Trần Tiểu Ngoạn cùng Tề Tiểu Hiên bị người ta
ném vào trong một phòng tối đen không thấy năm ngón tay, cả người bị trói quá
chặt, căn bản không thoát ra đựơc, chớ nói chi là trốn. Mới vừa rồi nghe thấy
tiếng đóng cửa, nên bọn họ biết phía trước là một cửa sắt khổng lồ, cho dù
cởi đựơc sợi dây cũng chưa chắc trở ra được.
“Mẹ nuôi, con thật sự lo lắng cho ba mẹ.” Tề
Tiểu Hiên không có giống Trần Tiểu Ngoạn đang cố gắng giãy giụa, mà lẳng lặng
ngồi ở đó trầm tư. Mẹ hơi ngốc nhất định sẽ bị Diệp Tầm Phương đó đùa giỡn xoay
tròn, cậu thật lo lắng cho người mẹ ngốc nghếch này sẽ bị người lừa gạt mà cãi
nhau với ba.
“Yên tâm đi ba con yêu mẹ như vậy, sẽ không có
chuyện gì đâu, có chuyện cũng là chúng ta có chuyện đó, bây giờ chúng ta đang ở
trong tay người xấu nha.” Trần Tiểu Ngoạn vừa giãy giụa vừa giải thích khiến Tề
Tiểu Hiên để có thể an tâm một chút, nhưng cô cũng tin tưởng tình cảm giữa Ngãi
Giai Giai và Tề Hiên sẽ không thể dễ dàng bị phá hư.
“Mẹ nuôi nói thì nói thế, nhưng mẹ ngốc như vậy,
con lo lắng mẹ thật sự sẽ không nói với ba, sau đó bị Diệp Tầm Phương và Tăng
Hải Lâm lừa gạt, đến lúc đó thì hỏng bét.” Tề Tiểu Hiên không vì lời nói của
Trần Tiểu Ngoạn mà yên tâm, ngược lại càng lo lắng hơn.
“Cũng đúng, Giai Giai hơi ngốc, ở trong lòng chỉ
muốn con và Tề Hiên đựơc tốt, có thể bị gạt cũng không biết đâu, chúng ta nên
làm thế nào mới tốt đây.” Trần Tiểu Ngoạn cũng bỏ qua giãy giụa và cùng với Tề
Tiểu Hiên tự hỏi nên làm cái gì mới có thể trợ giúp được bọn họ.
“Không thể để cho mẹ bị tên họ Tăng đó lừa, bằng
không ba sẽ rất đau lòng.” Tề Tiểu
Hiên vô cùng sốt ruột cố gắng nghĩ biện pháp.
“Đúng vậy, tuyệt đối không thể để cho cái tên
họ Tăng đó ăn Giai Giai, bằng không giữa Giai Giai và Tề Hiên vĩnh viễn có ngăn
cách.” Trần Tiểu Ngoạn lo lắng Tăng Hải Lâm sẽ dùng bọn họ để uy hiếp Ngãi
Giai Giai, ép cô ấy quan hệ với anh ta, sau đó để cho Tề Hiên biết chuyện này,
một khi như vậy mặc kệ là tình cảm tốt cỡ nào cũng đều bị phá hư.
“Mẹ nuôi chúng ta mau nghĩ biện pháp đi.”
“Mẹ nuôi con đang suy nghĩ, ta cũng không phải
là thiên tài, làm sao mà nhất thời có thể nghĩ ra biện pháp gì, huống chi cả
người ta còn bị trói!” Trần Tiểu Ngoạn vội oán trách.
“Vậy chúng ta cùng nhau nghĩ, nhất định phải
nghĩ được biện pháp giúp ba và mẹ.”
“Đựơc, cùng nhau nghĩ.”
Hai ngừơi một lớn một nhỏ đang bị trói cũng cố
gắng nghĩ biện pháp, nhưng đã nửa ngày cũng nghĩ không ra biện pháp nào để trợ
giúp Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.
Ngãi Giai Giai nhận được cú điện thoại này của
Diệp Tầm Phương, sau đó giống như là kiến bò trên chảo nóng vậy, loanh quanh lo
lắng muốn chết. Bà Lâm cho là cô vì lo lắng cho Trần Tiểu Ngoạn mới sốt ruột
như thế, cho nên cũng không có cảm thấy quái dị.
Lúc này Tề Hùng mang theo dáng vẻ ưu sầu có vẻ
mệt mỏi, trở về nhà. Ngãi Giai Giai thấy Tề Hùng trở về thì sợ hết hồn.
“Giai Giai, sao con hốt hoảng như vậy?” Tề Hùng
hơi nghi ngờ, sau đó vô lực mà ngồi vào trên ghế sa lon.
Lúc này bà Lâm đưa lên một ly nứơc giải nhiệt
cho Tề Hùng, tùy ý nói: “Đương nhiên là đang lo lắng chuyện của Trần Tiểu Ngoạn
và tiểu thiếu chủ. Aiz” ——
“Trần Tiểu Ngoạn thế nào?” Tề Hùng châu chân mày
lại.
Hôm nay cháu trai mất tích, ông tìm một ngày mà
cũng không tìm được, cực kỳ đau lòng. Bây giờ lại nghe nói Trần Tiểu Ngoạn cũng
mất tích, cảm thấy chuyện này rất bất thừơng
Những người này bắt đi cháu của ông, lại bắt đi
Trần Tiểu Ngoạn, tới cùng là có mục đích gì đây.
