Ngãi Giai Giai cả buổi tối đều tâm thần bất
định bất an, nhưng lại không thể biểu hiện ra lo lắng của cô, Tề Hiên sẽ nhìn
ra được sự khác thường của cô. Lúc này cô thật không biết nên nói với anh thế
nào, nếu nói lại lo lắng Diệp Tầm Phương sẽ có bất lợi với Trần Tiểu Ngoạn và
Tề Tiểu Hiên.
Tề Hiên cũng không có nhìn ra sự khác thường,
vẫn cho rằng Ngãi Giai Giai là vì chuyện của Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên mà
lo lắng, cho nên anh cũng không hỏi tới, anh sợ hỏi sẽ khiến cô càng khổ sở
hơn, ăn bữa ăn sáng đơn giản còn phải đi làm
“Thiếu chủ, tôi cảm thấy hình như Giai Giai tiểu
thư là lạ.” Nghiêm Chính Phong đưa ra ý kiến của mình.
Bắt đầu từ hôm qua là anh đã cảm thấy Ngãi Giai
Giai là lạ, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, có thể là cô ấy quá lo
lắng cho Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên mới như vậy. Chúng ta đây chỉ cần mau chóng
tìm người về là đựơc.” Tề Hiên vỗ vỗ bả vai Nghiêm Chính Phong , để cho anh ấy
an tâm một chút.
“Thiếu chủ, tôi hoài nghi Giai Giai tiểu thư
biết Tiểu Ngoạn ở đâu, nhưng mà cô ấy không nói.” Nghiêm Chính Phong mạnh mẽ
nói ra những lời này, sau đó cúi đầu không dám nhìn thẳng Tề Hiên.
“Chính Phong có những lời không nên nói, cậu
hiểu không?” Tề Hiên không vui khiển trách Nghiêm Chính Phong một chút.
“Thiếu chủ, tôi biết , nhưng mà” ——
“Đựơc rồi, Giai Giai là hạng người gì, cậu còn
không biết sao. Tôi hiểu cậu vì chuyện của Tiểu Ngoạn mà lo lắng sốt ruột, mặc
dù Giai Giai không coi chừng Tiểu Ngoạn tốt, nhưng chuyện này cũng không thể
hoàn toàn trách cô ấy.” Tề Hiên tiếp tục cãi cho Ngãi Giai Giai.
“Thiếu chủ , tôi không phải có ý như vậy” ——
Nghiêm Chính Phong biết Tề Hiên xuyên tạc ý của anh, muốn giải thích nhưng Tề
Hiên lại không cho anh cơ hội giải thích.
“Đựơc rồi, tôi biết tâm tình bây giờ của cậu,
hãy nghỉ ngơi một chút đi.” Tề Hiên cũng đã nói như vậy, Nghiêm Chính Phong
không thể không rời khỏi phòng làm việc. Anh mang theo một nghi vấn vả lại
trong lòng đau buồn rời đi, nhưng trực giác của anh nói cho anh biết Ngãi Giai
Giai chắc chắn biết tung tích của Trần Tiểu Ngoạn, nhưng không biết vì sao cô
ấy lại không nói.
Sau khi Nghiêm Chính Phong rời đi, Tề Hiên cũng
không thể an tĩnh lại, mà đang suy nghĩ về vấn đề anh ta vừa mới nói. Ngãi Giai
Giai chính xác là có hơi lạ, làm việc và nói chuyện đều có cái gì đó không bình
thường. Lúc đầu Tề Tiểu Hiên bị Tề Triển trói đi, thì cô ấy cũng rất lo lắng
nhưng chưa từng thấy qua đau buồn như vậy, hình như có cái gì đó khó nói nên
lời.
Tề Hiên không nghĩ ra, cũng không muốn hoài nghi
Ngãi Giai Giai. Đang muốn chuẩn bị làm việc, thì điện thoại di động đột nhiên
vang lên. Vì thế lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình hiển thị, thì phát
hiện là dãy số của Trần Tiểu Ngoạn nên thất kinh mà lập tức nghe.
“A lô, ba là con.” Bên kia điện thoại Tề Tiểu
Hiên thấp giọng nói. Cậu dùng miệng cắn điện thoại di động ở trong túi của Trần
Tiểu Ngoạn ra, nhưng mất rất nhiều hơi sức, sau đó dùng cằm nhấn thật lâu mới
bấm đựơc số điện thoại của Tề Hiên.
“Tiểu Hiên, con đang ở đâu nói cho ba biết, ba
đi cứu con, còn nữa sao con lại dùng điện thoại di động của Trần Tiểu Ngoạn,
con và cô ấy ở cùng một chỗ sao?” Tề Hiên vừa nghe thấy giọng của Tề Tiểu Hiên
thì vui mừng đứng dậy hỏi.
“Ba, ba trước tiên đừng nói chuyện, trước hết
hãy nghe con nói. Con và mẹ nuôi đều rơi vào trong tay Diệp Tầm Phương, về phần
đang ở đâu, bọn con cũng không biết. Diệp Tầm Phương dùng bọn con để uy hiếp
mẹ, bảo mẹ nghe lời của Tăng Hải Lâm, bọn con không biết kế tiếp Tăng Hải Lâm
sẽ làm gì, nếu biết sẽ nói cho ba biết.”
“Cái gì? Cô gái ngốc này sao không nói với ba
chứ.” Tề Hiên vừa nóng vừa giận, may mắn Tề Tiểu Hiên nói cho anh biết chuyện
này.
