật thì tốt, tránh cho lại gây ra chuyện phiền toái gì. Cô chỉ cần mỗi ngày sống yên bình ở bên Thiếu chủ. Chỉ cần như vậy là được rồi, còn cái gì khác thì cũng không muốn.

Ngãi Giai Giai vui vẻ mở cửa buôn bán, cứ theo như chuyện ngày thường của mình mà làm, nhưng mà lại không biết có một đôi mắt đang ở trong bóng tối ngắm nhìn cô.

Thật ra thì Tăng Hải Lâm hôm nay có tới, chỉ là không có xuất hiện mà thôi. Anh đúng là thích Giai Giai, nhưng Giai Giai không thích anh, anh cũng không có biện pháp. Cũng không thể làm cho anh ngang ngạnh đi giành, cho dù có thể đoạt được cô thì thế nào. Với sự lạnh lùng của Tề Hiên thì nhất định có thể đoạt lại. Anh cần gì phải làm điều thừa chứ.

Tại sao Giai Giai ngay cả cơ hội cũng không muốn cho anh, nếu như không có Diệp Tầm Phương thì có lẽ anh đã bỏ qua từ lâu.

Nhưng mà Diệp Tầm Phương lại phát hiện ra, làm cho anh lại nhen nhóm ý chí, muốn tiếp tục theo đuổi. Vậy mà lần thất bại trước đã làm cho anh nản lòng thoái chí, không muốn dây dưa nữa. Cuộc sống như thế đến lúc nào thì mới có được chứ. Thấy Ngãi Giai Giai hạnh phúc, anh cũng không muốn phá hư, nhưng mà lại không thể không phá hư.

Tăng Hải Lâm núp ở trong góc trầm tư, khuôn mặt đau thương cùng bất đắc dĩ.

“Sao, nửa đường muốn bỏ cuộc sao?” Diệp Tầm Phương đột nhiên xuất hiện ở bên người Tăng Hải Lâm, châm chọc hỏi.

“Sao cô lại tới đây.” Tăng Hải Lâm cảnh giác nhìn Diệp Tầm Phương. Diệp Tầm Phương tới nơi này làm gì, chẳng lẽ cô ta đến để ra tay với Ngãi Giai Giai sao.

“Sao tôi lại không thể tới? Anh lo lắng tôi sẽ gây bất lợi với Ngãi Giai Giai phải không?

“Cô muốn làm gì?” Tăng Hải Lâm tức giận nhìn Diệp Tầm Phương, trong lòng rất giận phẫn, lo lắng cô ta đi đối phó với Ngãi Giai Giai

“Anh có biết hôm nay là ngày mấy không?” Diệp Tầm Phương cười lạnh hỏi cái khác.

“Ngày mấy thì có quan trọng không? Dù sao tôi biết là không có lễ gì lớn, đối với tôi mà nói thì cũng như bình thường” Bộ dạng Tăng Hải Lâm ra vẻ không quan trọng.

Vậy mà Diệp Tầm Phương lại vì những lời này của Tăng Hải Lâm, mà vô cùng tức giận hét lớn với anh ta. “Hôm nay là Tề Hiên tổ chức họp ký giả, sẽ tuyên bố Diệp Thị đã nhập vào sản nghiệp của Tề thị, trở thành một công ty chi nhánh của Tề thị. Vậy anh nói xem hôm nay là ngày gì, chính là ngày chết. Bắt đầu từ hôm nay Diệp Tầm Phương tôi sẽ thành hai bàn tay trắng, bây giờ ba tôi đã giận đến té xỉu, thật sự không biết Tề Hiên làm thế nào, mà chỉ trong một đêm đã có thể nắm được Diệp Thị.”

Cô cho rằng Tề Hiên sẽ không thể phá huỷ Diệp Thị nhanh như vậy, không ngờ mới có mấy ngày mà Diệp Thị liền phá sản, mà cô cũng ở trong một đêm, liền trở thành một người hai bàn tay trắng, không có tiền bạc chuyện gì cô cũng làm không được, lại nói đến bạn bè trước kia thì căn bản không cho cô mượn nợ, có người thậm chí còn mắng cô là người phụ nữ đáng ghét, thật là tức chết cô mà.

“Cái này không liên quan với tôi.” Tăng Hải Lâm đối với những điều Diệp Tầm Phương nói, cũng không có chút phản ứng. Diệp Thị, Tề thị này, những thứ đó cũng không có chút liên quan đến anh. Nhưng Tề Hiên phá đổ Diệp Thị, anh cũng tuyệt đối không thấy kỳ lạ. Bởi vì anh ta có năng lực, huống chi Diệp Tầm Phương luôn đối nghịch với anh ta, cô ta tìm cũng chỉ có thể làm như vậy với Tề Hiên thôi. Chỉ là Diệp Tầm Phương này ngu xuẩn, còn tự cho là đúng, không tự lượng sức đấu mà với Tề Hiên.

