Ngãi Tiểu Hiên sau khi cướp lại được túi xách
về, vẫn không quên ở trên người tên cướp hung hăng đạp một cước, căm hận. .
"Người xấu, xem ông từ nay về sau còn dám
làm chuyện xấu hay không."
"Thả tao ra, anh em của tao rất nhanh sẽ
tới, đến lúc đó cho bọn mày đẹp mắt ." Tên cướp tuy bị Tề Hiên tóm lấy,
nhưng mà vẫn không chịu phục, không ngừng đe dọa.
Tên cướp vừa nói xong, phía trước ngõ nhỏ vài
tên lưu manh dường như còn trẻ tuổi xuất hiện, chặn đường ra.
"Ở trên địa bàn của tao bắt nạt người của
tao, tao thấy hai đứa mày vẫn là không muốn sống nữa rồi." Một tên lưu
manh bộ dạng ra vẻ đại ca, khinh thường nhìn Tề Hiên cùng Ngãi Tiểu Hiên.
Bởi vì bọn họ có nhiều người, đối phương chỉ có
hai người, hơn nữa còn là một người lớn, một đứa nhỏ, bọn họ sao lại phải sợ.
"Phải không, đợi lát nữa bọn mày sẽ biết
rốt cuộc là ai chán sống." Tề Hiên bỏ tên cướp ra, ném tới bên người đám
lưu manh kia, sau đó nhìn Ngãi Tiểu Hiên một chút.
"Cháu bé, nếu sợ thì hãy trốn đi, chú sẽ
bảo vệ cháu."
"Chú, chú cũng đừng xem thường cháu, cháu
không phải là bị dọa, lần đầu tiên hợp tác với chú, không biết mức độ cháu và
chú phối hợp có cùng mẹ nuôi tốt như vậy hay không, đến đây đi." Ngãi Tiểu
Hiên lấy túi xách trên tay thả lên trên mặt đất, cùng Tề Hiên sóng đôi đứng
chung một chỗ, tính cùng anh ở một chỗ đối phó mấy tên lưu manh này.
"Cháu bé, cháu thật đúng là có lòng can
đảm." Tề Hiên khích lệ.
Nếu như không phải từng nhìn thấy cậu bé trừng
trị mấy đứa nhỏ kia, anh hoàn toàn cũng không để cho tên tiểu quỷ này cùng anh
đánh nhau một chỗ, dù sao cậu bé quá nhỏ.
"Mẹ nuôi cháu nói, đối phó với loại người
này, không cần sử dụng toàn bộ bản lĩnh, chỉ cần chú đem một người trong đó đánh
chết khiếp, như vậy những người khác chính là sợ tới mức tè ra quần rồi."
"Cháu bé, cháu hiểu biết thật đúng là không
ít, mẹ nuôi cháu là ai vậy?" Tề Hiên cảm thấy rất hứng thú mà hỏi.
Nhưng mà không đợi Ngãi Tiểu Hiên trả lời vấn đề
của Tề Hiên, cái tên lưu manh cầm đầu kia liền tức giận rống to, "Tao xem
cha con bọn mày không vào quan tài thì không rơi lệ a, hôm nay mấy anh em chúng
tao sẽ trừng phạt bọn mày một trận, đánh cho bọn mày hoàn toàn thay đổi."
Cha con?
Nghe được những lời này của tên lưu manh, Tề
Hiên cùng Ngãi tiểu Hiên đều cùng nhìn đối phương lẫn nhau, nhìn đối phương quá
giống ngũ quan của mình.
"Chú, bộ dạng của chú thật đúng là giống
cháu, nếu không phải mẹ nói ba của cháu cũng đã chết trước khi cháu ra đời, cháu
sẽ thực sự hoài nghi chú chính là ba của cháu !" Ngãi Tiểu Hiên cười nói.
Có đứa nhỏ nào mà không có ba chứ, cậu cũng có
ba, lúc còn nhỏ lần đầu tiên, cậu hỏi mẹ mình, ba của cậu ở nơi nào, mà mẹ nói
cho cậu biết, ba của cậu cũng đã chết trước khi cậu ra đời, từ đó về sau cậu
không bao giờ đi hỏi mẹ về chuyện ba nữa, bởi vì cậu biết rõ, mỗi khi cậu hỏi
về ba, mẹ sẽ vụng trộm khóc.
"Cháu bé, có lẽ đời trước chúng ta chính là
cha con." Tề Hiên cũng cười ha ha nói.
Nếu như không phải điều tra được mẹ Ngãi tiểu
Hiên là Trần Giai Giai, anh khẳng định còn có thể tiếp tục điều tra, cũng bởi
vì biết đáp án, cho nên anh không có tiếp tục điều tra nữa, cũng không cho rằng
Tiểu Hiên là con trai của anh nữa.
"Này, bọn mày nói cũng vô dụng, cũng sắp
chết đến nơi rồi, còn nói cười làm gì, có phải là không đem tao để vào mắt
không?" Tên lưu manh cầm đầu nhìn thấy Tề Hiên và Ngãi Tiểu Hiên trò
chuyện thì càng nóng giận, căn bản không đem bọn họ để vào mắt, vô cùng tức
giận.
"Chú, trong mắt chú hạ được người này
không?" Ngãi Tiểu Hiên châm chọc hỏi.
"Không hạ được." Tề Hiên trả lời không
chút ngần ngại.