“Ba, trước tiên ba đừng nói chuyện, hãy nghe con
nói. Diệp Tầm Phương uy hiếp mẹ, không cho mẹ nói cho ba biết chuyện này, nếu
như ba biết bà ta sẽ giết chết con và mẹ nuôi. Cho nên ba cũng đừng có nói với
mẹ, ba biết tung tích của bọn con. Diệp Tầm Phương định dùng Tăng Hải Lâm để
phá hư tình cảm của hai người, cho nên ba thấy được cái gì cũng đừng tin nha!
Nếu con biết đựơc tên Tăng Hải Lâm này sẽ làm gì tiếp theo, sẽ lại điện thoại
cho ba, nhớ đừng đóng điện thoại nha, con sẽ tuỳ lúc mà gọi cho ba, ba đừng tùy
tiện gọi tới, tránh cho Diệp Tầm Phương biết bọn con còn điện thoại di động rồi
gọi điện thoại. Nếu bị tịch thu thì coi như xong rồi. Được rồi, con lo lắng
điện thoại di động sẽ hết pin, cứ như vậy trước đi.” Tề Tiểu Hiên nói một hơi,
sau đó cúp điện thoại di động rồi giấu kỹ.
May mắn trên người Trần Tiểu Ngoạn có điện thoại
di động, may mắn điện thoại di động không bị Diệp Tầm Phương lấy đi, bằng không
thì hỏng bét.
Tề Tiểu Hiên vừa đem điện thoại di động giấu kỹ,
thì cửa sắt đã được mở ra. Diệp Tầm Phương nghênh ngang bứơc vào. Khoảnh khắc
cửa được mở ra kia, Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đều nhất trí nhìn chằm chằm
cô ta.
“Cô tới làm gì?” Trần Tiểu Ngoạn tức giận hỏi.
“Tôi nói rồi, mỗi một kế hoạch tôi sẽ nói cho
các người biết, ngày mai tôi sẽ bảo Tăng Hải Lâm hẹn hò với Ngãi Giai Giai. Các
người nói xem, nếu như Tề Hiên thấy Tăng Hải Lâm và Ngãi Giai Giai hẹn hò ở
chung một chỗ, thậm chí sẽ có hành động thân mật hơn, thì anh ta sẽ nghĩ sao
đây. Ha ha.” Diệp Tầm Phương đắc ý nói ra kế hoạch, sau đó điên cuồng cười to.
“Chỉ là hẹn hò mà thôi, cũng không phải là
chuyện ghê gớm gì. Tề Hiên sẽ không bởi vì chút chuyện này mà hoài nghi Giai
Giai đâu.” Bộ dạng Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ rất khinh thường.
“Đúng, tôi tin tưởng, tình cảm của ba và mẹ tôi,
bà chính là chết tâm đi.” Tề Tiểu Hiên cũng phụ họa.
“Chỉ là hẹn hò mà thôi sao? Nếu như lại thêm
truyền thông nói, vợ của tổng tài Tề thị ngoại tình, mày nói đi sẽ là kết quả
gì đây.”
“Diệp Tầm Phương, cô thật là quá hèn hạ, quá vô
sỉ, kế hoạch của cô nhất định sẽ không thành công.” Trần Tiểu Ngoạn tức giận
mắng to.
Để truyền thông biết những chuyện này, sợ rằng
ảnh hưởng không tốt với Tề Hiên, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Tề thị, Diệp Tầm
Phương thật đúng là quá thông minh. Tề Hiên bị Tăng Hải Lâm đả kích, lại bị
truyền thông đả kích nhất định sẽ không chịu nổi, và sẽ không chú ý đến nhiều
việc.
“Bà nhất định sẽ không thành công, bà đừng mơ
tưởng ba tôi và mẹ sẽ tách ra.” Tề Tiểu Hiên đả kích Diệp Tầm Phương.
Cái mụ đàn bà xấu này, muốn phá hư ba mẹ của
câu, không có cửa đâu. Xem cậu làm thế nào mà phá hư kế hoạch của bà ta, cậu
nhất định sẽ không để cho kế hoạch của mụ đàn bà xấu này thành công.
“Vậy chúng ta liền chống mắt mà xem đi.” Diệp
Tầm Phương không muốn nói với bọn họ nữa, kiêu ngạo xoay người rời đi.
Phanh —— một
tiếng, cửa sắt bị đóng lại
“Tiểu Hiên, mau thông báo cho ba con, kế tiếp
Diệp Tầm Phương sẽ làm gì đi.”
“Không vội chúng ta còn một chút thời gian, con
muốn suy nghĩ một chút, bây giờ nên làm gì mới có thể phá hư kế hoạch của Diệp
Tầm Phương.” Tề Tiểu Hiên rất tỉnh táo ngồi ở đó trầm tư, cố gắng nghĩ biện
pháp giải quyết
“Vậy con mau nghĩ đi, ta không nghĩ được phương
pháp xử lí tốt nào cả, chỉ là sẽ cố gắng cùng nhau nghĩ.” Trần Tiểu Ngoạn nghĩ
đi nghĩ lại, lại nghĩ đến trên ngừơi của Nghiêm Chính Phong, nghĩ như thế nào
cũng là rất hi vọng anh ta giống như một kỵ sĩ xuất hiện ở trước mặt cô, cứu cô
ra ngoài.
Vẫn là đừng mơ mộng ban ngày, Nghiêm Chính Phong
làm sao có thể tốt như vậy, anh ta có thể đánh, bắt chuyện với mày cũng đã
không tệ rồi.