“Tăng Hải Lâm nếu như anh còn muốn anh em của anh bình an, thì tốt nhất hãy theo lời của tôi đi làm. Nếu không tôi sẽ làm cho đám anh em kia của anh sống nửa đời trong nhà lao.” Diệp Tầm Phương tức giận cảnh cáo Tăng Hải Lâm

Tăng Hải Lâm nghe những lời này của Diệp Tầm Phương, thì sắc mặt liền thay đổi hốt hoảng.

“Diệp Tầm Phương cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, cô mà dám đụng đến anh em tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, đừng có chọc tôi.” Tăng Hải Lâm cũng cảnh cáo ngược lại Diệp Tầm Phương.

“Buồn cười, anh có khả năng thì tại sao trên tay anh không thể có cái gì uy hiếp được tôi, mà trên tay tôi lại có đám anh em kia của anh, và chứng cớ vi phạm pháp luật.” Diệp Tầm Phương rất đắc ý kiêu ngạo nhìn Tăng Hải Lâm.

“Xem như cô lợi hại, nói đi cô muốn làm gì.” Tăng Hải Lâm đành phải chịu, tiếp tục chịu uy hiếp của cô ta, ai bảo anh có nhược điểm ở trên tay cô ta chứ.

“Đừng nóng vội, bây giờ anh phải làm chính là tiếp tục theo đuổi Ngãi Giai Giai, khi kế hoạch thay đổi thì tôi sẽ thông báo với anh. Tốt nhất hãy thể hiện sức quyến rũ đàn ông của anh đi. Tôi đi, chúc anh ôm được mỹ nhân về, ha ha.” Diệp Tầm Phương tà ác mà cười với Tăng Hải Lâm, sau đó đeo mắt kính lên, xoay người rời đi, chặn một chiếc xe rồi đi.

Tăng Hải Lâm nhìn chằm chằm xe mà Diệp Tầm Phương ngồi, lúc xe biến mất anh vẫn còn đang trừng.

Một ngày nào đó anh nhất định sẽ làm cho người đàn bà đáng ghét này được đẹp mắt. Nhưng bây giờ thì không được, anh không thể không suy nghĩ vì anh em của mình.

Tăng Hải Lâm tức giận mà đánh vào tường đá bên cạnh, trong lòng tức giận.

Vậy mà lúc này, Ngãi Giai Giai vừa vặn đi ra khỏi cửa tiệm bán hoa, ở bên ngoài sửa sang lại vườn hoa cả người thoạt nhìn rất tinh thần, hình như tâm tình rất tốt.

Thật hy vọng chuyện đến đây sẽ chấm dứt, Giai Giai có thể vĩnh viễn vui vẻ như thế, nhưng anh biết đây chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.

Tăng Hải Lâm ở phía xa nhìn Ngãi Giai Giai mà mất hồn, nhìn tất cả thần thái cùng nụ cười của cô, hận mình kiếp này không có cơ hội được một cô gái tốt như vậy.

Ngãi Giai Giai một lòng với Tề Hiên như vậy, mặc kệ anh cố gắng thế nào, cũng vô dụng. Vậy mà anh lại không thể buông tha, vì giúp đám anh em kia, anh nhất định phải phá hư hạnh phúc Ngãi Giai Giai đang có.

Tăng Hải Lâm đang mất hồn, thì đột nhiên có người vỗ bờ vai của anh một cái, dọa anh giật mình. Vì vậy xoay người nhìn người tới thì kinh ngạc vô cùng.

“Hác tiên sinh, sao ngài lại tới đây.”

Một người đàn ông trung niên mặc áo da màu đen, đeo mắt kính vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt cũng không làm cho người ta có cảm giác gì.

Cảm giác có chút thâm trầm hơn nữa lại rất thần bí.

“Tôi nghe anh em trên đường nói cậu đang gặp khó khăn. Dù sao gần đây cũng không có chuyện gì, cho nên tới xem có thể giúp được cậu việc gì hay không.”

“Hác tiên sinh, không phải là ngài vẫn đang tìm con gái ngài sao. Không có gì đâu, yên tâm đi. Chuyện bên này tôi ứng phó được.” Tăng Hải Lâm cậy mạnh nói.

Người tên Hác Cường này có thể nói coi như là sư phụ của anh, bắt đầu từ mười năm trước vẫn âm thầm dạy anh rất nhiều thứ, chỉ là người này hình như đang trốn tránh kẻ thù, cũng không muốn để cho người khác biết, hành tung của ông ta rất ư thần bí, cũng có thể nói giống như cái tên Hác Cường này.

“Tôi đã tìm con bé sáu năm rồi, cũng không có chút tin tức. Quên đi, không nói cái này nữa, nói cho tôi biết một chút tình huống gần đây của cậu đi. Xem tôi có thể giúp được cái gì cho cậu không” Hác Cường vỗ vỗ bả vai Tăng Hải Lâm, ý bảo anh ta cùng đi với ông.

Tăng Hải Lâm hiểu, gật đầu một cái rồi lại nhìn Ngãi Giai Giai một cái, sau đó đi cùng Hác Cường.

Có lẽ sự xuất hiện của Hác Cường, thật sự có thể trợ giúp anh, người này bí hiểm không ai biết, bối cảnh của ông ta cũng rất thần bí. Có lẽ là có năng lực giúp được anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.