Ngãi Giai Giai cầm một cái túi xách trong tay,
đứng ở cửa trường học chờ Ngãi Tiểu Hiên tan học. .
Các cô đi tới nơi này không quen cuộc sống ở
thành phố A, chuyện gì cũng phải làm lại từ đầu, mà ngay cả học phí của Tiểu
Hiên đều là Trần Tiểu Ngoạn bỏ ra, sáu năm, một chút để dành cô cũng không có,
ăn uống đều là dùng tiền của Trần Tiểu Ngoạn, rất là áy náy, nhưng mà cô lại
không biện pháp kiếm ra nhiều tiền như vậy để đưa Tiểu Hiên đến trường, mỗi lúc
khi nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn đưa tiền ra, lòng của cô liền bị nhéo đau.
Ngãi Giai Giai cũng từng hỏi qua Trần Tiểu Ngoạn
tiền ở nơi nào đến , sao mà nhiều như vậy, Trần Tiểu Ngoạn nói đó là tài sản
của mẹ cô ấy để lại cho cô ấy, cho nên cô không có hỏi nhiều nữa, chẳng qua là
cảm thấy thiếu nợ Trần Tiểu Ngoạn quá nhiều.
"Mẹ." Ngãi Tiểu Hiên đeo túi sách, vô
cùng cao hứng từ trong trường học đi tới, nhìn thấy Ngãi Giai Giai ở ngoài cửa
chờ cậu, vì thế đã chạy tới, bổ nhào vào trong ngực của cô.
"Tiểu Hiên, ngày đầu tiên đi học, cảm giác
như thế nào, cùng bạn học đối xử với nhau có tốt hay không a?" Ngãi Giai
Giai ngồi xổm xuống, ôm Ngãi Tiểu Hiên, nhìn thẳng cậu bé.
"Mẹ, hôm nay con kết giao rất nhiều bạn bè,
bọn họ đều rất tốt a, con rất yêu thích nơi này, người nơi này đều rất có lễ
phép."
"Thế này mới ngoan, đi thôi, chúng ta đi về
nhà." Ngãi Giai Giai nắm tay Ngãi Tiểu Hiên, sau đó đi đến ven đường.
"Mẹ, cái chỗ này so với chỗ ở trước kia của
chúng ta xinh đẹp hơn, từ nay về sau chúng ta ở nơi này được không?" Ngãi
Tiểu Hiên vừa đi vừa hưng phấn nói.
"Được. " Ngãi Giai Giai trả lời.
Vì để cho Tiểu Hiên có thể có không gian phát
triển tốt hơn, cô không thể lại sống ở loại địa phương gần như ngăn cách với
thế giới đó.
Đang lúc hai mẹ con vô cùng cao hứng đi đến ven
đường, chuẩn bị ngoắc gọi tắc xi thì một tên cướp lao đến, đoạt túi xách tay
của Ngãi Giai Giai.
"Ngươi làm gì? " Ngãi Giai Giai kịp
phản ứng, gắt gao nắm lấy túi xách.
"Buông tay." Kẻ côn đồ dùng sức kéo
ra, vượt qua Ngãi Giai Giai, co chân bỏ chạy.
"A ——" Ngãi Giai Giai bị ném qua một
bên, ngã trên mặt đất, cánh tay và đầu gối cùng mặt đất chạm vào nhau, trầy da,
lập tức ứa ra máu đỏ tươi, đau đớn không thôi.
"Mẹ, mẹ bị làm sao rồi?" Ngãi Tiểu
Hiên chạy đến bên người Ngãi Giai Giai, khẩn trương hỏi, trong lòng cực kỳ tức
giận.
"Tiểu Hiên, con có bị thương hay
không?" Ngãi Giai Giai không để ý cánh tay mình cùng đau đớn trên đầu gối,
kinh hoảng nhìn con của mình, sợ cậu bé bị thương.
"Mẹ, mẹ ở chỗ này chờ con, đáng ghét
——" Ngãi Tiểu Hiên buông túi sách, sau đó đuổi theo hướng tên cướp chạy
trốn.
"Tiểu Hiên trở về, không nên đuổi theo,
Tiểu Hiên ——" Ngãi Giai Giai liều mạng mà hô to, sau đó cố gắng đứng lên.
Đầu gối truyền đến đau đớn làm cho cô đi bộ vô cùng khó khăn, cảm thấy đau đớn,
nhưng mà cô không thể không đi tìm con của mình.
Một đứa nhỏ năm tuổi làm sao có thể cùng một kẻ
côn đồ chống đỡ được, mặc dù Tiểu Hiên học chút công phu của Trần Tiểu Ngoạn,
nhưng mà đứa nhỏ cùng người lớn vẫn có sự khác biệt, chỉ riêng sức lực cũng
không thể so được. Vạn nhất tên cướp làm Tiểu Hiên bị thương, tâm của cô sẽ rất
đau, cô không thể để cho Tiểu Hiên gặp chuyện không may.
Ngãi Giai Giai cứ như vậy chân thấp chân cao mà
chạy đến hướng Ngãi Tiểu Hiên đuổi theo tên cướp, trong lòng cầu nguyện, hi
vọng Tiểu Hiên không có việc gì.
Ngãi Tiểu Hiên vẫn đuổi theo đằng sau tên cướp,
tuy chân của cậu ngắn, nhưng mà tần suất bước chân vô cùng nhanh, từng chút
từng chút kéo gần lại khoảng cách cùng kẻ cướp.
"Đứng lại, không được chạy." Ngãi Tiểu
Hiên hô to .