"Bọn mày —— đáng giận, để tao dạy dỗ bọn nó
cho tốt." Tên lưu manh cầm đầu tức giận hạ lệnh, mấy tên thuộc hạ bên cạnh
hắn ta liền vọt tới, đánh người lung tung, không có phương pháp gì.
Tề Hiên một quyền một, đánh tên lưu manh ngã
trên đất, Ngãi Tiểu Hiên rất khôn khéo, quả đấm của Tề Hiên đánh tới người nào,
cậu sẽ dùng chân đạp người đó, hai người phối hợp quả thực là không chê vào đâu
được.
Sau một lát, cả ngõ nhỏ đều là thanh âm kêu đau
của bọn lưu manh, nhưng còn có một tên chưa có ngã xuống, nhưng cũng đã sợ tới
mức hồn bay phách lạc.
Sau khi đánh ngã bọn lưu manh, Tề Hiên và Ngãi
Tiểu Hiên nhìn đối phương lẫn nhau, rất là kinh ngạc.
Không nghĩ tới lần đầu phối hợp, bọn họ rõ ràng
có thể ăn ý như thế, thật sự là không thể tưởng tượng nổi a!
"Chú, chú thật sự rất khá!" Ngãi Tiểu
Hiên đưa ngón cái ra, tán dương.
"Nhóc con, cháu cũng không tệ." Tề
Hiên cũng vươn ngón cái ra.
Nếu anh thật sự có một đứa con trai như thế,
thật là tốt biết bao. Tuy anh muốn một đứa con trai không khó, có thể tùy ý tìm
người mang thai hộ, nhưng mà có thể sinh ra đứa nhỏ thông minh như thế lại cùng
anh ăn ý như thế hay không, còn không chắc chắn đâu?
"Chú, vẫn còn một tên?" Ngãi Tiểu Hiên
hai tay vây quanh, ra oai nhìn tên lưu manh cầm đầu kia.
"Đúng vậy, vẫn còn một tên, chơi hắn ta như
thế nào?" Tề Hiên cũng ra oai nói.
"Hai vị xin bỏ qua cho tôi đi, từ nay về sau
tôi sẽ không dám nữa." Tên lưu manh cầm đầu sợ tới mức quỳ trên mặt đất
dập đầu.
Lưu manh như bọn họ chỉ bắt nạt những người yếu
thế kia, loại người có thể đánh thì lại không dám đắc tội, ai biết hôm nay xui
xẻo đụng phải, cố tình đắc tội người như vậy.
"Tiểu Hiên, cháu quyết định đi." Tề
Hiên không quan tâm mà nói.
"Chú, cũng là chú đến dọn dẹp đồ bỏ đi a,
cháu phải đi tìm mẹ." Ngãi Tiểu Hiên đột nhiên nghĩ đến mẹ của mình còn
đang ở bên ngoài, vì vậy cầm lấy túi xách, rất nhanh mà chạy ra ngoài.
"Tiểu Hiên ——" Tề Hiên hô to một
tiếng, nhưng mà Ngãi Tiểu Hiên lại không có quay đầu lại.
Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên vội vàng như
vậy, thì cũng không gọi nữa, nhưng anh tin tưởng, bọn họ vẫn sẽ gặp lại.
"Nếu như các người giúp tôi làm một chuyện,
tôi liền thả các người, thậm chí sẽ cho các người tiền thù lao, hơn nữa con số
không ít." Tề Hiên đứng ở chính giữa một đám lưu manh, lãnh mạc nói, có
chút nhẹ nhàng, hơi thở hàm chứa vương giả, có thể cho cảm thấy được khí phách
của anh, khí thế bức người làm cho
người ta không dám cự tuyệt tất cả lời anh nói.
"Chuyện gì, ngài cứ việc phân phó."
Lưu manh cầm đầu kích động nói.
"Tôi muốn toàn bộ tư liệu của một người tên
là La Thành, kể cả người của hắn ta. Hắn ta là người tổng phụ trách của chi
nhánh công ty Tề thị thành phố A, đây là danh thiếp của tôi, tra được tư liệu
gì có giá trị liền gọi điện thoại đến nói cho tôi biết." Tề Hiên đưa danh
thiếp thả vào trong tay tên lưu manh cầm đầu, cũng không nói gì, liền trực tiếp
đi.
Tên lưu manh cầm đầu nhìn nhìn danh thiếp trong
tay, ngoại trừ một dãy số điện thoại, không có gì cả, ngay cả cái tên cũng
không có. Nhưng mà chuyện này bọn họ không thể không đi làm, bởi vì bọn họ cảm
giác được, chủ nhân của danh thiếp này tuyệt đối không phải người bình thường.
Ngãi Tiểu Hiên vội vội vàng vàng hướng địa
phương vừa rồi bọn họ bị đoạt mà chạy tới, cậu lo lắng để lại mẹ ở đó một mình
quá lâu sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao đầu óc mẹ của cậu không dùng được, thường
xuyên ngây ngốc bị lừa gạt.
Ông trời, cậu rời đi lâu như vậy, không biết mẹ
thế nào, cậu buộc phải đi tìm mẹ, không thể chơi nữa.
Ngãi Tiểu Hiên rất vội, liều mạng mà chạy về,
trở về tìm Ngãi Giai Giai.
Nhưng mà Ngãi Giai Giai lại chân thấp chân cao
đi tìm Ngãi Tiểu Hiên, tìm tìm, chính mình đi nhầm phương hướng cũng không
biết, cuối cùng cũng không biết mình đi tới địa phương nào.