“Hôm nay có một đám lưu manh đến phá tiệm bán
hoa. Tiểu Ngoạn vì con liều mạng nên bị thương té xỉu, sau đó Thiếu chủ và
Nghiêm Chính Phong tới, muốn mang cô ấy đi bệnh viện, ai ngờ đám lưu manh kia
chặn đường , nên Thiếu chủ và Nghiêm Chính Phong xuống xe liều mạng với bọn họ.
Sau con cũng xuống xe, đến khi giải quyết sự tình xong, thì trở về phát hiện Tiểu
Ngoạn đã không có ở trên xe.” Ngãi
Giai Giai đau lòng nói ra chuyện hôm nay, trong đầu luôn giấu tin tức Trần Tiểu
Ngoạn và Tề Tiểu Hiên ở trong tay Diệp Tầm Phương.
Diệp Tầm Phương nói không đựơc để cho người khác
biết, nếu không sẽ bất lợi với bọn họ, cho nên cô cũng không thể nói, chỉ có
thể nghe lời của Tăng Hải Lâm.
“Đám lưu manh đáng chết này, lại dám đắc tội với
người của nhà họ Tề ta, ta sẽ không bỏ qua bọn họ.” Tề Hùng tức giận mắng to.
“Bác trai, bác đừng tức giận , tức giận không
tốt cho thân thể, thật ra thì bọn họ đã bị Thiếu chủ bắt lại toàn bộ rồi, chỉ
là không biết sẽ làm thế nào.” Ngãi Giai Giai khuyên Tề Hùng, để ông đừng nóng
giận. Thật ra thì trong lòng cô vô cùng sốt ruột và lo lắng, nhưng cô phải hết
sức áp chế, nếu không cô sẽ nói ra chuyện này.
“Nếu để cho ta biết là ai mang cháu của ta và
Trần Tiểu Ngoạn đi, ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.” Tề Hùng đứng lên, sau
đó đi về phòng.
Ngãi Giai Giai không có đuổi theo, nhưng mà ngồi
ở trên ghế sa lon ánh mắt đờ đẫn trầm tư.
Thiếu chủ và bác trai có thể đối phó được Diệp
Tầm Phương, nhưng khi bọn họ còn chưa đối phó được cô ta, thì Tiểu Hiên và Tiểu
Ngoạn cũng đã bị làm hại, thậm chí là mất mạng. Cô không thể mạo hiểm như vậy,
không thể để cho bọn họ biết người đang ở trong tay của Diệp Tầm Phương.
Ngãi Giai Giai nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt đột
nhiên chảy xuống. Tề Hiên vừa đi vào cửa, thì thấy cô rơi lệ. Còn có dáng vẻ
của Nghiêm Chính Phong, hai người đều phong trần mệt mỏi.
“Giai Giai vẫn còn đang vì chuyện của Tiểu Ngoạn
mà lo lắng sao? Yên tâm đi anh nhất định sẽ tìm cô ấy trở về, còn chuyện của
Tiểu Hiên cũng vậy. Anh cũng biết Tiểu Hiên và Trần Tiểu Ngoạn mất tích đều là
cùng một đám ngừơi làm.” Tề Hiên ngồi vào bên cạnh Ngãi Giai Giai, nắm tay cô
mà hứa hẹn. Trần Tiểu Ngoạn và Tề tiểu Hiên cùng mất tích một ngày, không thể
nói là trùng hợp đi.
“Giai Giai tiểu thư, cô đừng quá đau lòng đối
phương nhất định là đã có chuẩn bị, chuyện này cũng không thể trách cô.” Nghiêm
Chính Phong cũng an ủi Ngãi Giai Giai.
Hôm nay thái độ của anh đối với Ngãi Giai Giai
có hơi nóng nảy, sau lại suy nghĩ một chút, chuyện này căn bản cũng không liên
quan đến cô ấy, nếu như không phải là Ngãi Giai Giai rời khỏi xe, có lẽ lúc này
mất tích cũng không chỉ là Trần Tiểu Ngoạn.
“Anh Chính Phong, cám ơn anh không trách tội
tôi.” Ngãi Giai Giai miễn cưỡng nặn ra nụ cừơi, vẻ mặt hơi khẩn trương, thậm
chí thân thể hơi run rẩy.
“Được rồi, đừng đau lòng nữa, thật ra thì không
có tin tức là đồng nghĩa với tin tức tốt, anh đã phái rất nhiều anh em đi tìm,
tin tưởng sẽ có tin tức rất nhanh, khắp nơi đều có người của Tề Anh hội, muốn
tìm người cũng không khó, em cứ yên tâm đi.” Tề Hiên vỗ vỗ tay Ngãi Giai Giai
lần nữa, giống như cho cô thuốc an thần
“Thiếu chủ, em biết là các anh tìm cả ngày, cũng
đã mệt mỏi rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi thật tốt đi.” Ngãi Giai Giai đỡ Tề Hiên
dậy, tính đưa anh về phòng nghỉ ngơi.
“Vậy tôi cũng đi nghỉ ngơi.” Nghiêm Chính Phong
thản nhiên nói một câu, sau đó rời đi.
Tề Hiên không có cự tuyệt, để mặc cho Ngãi Giai
Giai đỡ đi, nhưng mà anh cứ có cảm giác là Ngãi Giai Giai có hơi quái dị, nhưng
lại không thể nói là quái dị chỗ nào. Có lẽ là cô ấy đau lòng vì Trần Tiểu
Ngoạn và Tiểu Hiên, nhưng anh vẫn cảm thấy là lạ.