Ads
Ngãi Giai Giai cong tại trong ngực Tề Hiên, không bao
lâu liền ngủ mất, căn bản không biết đã trở lại biệt thự lúc nào.
Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai đang ngủ, vừa mới tiến
vào cửa chính biệt thự, đã cảm thấy bất thường, nhưng anh cũng không có dừng
bước lại, mà vẫn đi lên phía trước, ôm Ngãi Giai Giai đi vào phòng khách và
định ôm cô trở về phòng.
Bộ dạng Tề Ngữ Ti với vẻ mặt uất ức ngồi ở trên
ghế sa lon, ngồi nghiêm túc bên cạnh cô còn có một người đàn ông, người đàn ông
khoảng chừng năm mươi tuổi, vô cùng cao ngạo ngồi ở chỗ đó.
"Bác cả, nhất định bác phải làm chủ cho
con, anh họ lại vì một người hầu, đem con ngâm ở trong ao một ngày một đêm, bác
ơi, con ô ô ——" Tề Ngữ Ti nhìn thấy Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai đi vào, kể
lể khóc lóc với người đàn ông bên cạnh.
Ông ta gọi là Tề Hùng, là cha của Tề Hiên, là
người rất nghiêm túc.
"Ngữ Ti con yên tâm, người trong nhà tuyệt
đối sẽ giúp người trong nhà, bác nhất định sẽ giúp con lấy lại công bằng."
Tề Hùng nhìn Tề Hiên, mang theo một chút tức giận nói.
Tề gia bọn họ từ trước đến nay đều là người
trong nhà giúp người trong nhà, lúc này đây, Tề Hiên rõ ràng bởi vì một người
ngoài mà đối đãi em họ của mình như thế, quả thực chính là xúc phạm cấm kỵ của
Tề gia, ông phải ra mặt quản giáo (giáo dục) đứa con không tuân thủ gia pháp
này cho tốt một chút.
Tề Hiên nghe bọn họ nói chuyện, cước bộ ngừng
lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi lên phía trước, mà không để ý tới bọn
họ.
"Đứng lại cho ta." Tề Hùng không vui
quát.
Cha ở ngay trước mặt của nó, làm con cái rõ ràng
cái gì cũng không nói, chính là bất hiếu.
"Xin hỏi ông có chuyện gì?" Tề Hiên ôm
Ngãi Giai Giai dừng bước lại lạnh lùng hỏi, hình như tuyệt đối không để ý đến
người cha ở trước mắt.
"Đây là ngữ khí mày nói chuyện cùng với ba
của mình sao?" Tề Hùng đứng lên, và
chỉ vào Tề Hiên mắng to.
Tiếng mắng của Tề Hùng, đánh thức Ngãi Giai Giai
ở trong ngực Tề Hiền.
"Thiếu chủ, sao vậy, sao ầm ĩ như
vậy?" Ngãi Giai Giai xoa xoa con mắt, buồn ngủ hỏi vì sao.
"Không có việc gì, một đám người nhàm chán
đang kiếm chuyện. " Tề Hiên khinh thường nói.
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai còn muốn
nói nhiều câu đùa, nhưng mà lời nói đã bị người ta làm cho ngừng lại.
"Tề Hiên, hiện tại tao ra lệnh mày đem con
nhóc ở trong ngực buông xuống." Tề Hùng tức giận ra lệnh.
"Tôi ôm vợ của mình, có gì không
đúng?" Tề Hiên tiếp tục lạnh lùng trả lời.
"Thiếu chủ, ông ta ——" Ngãi Giai Giai
muốn hỏi cái người đàn ông trung niên kia là ai, nhưng đã bị Tề Hiên làm cho
ngừng lại.
"Giai Giai, yên tâm trở về phòng cùng bà
Lâm, trong này để cho anh xử lý, ngoan ngoãn nghe lời, anh chưa bảo em đi ra,
thì em đừng đi ra, nghe lời nha! Nếu như em không nghe lời, thì anh sẽ tức
giận." Tề Hiên buông Ngãi Giai Giai xuống, giao vào tay bà Lâm, vuốt đầu
của cô và cưng chìu nói.
"Được, em nhất định nghe lời thiếu chủ
nói." Ngãi Giai Giai mỉm cười gật đầu, lưu luyến không rời liếc nhìn Tề
Hiên, sau đó trở về phòng cùng với bà Lâm.
Ánh mắt Tề Hiên cho cô một chút an tâm, sau đó
xoay người, và mặt không biểu tình nghiêm túc nhìn người trước mắt, cha của anh
một chút cảm giác cũng không có.
Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn nghe lời, lên lầu
cùng bà Lâm.
Tuy cô rất muốn biết, vì sao trong này xuất hiện
nhiều người lạ như vậy, vì sao những người này đều hung dữ như vậy, còn có cô
gái kia đẩy cô vào trong nước, vì sao cô ta chán ghét cô như vậy, nhưng mà mặc
kệ cô muốn biết, đều phải nghe lời thiếu chủ nói, cô cũng chỉ nghe lời của
thiếu chủ thôi.
Tề Ngữ Ti nhìn thấy Ngãi Giai Giai đi theo bà
Lâm lên lầu hai, thì cười đắc ý.
Cô cũng không tin, đem người lớn nhất của Tề gia
cũng không chuyển được, vẫn không thể đem cái người vô dụng kia đá văng ra,
nhưng trước khi đem nó đá văng ra, cô nhất định sẽ cho nó ở trong ao ngâm ba
ngày ba đêm, để trút cái hận này.