Tề Hiên cùng Tề Hùng bốn mắt nhìn nhau, hai
người đều tràn ngập tức giận, Tề Ngữ Ti thì ngồi ở một bên đắc ý, chờ xem kịch
vui.
"Vì sao lại đem Ngữ Ti ngâm ở trong ao một
ngày một đêm?" Tề Hùng phá yên lặng trước, chất vấn.
"Nếu như không phải ông đem nó lên, có lẽ
tôi còn ngâm nó lâu hơn nữa, thậm chí ngâm cho đến khi toàn thân nó thối rữa
mới thôi." Tề Hiên lạnh lùng nói, dường như đối với việc sống chết của Tề
Ngữ Ti tuyệt đối không quan tâm.
"Anh họ, làm sao anh có thể đối với em như
vậy, em là em họ của anh a!" Tề Ngữ Ti nghe được những lời này của Tề
Hiên, thì kích động đứng dậy không vui nói.
Tề gia kiêng kỵ nhất chính là thân nhân tàn sát
lẫn nhau, Tề Hiên làm như vậy là phạm vào tối kỵ của Tề gia, cho nên ông có đầy
đủ lý do, đem tất cả sai lầm đều chỉ vào anh, cho nên ông có gan mà chất vấn Tề
Hiên.
"Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao
cô ném Giai Giai vào trong nước?" Tề Hiên căm tức nhìn Tề Ngữ Ti và hỏi
lại.
"Em ——" Tề Ngữ Ti chột dạ, không biết
phải trả lời như thế nào.
"Đợi chút, Ngữ Ti đem ai ném vào trong nước
chứ?" Tề Hùng nghi vấn.
Tề Ngữ Ti chỉ nói với ông, Tề Hiên làm vậy là vì
cô mắng một người hầu, cho nên đem cô ngâm trong nước, có vẻ sự tình không
đúng.
"Chẳng lẽ Tề Ngữ Ti không có nói cho ông
biết, nó ở trong này tác uy tác phúc (làm mưa làm gió), không xem người hầu là
người, thậm chí còn đem mạng người làm món đồ chơi sao?" Tề Hiên chờ Tề
Ngữ Ti và hỏi lại.
Nếu như không phải là ba mình quá cưng chìu Tề
Ngữ Ti này, anh tuyệt đối sẽ không cho cô ta xuất hiện ở trong này.
"Sự tình có nghiêm trọng như vậy không, Ngữ
Ti chỉ là hơi tùy hứng, hơi có tính tình của đại tiểu thư thôi, nhưng mà dù sao
cái tên Giai Giai gì đó chỉ là người hầu, nếu quả thật là lỗi của Ngữ Ti, con
nói với nó vài câu thì được rồi, vì sao mà dùng hình phạt nghiêm trọng với nó
như vậy." Ngữ khí của Tề Hùng ôn hòa rất nhiều, chỉ là khẽ trách cứ. Bởi
vì ông biết rõ, chuyện này có chút kỳ quặc, tám phần là Tề Ngữ Ti phạm lỗi rất
nghiêm trọng, nhưng mà vì bảo toàn cho Tề Ngữ Ti, ông chỉ có thể kéo tính khí
xuống, hòa thuận nói với Tề Hiên.
"Sự tình không nghiêm trọng như vậy phải
không, một người sống sờ sờ, bị nó ném vào trong nước, thiếu chút nữa là chết
đuối, cái này còn gọi là không nghiêm trọng ư, ông có phải cảm thấy xảy ra mạng
người mới gọi nghiêm trọng hay không, hoặc là ông cho rằng, dù cho xảy ra mạng
người ông cũng không thấy nghiêm trọng, bởi vì mạng người ở trong mắt của ông,
căn bản cũng không đáng giá." Tề Hiên nổi giận mà quát.
Nghe thấy tiếng hô của Tề Hiên, Tề Ngữ Ti có
chút sợ hãi, có chút lui về phía sau, bắt đầu hối hận vì nhờ Tề Hùng đến trút
giận vì cô, chuyện này nếu như chuẩn bị không tốt, có lẽ Tề gia sẽ náo loạn
ra.
"Trên cái thế giới này, tiền tài chính là
vương đạo, thân là ngừơi hầu, có làm trâu làm ngựa thì nên chuẩn bị tư tưởng,
Ngữ Ti là đại tiểu thư, xử phạt một người làm, đó là đương nhiên." Tề Hùng
che chở cho Tề Ngữ Ti và nói.
"Tôi đây nói cho ông biết, người bị nó ném
vào trong nước không phải là người hầu gì cả, mà là vị hôn thê của Tề Hiên
tôi." Tề Hiên nghiêm túc nói.
"Mày nói cái gì, mày nói lại lần nữa cho
tao xem." Tề Hùng nghe được câu này, kích động mà xông lên, nắm chặt quần
áo trước ngực Tề Hiên và chất vấn.
"Nói bao nhiêu lần cũng giống nhau, tôi
nói, cô ấy là vị hôn thê của tôi." Tề Hiên mặt không đổi sắc nói, nếu như
người trước mắt này không phải ba anh, anh đã sớm ném ông qua vai, cho ông ngã
trên mặt đất .
"Nó dựa vào cái gì mà làm con dâu tương lai
của Tề gia ta, nó có bối cảnh xuất thân gì sao?" Tề Hùng khinh bỉ nói.
Theo ông biết, cô bé này là một nhóc không hề có
bất kỳ bối cảnh gì cả, một chút giá trị căn bản cũng không có.
"Chỉ bằng tôi thích cô ấy, cái này là đủ
rồi." Tề Hiên nhíu mày nhìn Tề Hùng, nghiêm túc nói.
"Con dâu tương lai của Tề gia tao đã chọn
rồi, mày lập tức đem cái nhỏ kia đuổi đi cho tao." Tề Hùng tức giận ra
lệnh.
"Con dâu tương lai của Tề gia do chính ông
chọn thì tự mình lấy đi, cùng lắm thì tôi sửa họ mẹ, cho cô ấy làm con dâu của
Lâm gia." Tề Hiên quay đầu đi, không nhìn Tề Hùng, bộ dạng ra vẻ muốn cùng
ông ta đối kháng.