Tên cướp thấy có người vẫn đuổi theo mình, hơn
nữa còn là một đứa nhỏ, rất tức giận, vì vậy mà chạy tới ngõ nhỏ, định dẫn Ngãi
Tiểu Hiên tới bên trong.
Ngãi Tiểu Hiên cũng không có suy nghĩ nhiều, vẫn
một lòng đuổi theo, một lòng chỉ nghĩ muốn dạy dỗ tên cướp này, sau đó đem túi
xách cầm về.
Tề Hiên đang một mình lái xe trên con đường lớn,
đột nhiên nhìn thấy bên cạnh một đứa bé đuổi theo một người lớn, lơ đãng nhìn
mấy lần, khi thấy dung mạo đứa bé thì kinh ngạc vô cùng.
"Ngãi Tiểu Hiên, tại sao cậu bé lại ở chỗ
này?" Tề Hiên cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy đem xe sang bên lề dừng lại,
sau đó ở đằng sau Ngãi Tiểu Hiên.
Anh cùng tiểu quỷ này cũng có duyên thật, đến
chỗ nào cũng có thể gặp được, đã có duyên, vậy thì quen nhau đi.
Tên cướp dẫn Ngãi Tiểu Hiên trong hẻm nhỏ, sau
đó dừng bước lại, tà ác nhìn cậu bé.
"Kẻ xấu, mau trả lại túi xách cho mẹ
ta." Ngãi Tiểu Hiên chạy đến trước mặt tên cướp, cảnh cáo.
"Tiểu quỷ, chỉ dựa vào mày mà cũng muốn
đoạt lại đồ ư, buồn cười." Tên cướp rất khinh thường nói, căn bản không
đem đứa nhỏ trước mắt chỉ tới thắt lưng hắn cho là nghiêm trọng.
Một đứa trẻ ranh mà thôi, có thể làm gì?
"Đáng ghét ——" Ngãi Tiểu Hiên rất phẫn
nộ, xông lên trước, hung hăng đánh một quyền vào bụng tên cướp.
"A ——" Tê cướp đau kêu một tiếng, sau
đó tức giận nhìn Ngãi Tiểu Hiên.
"Không nghĩ tới cái thằng tiểu quỷ như mày
mà rất có sức lực, đi chết đi a." Tên cướp vươn tay, muốn nắm quần áo của
Ngãi Tiểu Hiên, nhưng mà lại bổ nhào vào không khí.
Ngãi Tiểu Hiên nhanh nhẹn, vọt đến sau lưng tên
cướp, sau đó hướng lưng của hắn ta đạp một cái.
"A ——" Tên cướp bị đạp đến trên mặt
tường, cùng tiếp xúc thân mật với vách tường bên cạnh.
"Đem túi xách mẹ ta lấy ra." Ngãi Tiểu
Hiên nhìn thấy tên cướp áp vào trên vách tường, vì vậy tiến lên đoạt túi xách.
"Tên nhóc đáng chết, xem tao làm sao trừng
phạt mày." Tên cướp nóng nảy, dùng hết sức lực, đoạt lại túi xách, còn kéo
Ngãi tiểu Hiên tới, sau đó dùng cánh tay quấn lấy cổ của cậu bé.
"Bại hoại —— thả ta ra." Ngãi Tiểu
Hiên mắng to, không ngừng giãy dụa, chụp lấy tay của tên cướp hung hăng cắn.
"A ——" Tên cướp bị đau kêu một tiếng,
sau đó dùng sức lực hất Ngãi Tiểu Hiên ra.
Ngãi Tiểu Hiên bị ném lên mặt đất, đầu đầy sao,
phân không rõ Đông Nam Tây Bắc, chỉ nghe được bên tai truyền đến tiếng mắng.
"Mày ***, hôm nay ông liền phế mày
đi." Tên cướp cực kỳ tức giận, giơ nắm tay lên, muốn đánh lên ngực Ngãi
Tiểu Hiên, kết quả tay còn đang giữa không trung đã bị người cản được.
Ngãi Tiểu Hiên cho là mình chết chắc rồi, không
nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một người, ngăn cản động tác kế tiếp của tên cướp,
nhìn kỹ, vô cùng kinh ngạc.
"Chú lừa đảo, tại sao là chú?"
Tề Hiên đi theo Ngãi Tiểu Hiên tới đây, liền
nhìn thấy một màn tên cướp muốn đánh Ngãi Tiểu Hiên, nên lập tức ngăn trở hắn
ta.
"Cậu bé, tôi cứu cậu, cậu lại không thể nói
dễ nghe chút sao?" Tề Hiên bất đắc dĩ cười, nhưng trong lòng vẫn là thật
vui vẻ .
Tên tiểu quỷ này mỗi một câu đều có thể làm cho
tâm tình của anh vô cùng vui vẻ, cho dù là lời nói không dễ nghe cũng có chút
hiệu quả.
"Nể chú cứu cháu một mạng, cháu đem hai chữ
‘ lừa đảo ‘ xóa đi, bảo chú là chú rất tốt." Bộ dạng của Ngãi Tiểu Hiên ra
vẻ bố thí, giống như là đang làm chuyện tốt.
"Mày là ai, buông ra, chờ anh em tao đến
đây, cho mày đẹp mặt." Tên cướp cố gắng giãy dụa, muốn tránh thoát ra,
nhưng mà mặc kệ cố gắng thế nào, hắn ta vẫn không giãy được, sức lực đối phương
quá lớn.
Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy tên cướp không ngừng
giãy dụa, hơn nữa trên mặt viết sốt ruột cùng đau đớn, vì vậy dùng sức từ nắm
lấy cái túi xách từ trên tay tên cướp đoạt trở về.